Miếng ngọc màu mỡ dê oánh nhuận đặt trên bàn, phẩm giá cũng phải dạng tốt nhất, Thu Diệp cầm lên nhìn, cảm giác nhẵn mịn tinh tế, đóa hoa sẽ khắc trên ngọc bội trông sinh động như thật.
“Đây không phải… ngọc bội của Thôi đại nhân sao?” Thu Diệp khó hiểu, ở trong ấn tượng của nàng, từ trước đến nay, khối ngọc bội này của Thôi đại nhân là vật không rời thân, có thể so ngang với bảo bối.
“Đây là của Hàn Lương,” Cố Huyên từ từ kể chuyện, “Nếu không phải đệ ấy chạy lên trên huyện, Thôi đại nhân sẽ không tra được đến đệ ấy, tỷ đệ chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể đoàn tụ… Nói tới chuyện xưa thì miếng ngọc bội này chính là Thôi đại nhân đưa cho đệ ấy mười mấy năm trước, Cố gia ta trước kia bị đại án cứu tế liên lụy, rơi vào cảnh mãn môn sao trảm, chỉ có ta và đệ đệ Hàn Lương chạy thoát, khi đó ta đã suy đoán, ta có thể thoát ra nhất định do có người âm thầm trợ giúp, bây giờ oan sâu được rửa, Thánh Thượng chiếu cố Cố thị, phục chức cho ta, nhậm chức tại phủ đô úy Tần Châu, toàn bộ do Thôi đại nhân mấy năm nay không ngại cực khổ, bôn ba trượng nghĩa.”
Thu Diệp chưa từng thấy qua ngọc bội của Hàn Lương, nhưng cũng biết ngọc bội kia rất quan trọng, nàng từng khuyên Hàn Lương đi chuộc lại ngọc bội chàng, chỉ là miếng ngọc qua tay nhiều người đã không còn tung tích. Trong lòng Thu Diệp như có tảng đá rơi xuống, từ từ chìm sâu, nàng biết khả năng nàng không muốn nghe nhất đang được nói ra từ trong miệng Cố Huyên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngọc bội của Hàn Lương và Thôi đại nhân hợp lại với nhau chính là một đóa tịnh đế liên,” Cố Huyên than một tiếng, trịnh trọng nói: “Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, Thôi đại nhân với Cố gia có đại ân, mà Cố Huyên ta trước nay tri ân tất báo, vì Thôi đại nhân, dù có trả cả tánh mạng ta cũng không tiếc.”
“Nhưng Hàn Lương đã gả cho muội rồi!” Thu Diệp nhíu mày.
“Thì sao, ngươi ở bên cạnh Thôi đại nhân lâu như vậy, hẳn là ngươi biết nàng ấy vì Cố thị mà làm bao nhiêu việc, giờ người đã qua tuổi 30 lại vẫn không thành thân, ngươi cho rằng đó là vì sao. Trên đời này có nữ tử quyền cao chức trọng nào lại đem một nam tử chưa gặp mặt được mấy lần đặt trong lòng chứ? Chỉ bằng phần tâm tư này, Hàn Lương gả cho nàng có gì là không thể!”
Thu Diệp cảm thấy khóe mũi cay cay… Vì sao cứ phải là Thôi đại nhân? Vì sao cứ phải là nàng? Lúc này, nàng nên thấy đáng thương cho Thôi đại nhân, hay là nên thấy đáng thương cho chính nàng?
“Hơn nữa Hàn Lương vốn xuất thân con cháu thế gia, từ nhỏ đã hiểu rõ hôn nhân đại sự của mình là sự thân bất do kỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe ta, kể từ ngày đệ ấy rời khỏi thôn Cố Hà kia thì mọi chuyện đã định đệ ấy không trở về được nữa rồi. Lý Thu Diệp, buông tay đi, Hàn Lương không phải của ngươi.” Cố Huyên xoay đầu, không nhìn nàng. Luận thân thế địa vị, nàng kém Thôi Tĩnh, luận ngoại hình, nàng cũng kém Thôi Tĩnh, luận si tâm, trên đời này chỉ sợ không có nữ tử nào có thể so với Thôi Tĩnh.
“Thiết nghĩ hẳn ngươi cũng hy vọng Hàn Lương có thể sống tốt hơn đúng không, lại nói năm đó nếu không có Thôi đại nhân thì ngươi sớm đã chết đói đầu đường rồi, sao có thể sống tới giờ.” Sự tình gấp gáp, Cố Huyên làm việc từ trước đến nay vẫn như sấm rền gió cuốn, chuyện về Lý Thu Diệp nàng sớm đã tra rõ ràng: Người này là thủ hạ bên cạnh Thôi Tĩnh nhiều năm, tuy chưa từng đọc sách nhưng quyết đoán, trọng tình nghĩa, Thôi Tĩnh đối đãi với nàng cũng không tầm thường; nàng đã cứu mạng Thôi Tĩnh hai lần, đủ thấy sự trung nghĩa, nàng bỏ được tiền đồ cẩm tú, đây là tính tình bình đạm không tranh đoạt. Tiếc rằng trời xui đất khiến lại cưới phải người Thôi Tĩnh tâm tâm niệm niệm… Thôi đại nhân có hôn ước từ lâu, tới nay vẫn không muốn bỏ, vậy nên chỉ có thể tìm tới Cố Huyên.
Chưa kể, Cố gia có ngày hôm nay không thể bỏ qua công lao Thôi Tĩnh, Cố thị tuy được mình oan nhưng đã là cảnh cành lá điêu tàn. Nàng có công danh trên người nhưng cũng chỉ có thể chịu cảnh bị cử đi huyện ngoài, ăn bữa hôm lo bữa mai, không còn Cố thị vinh quang ngày xưa nữa. Ngô Vương đổ, tôn thất quý tộc Giang ĐSu lưng Ngô Vương không còn mấy ai, Cố thị không thể lấy lại chỗ đặt chân trong triều đình như trước, quyền thế hiện giờ đã rơi vào tay những kẻ hiểm độc lũng đoạn triều đình, Cố thị nay còn phải luồn lách cầu sinh mới sống nổi.
Chỉ khi leo được lên quan hệ thông gia với Thôi thị Tần Châu thì vinh quang Cố gia mới có thể phục hưng, mới có thể có hi vọng kéo dài qua đời nàng… Đối với Cố Huyên mà nói, đem Hàn Lương gả cho Thôi đại nhân, thật sự là vì báo ân, nhưng cũng không chỉ đơn giản là báo ân… Bước cờ này, không thể không đi! Cho nên dù Lý Thu Diệp có đáp ứng hay không, kết quả vẫn là hòa li.
***
Ngày thu nắng chiếu vào trong viện, nhu hòa ấm áp, chỉ có trái tim Thu Diệp đang dần lạnh lẽo: Nàng phải làm cái gì bây giờ? Tranh với Thôi đại nhân sao, nàng lấy cái gì tranh với nhân gia đây? Là chạy đến trước mặt người, khóc lóc thảm thiết, cầu xin người thành toàn cho phu thê bọn họ, hay là vênh váo tự đắc nói ta cũng từng cứu mạng người, lần này đừng dây dưa nữa, coi như chúng ta huề nhau?
Thôi Tĩnh… Là người Lý Thu Diệp nàng kính trọng nhất cả đời này. Người cho nàng hy vọng sống, cho một nữ tử thôn dã như nàng trải nghiệm nhân sinh lịch duyệt phong phú, tới nay, những năm tháng không thể quay về đó lẳng lặng quanh quẩn ở trong nội tâm nàng, cảnh Thôi Tĩnh nhiệt huyết điền tâm, cố chấp giúp đỡ Cố gia lại hiện lên trước mắt…
Còn nhớ khi mới gặp Thôi Tĩnh, nữ tử y phục xinh đẹp phát bánh cho đám khất cái, vẻ mặt không buồn không vui, khí độ bất phàm. Sau đó, nàng nhớ người đã chạy đến phòng bếp tìm nàng: “Nghe nói đậu hủ hôm nay là ngươi làm? Còn nhỏ tuổi lại có thể vượt qua lão đầu bếp nhà ta.” Sau đó nàng trả lời, nói đương nhiên, đại nhân, chỉ cần nỗ lực, không có gì là tiểu nhân không làm được. Nhờ những lời này mà nàng được Thôi Tĩnh thưởng thức, đề bạt nàng thành nữ sử thân cận, nàng bắt đầu được học chữ, từ đây đi theo người làm tùy tùng, vì người bôn tẩu khắp nơi, đi theo người có khổ có ngọt, một đường gian nan nhưng vẫn có thể giữ tâm trạng gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nàng nhớ Thôi Tĩnh trung quân, nàng nhớ Thôi Tĩnh yêu dân, nàng nhớ người từng vì vụ án quan trên lừa gạt thứ dân mà không ngủ nghỉ, vì trừng trị quan tham mà mất ăn mất ngủ, vì sự an yên của bá tánh mà cố gắng, lăn lộn trên triều đình, bộ quan phục dù mặc bao nhiêu lần vẫn không mất đi phong thái.
Nàng đương nhiên nhớ Thôi Tĩnh từng nói với nàng đời này nhất định phải giúp Cố thị lật lại bản án, chẳng sợ tan xương nát thịt, thì ra… là vì nguyên nhân này sao?
Nàng cũng từng nhìn đến thấy người ngây ngẩn ngồi trên thềm đá, cầm miếng ngọc bội chưa từng rời thân, đưa lên cao hứng ánh trăng. Trời cao trăng sáng, đêm lạnh như nước, nàng nói, Thu Diệp, nhiều năm như vậy rồi, ngươi nói chàng bây giờ trông thế nào, là cao hay gầy, béo hay lùn, ta mãi vẫn chỉ nhớ rõ lúm đồng tiền của chàng, cười rộ lên làm lòng người ấm áp… Chàng ở đâu rồi? Sao ta mãi chẳng tìm được?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi Tĩnh rất ít khi nói việc riêng tư, Thu Diệp tất nhiên sẽ không hỏi đến, không ai biết người thật sự nghĩ điều gì, nhưng thân ảnh cô tịch như ngày ấy lại thường xuyên để nàng nhìn thấy… Bi thương như vậy, tới cả tiếng đàn của Tích Triều cũng không thể an ủi nàng.
Đúng rồi, người từng nhắc tới vị hôn phu mình có hai má lúm đồng tiền, vì vậy nên nàng mới muốn nghe Tích Triều đánh đàn, cũng là bởi không yêu nên mới thả Tích Triều sao?
Nàng từng vì giúp Thôi Tĩnh, suýt nữa mất cả tánh mạng, nhưng nàng chưa bao giờ hối hận, cứu người, là cứu một thế hệ hiền thần, cứu bá tánh một phương, rất đáng giá… Chỉ là, hai lần suýt chết, nàng không cách nào tiếp tục ở bên Thôi Tĩnh nữa, nàng có khả năng làm những gì, cũng chỉ đến mức ấy thôi. Nàng từng nghĩ tới không chỉ một lần, nếu nàng chết, vậy nhất định phải chết ở cố hương, nơi đó còn có cha mẹ và tỷ tỷ của nàng.
Nàng vẫn nhớ khi đó Thôi Tĩnh khuyên nàng lưu lại, nói nàng có công lớn, lại là nhân tài khó tìm, muốn tấu xin Thánh Thượng, để nàng xuất sĩ, vì triều đình cống hiến. Lúc ấy nàng cười: Tiểu nhân nào có tài cán như vậy, cũng chỉ là dựa vào đại nhân, có chút khí thế thôi. Hơn nữa, bên người ngài nhiều người trung thành tận tâm như vậy, không thiếu một kẻ như tiểu nhân. Gương mặt Thôi Tĩnh vĩnh viễn như gợn sóng bất kinh: Nếu thế, không giữ ngươi nữa, ta không muốn nợ ngươi, ngươi cần cái gì.
Thôi Tĩnh cho nàng một rương vàng lớn, đó hẳn là tất cả tích cóp của người đi. Nàng nghĩ mãi, nhặt bốn thỏi vàng, trước khi đi còn cười lớn với Thôi Tĩnh: Đại nhân, chúng ta cũng đâu phải chủ tớ gì, hiện giờ ngài là quan, tiểu nhân là dân, nhưng tiểu nhân vẫn còn hai câu muốn nói, ngài hiện giờ đã qua 30 rồi, không nên kéo dài nữa, tiểu nhân biết bệ hạ còn sốt ruột thay ngài kìa, ngày nào đó nếu không làm quan nữa, đến lúc đó quan mai mối ra tay, vậy ắt sẽ mất nhiều hơn được! Tiền tiểu nhân không cần nhiều, đủ dùng là được. Ngài giữ lại cưới một phu lang đi thôi, nếu cứ tiếp tục, Thôi gia của ngài sẽ…
“Tuyệt hậu”, hai chữ này nàng nuốt về bụng không nói ra, mà Thôi Tĩnh vẫn đạm nhiên như vậy: Ta có hôn ước, lỡ như thành thân, quay đầu lại thấy chàng tìm về, vậy chẳng phải là nói không giữ lời?
Thôi Tĩnh bình sinh coi trọng tín nghĩa nhất, nàng còn không lời nào để nói, nhưng đã nhiều năm như vậy, ngài có thể tìm người ấy về sao?
Nỗ lực làm quan thật tốt, có vậy ngày từ quan mới không còn gì phải hối tiếc. Thôi Tĩnh nhàn nhạt nói, trầm ổn bình tĩnh trước sau như một.
Giờ, ai có thể nói cho nàng biết, nàng nên làm cái gì đây?
…
Thật lâu sau, Thu Diệp mới nói: “Muội muốn biết Hàn Lương nghĩ như thế nào.”
Cố Huyên nhàn nhạt cười chấp thuận lời nàng, Cố Hàn Lương dù nghĩ thế nào thì cũng có thể thay đổi được gì chứ.
Sáng sớm nắng chiếu vào trên người Cố Huyên, làm nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nàng giương trường cung lên, tay kia cầm lấy mũi tên, kéo thả hữu lực, mũi tên xé gió bay đi, chỉ nháy mắt đã xuyên qua mấy cây hải đường, cắm thẳng vào cây cột màu đỏ ở xa, tiếng động dọa sợ mấy chú chim gần đó bay lên, dưới ánh nắng trông cảnh tượng ấy huyến lệ vô cùng.
“Ngươi biết không, tiễn pháp của Hàn Lương là ta dạy đệ ấy.”
***
Qua buổi trưa Hàn Lương mới trở về, cùng chàng trở về còn có một nam tử oai hùng, nghe nói là tỷ phu Từ thị của Hàn Lương, võ nghệ vô cùng lợi hại, gần đây thường dạy Hàn Lương thương pháp. Hàn Lương nhớ thương Thê Chủ, cả quần áo cũng không đổi, vội vàng ăn hai miếng cơm liền tới Bắc Uyển tìm Thu Diệp.
“Thê Chủ!” Hàn Lương gọi một tiếng, vào trong lại thấy Thu Diệp vẻ mặt tâm sự nặng nề, “Làm sao vậy?”
“A Lương ta có lời muốn hỏi chàng.” Thu Diệp liếc mắt qua thư đồng bên cạnh.
“Được.” Cố Hán Lương phất tay, thư đồng liền lui xuống.
Chỉ còn hai người đối mặt, nàng lại không biết nên mở miệng như thế nào, đành phải nhìn trời than khẽ. Cuối thu mát mẻ, thỉnh thoảng có tiếng gió thoáng qua, trên bầu trời xanh thẳm, chim nhạn bay thành hàng về phía Nam.
“Thê Chủ, nàng cũng thật nhẫn tâm, Triệu tiên sinh gửi lời cho nàng, nàng lại không nói cho ta, ta đi rồi, nàng cũng không nhớ ta, ta nhờ người gửi thư nói nàng tới gặp ta, vậy mà nàng còn không thèm hồi âm.” Hàn Lương oán trách nói: “Nàng không quan tâm ta một chút nào.”
“Vậy à?” Thu Diệp cười khổ một chút, “Chân chàng khỏi chưa?”
“Khỏi rồi! Không tin nàng xem.” Hàn Lương bước đi mấy bước, động tác dứt khoát phóng khoáng.
“Nếu khỏi rồi, vậy cùng ta về nhà đi.” Thu Diệp lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói.
“Chuyện này… tỷ tỷ không để ta về đâu, giờ ta đang luyện võ nghệ, muốn chuẩn bị để khảo thí…” Hàn Lương lộ vẻ khó xử, “Thê Chủ, chúng ta sau này ở lại đây đi… Ta và tỷ tỷ chia lìa mười mấy năm, Cố gia hiện giờ chỉ có thể dựa vào tỷ ấy Đông Sơn tái khởi, thật sự không dễ dàng, ta phải giúp đỡ nàng.”
“Vậy chàng là không nghe ta nữa sao, xuất giá tòng thê chàng hiểu không?” Thu Diệp nhẹ nhàng chọc tay lên trán Hàn Lương.
“Ta hiểu. Ta hiểu.” Hàn Lương sợ Thu Diệp tức giận, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Tỷ tỷ chấn hưng Cố gia, ta rất mừng, mấy năm nay tỷ ấy chịu rất nhiều khổ sở, ta không muốn trái lời người nữa.”
“Tỷ tỷ chàng muốn gả chàng cho Thôi đại nhân, như vậy từ nay Cố gia sẽ lại phong vân như xưa rồi, chàng hẳn cũng biết chuyện này đúng không, ta còn đang chờ chàng nói cho ta đấy.” Thu Diệp tránh thoát vòng ôm của Hàn Lương, thuận tay sửa lại sợi tóc bị gió thổi loạn, vết thương ở thái dương tới nay vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.
“Thê Chủ! Nếu ta có ý nghĩ này, vậy cần gì phải tới gặp nàng nữa, chưa kể, ta trước kia cũng không biết mình và Thôi đại nhân có hôn ước gì đó.” Hàn Lương nói, khi nhỏ chàng cũng chỉ gặp qua người này vài lần, nhớ được cái tên, còn lại không có ấn tượng gì.
“Chàng không biết?” Thu Diệp khó hiểu, lý do của hai tỷ đệ này thật chẳng giống nhau gì.
“Đúng vậy, ngọc bội là tỷ tỷ đưa cho ta, người không nói gì cả, ta nào biết còn có người khác, nếu biết, ta… không nhận là được.” Hàn Lương nói.
“Thôi đại nhân đối với Cố gia chàng có đại ân, người nhớ nhung chàng rất nhiều năm rồi, lẻ loi một mình chỉ vì chờ cưới chàng, chàng không đồng ý, nhưng tỷ tỷ chàng đồng ý rồi.” Thu Diệp nói.
“Vậy… nàng ra mặt giúp ta là được, Thôi đại nhân làm quan chính trực, ắt sẽ không làm ra chuyện cường thủ hào đoạt, trước kia không phải nàng từng hầu hạ bên cạnh người sao, còn cứu mạng người, vậy nàng khuyên nhủ người đi.” Hàn Lương nghiêm mặt nói, mấy hôm nay, Cố Huyên suốt ngày nói bên tai chàng, Thôi đại nhân tốt cỡ nào, nếu chàng chưa gả đi, tự nhiên sẽ nghe theo tỷ tỷ, nhưng hiện giờ đã gả cho Thu Diệp, nào còn dám sinh ra dị tâm nữa.
“Hàn Lương, chàng nghĩ đơn giản quá rồi, chàng chỉ có một lựa chọn, hoặc là cùng ta về nhà, hoặc là nghe tỷ tỷ chàng, chúng ta hòa li, sau đó chàng gả cho Thôi đại nhân.”
Thu Diệp cảm thấy trong tim nhói lên, dù Hàn Lương hiện tại hướng về nàng, nhưng nàng cũng không thể tin tưởng sau này Hàn Lương vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Trong lòng nàng rõ ràng nhất, dù cực khổ bán đậu hủ cả đời cũng không thể cho Hàn Lương cuộc sống như những ngày qua.
Có lẽ, ngay từ đầu nàng đã sai rồi.