ĐẤU LA CHI LĂNG THANH


“Triệu lão sư, Thái Thản Cự Vượn đã bỏ đi.

Chúng ta cần nhanh chóng trở về hội họp với mọi người.” Phong Lăng lấy ra giải dược, đưa đến trước mũi Triệu Vô Cực, nhanh chóng gọi tỉnh hắn.
Từ lúc giao chiến với Thái Thản Cự Vượn, Phong Lăng quá mức tập trung vào trận chiến mà không phát hiện Chu Trúc Thanh bọn họ đã đi đâu, hiện tại đã không còn trong phạm vi cảm nhận của Phong Lăng nữa, khiến cô có chút lo lắng.
“Cái gì? Thái Thản Cự Vượn đã bỏ đi?” Triệu Vô Cực hoang mang mở mắt, quan sát xung quanh.

Xa phía trước là một mảnh hoang vắng, mặt đất khắp nơi còn lồi lõm, hoàn toàn không còn nhìn ra đây là đang trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nữa.
“Người của ngươi như thế nào toàn là huyết!?” Lão Triệu lo lắng xem xét cả người Phong Lăng.

Phong Lăng luôn mặc trang phục huyền sắc, trong đêm tối sẽ không dễ dàng gì thấy được vết máu trên người cô.

Nhưng tưới một thân máu của Thái Thản Cự Vượn, đầu tóc và khuôn mặt của Phong Lăng cũng được “tắm” máu, lại thêm mùi huyết tanh nồng sặc mũi.

Không tinh tế như Lão Triệu còn dễ dàng nhận ra.
“Không có việc gì, đây không phải là máu của ta.

Ta dùng máu của Hồn Thú dự trữ trong người để tưới lên, đây là giả chết sao.

Thái Thản Cự Vượn tưởng ta đã chết, cũng chán ghét mà bỏ đi.” Phong Lăng vội biên lời nói dối để Lão Triệu yên tâm, nếu nói ra sự thật, thân phận của Tiểu Vũ có thể bị bại lộ.

Dù Triệu Vô Cực cũng đáng tin cậy, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để lộ ra, tình sư sinh giữa bọn họ chưa đủ bền chặt, Phong Lăng chưa bao giờ làm việc gì mà mức độ đảm bảo không cao.

Hơn nữa, nếu nói cô và Thái Thản Cự Vượn có thể làm bạn, chắc chắn Lão Triệu sẽ nghĩ cô sợ quá hóa điên.

“Tiếng rống của Thái Thản Cự Vượn quả nhiên lợi hại.

Ngay cả Triệu lão sư cũng bị chấn đến ngất đi, ta cách ngài xa đến như vậy cũng bị chấn đến choáng váng đầu óc.


May mà ta kịp thời giả chết, nếu không là nguy to.” Phong Lăng tiếp tục thêm thắt cho câu chuyện của mình.
“Cũng là, Thái Thản Cự Vượn khinh thường chúng ta loại này tép riu.” Triệu Vô Cực nhanh chóng nhận đồng, dù lời nói của Phong Lăng vẫn còn đầy sơ hở nhưng có vẻ lúc này đây, nó lại là lời giải thích hợp lý nhất.

Đùa à, nếu Phong Lăng thật sự chiến một trận với Thái Thản Cự Vượn, chắc chắn đã không còn đứng trước mặt hắn.

“Nhưng mà Thái Thản Cự Vượn thật sự chỉ đơn giản như vậy bỏ đi sao?” Triệu Vô Cực vẫn còn hoang mang.
“Cũng không hẳn là, ta còn nghe thấy một tiếng rống, như là của loài ngưu.

Thái Thản Cự Vượn nghe thấy liền bỏ đi, không còn bận tâm đến chúng ta nữa.” Phong Lăng cố gắng nói dối một cách hợp lý.
“Thật là, ta sao có thể bất tỉnh vào lúc này cơ chứ.

May mà Tiểu Lăng ngươi nhanh trí.

Đám kia hiện tại ở đâu?” Sao khi tiếp thu được sự thật Thái Thản Cự Vượn đã thật sự rời đi, lý trí của Triệu Vô Cực nhanh chóng online.
“Ta cũng không rõ, hiện tại ta không thể cảm nhận được vị trí của bọn họ.” Phong Lăng lắc đầu, trả lời Lão Triệu.
Vừa dứt lời, cả hai liền cảm nhận được một luồng cường đại Hồn Lực dao động đến từ phương hướng kia.

Đây ít nhất là Hồn Lực của Hồn Đấu La trở lên.

Không cần suy nghĩ nhiều, Triệu Vô Cực liếc mắt Phong Lăng một cái, cả hai dùng tốc độ tối đa của mình để lao về phía đó.

Theo sau còn có cái đuôi nhỏ màu trắng lông xù xù, nho nhỏ một con, nhưng đáng ngạc nhiên là nó có thể theo kịp tốc độ của hai người phía trước.
________________________
Mạnh Thục không nghĩ tới một Hồn Sư nho nhỏ như vậy lại dám chống lại ý của mình, Long đầu Quải trượng trong tay đập xuống đất, phát ra một tiếng oanh minh phảng phất như động đất, nếu không phải Đường Tam đang dựa vào cây đại thụ, sợ rằng trực tiếp bị Hồn Lực cường đại của lão đánh ngã.
"Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi".

Mạnh Thục trong mắt nổi lên sát khí.


Thiếu niên thiên tài như Đường Tam, nếu không thuộc về lão, thì cũng không cần tồn tại trên thế giới này làm gì nữa.
Ngay lúc Long Công chuẩn bị ra tay, đột nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên, "Long Công tiền bối, hạ thủ lưu tình."
Một chuỗi thân ảnh liên tiếp bay tới.

Cầm đầu đoàn chính là Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực, phía sau hắn là chính là Phong Lăng và cái đuôi nhỏ Tam Nha.
Chứng kiến lão sư chạy đến, cả bọn Shrek tinh thần cũng buông lỏng vài phần.

Riêng Đường Tam phải đấu trí, đấu dũng với Nhân Diện Ma Chu, Hồn lực cùng thể lực của hắn đã bị vắt kiệt quệ.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực, hắn cũng đã yên tâm an toàn của cả bọn.
Chứng kiến Triệu Vô Cực xuất hiện, Long Công Mạnh Thục thần sắc trên mặt cũng không có thay đổi chút nào.

Vợ chồng Cái Thế Long Xà ở đây, tự nhiên chẳng việc gì phải e ngại một tên Triệu Vô Cực cả.
Nhìn Long đầu Quải trượng trong tay Mạnh Thục, Triệu Vô Cực trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nhất là 8 cái Hồn Hoàn kia.

Lúc trước hắn đã sử dụng Võ Hồn chân thân một lần, bây giờ so với trạng thái đỉnh phong cũng chỉ còn được khoảng năm mươi phần trăm, đừng nói là Mạnh Thục, cho dù là Xà Bà Triệu Thiên Hương hắn cũng không cách nào ứng phó nổi.
"Vị này chính là Long Công tiền bối ư.

Vãn bối Triệu Vô Cực ngưỡng mộ đã lâu."
Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Mạnh Thục liếc Triệu Vô Cực một cái, "Bất Động Minh Vương không cần khách khí.

Ngươi nên dạy dỗ tốt đệ tử của ngươi.

Dám để chúng khi dễ người của Mạnh gia chúng ta sao? Phong Vĩ Kê Quan Xà, cho dù chúng ta đã bỏ qua, nhưng đệ tử của ngươi lại vừa gϊếŧ con mồi Nhân Diện Ma Chu của cháu gái ta.

Ngươi phải trả cho ta một cái công đạo chứ."

Triệu Vô Cực nói, "Tiền bối, ta xem trong việc này có chút hiểu lầm, hơn nữa, ta mặc dù là lão sư của đám nhỏ này, nhưng Đường Tam lại không tính là đệ tử của ta, Sư phó của hắn là một người khác, chứ ta còn chưa dám."
"Nga?" Mạnh Thục sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ, “Đường Tam mới chỉ là đứa nhỏ mà thực lực đã kinh người như vậy, chẳng lẽ sư phó của hắn là …”
Triệu Vô Cực tinh ranh khôn khéo, lập tức nhìn ra vẻ do dự trên mặt Mạnh Thục, liền từ từ nói, "Long công tiền bối, chúng ta có thể ra xa một chút nói chuyện?"
Mạnh Thục nhíu mày, nhưng hoàn toàn không có lo lắng.

Lúc này hắn đang chiếm ưu thế áp đảo, tự nhiên không sợ Triệu Vô Cực giở trò.

Long đầu Quải trượng điểm lên mặt đất, thân thể liền bay ra ngoài xa 20m.
Triệu Vô Cực vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói với Long Công cái gì đó.
Ban đầu vẻ mặt Mạnh Thục toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, dần dần trở nên có chút khó coi.
Triệu Vô Cực lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, cực kỳ khách khí.

Sau một hồi, hai người kết thúc nói chuyện.
Mạnh Thục đi trở về bên cạnh thê tử cùng cháu gái, thấp giọng nói với Xà Bà vài câu, thần sắc Xà Bà đồng dạng lộ vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt phu thê hai người rơi lên người Đường Tam có chút thay đổi, mà tất cả những điều này, Đường Tam đều nhận thấy.
“Triệu sư phụ cùng bọn họ nói cái gì đó? Nói cho bọn họ mình là đệ tử của Đại Sư hay sao? Chỉ có điều, Đại Sư mặc dù đối với Võ Hồn có nghiên cứu rất sâu, nhưng thực lực bản thân lại không cao, tựa hồ không đủ khả năng tạo ra uy hϊếp đối với Cái Thế Long Xà trước mắt”.

Đường Tam thầm nghĩ.
Quả nhiên, Mạnh Thục nói, "Nguyên lai là đệ tử của Đại Sư.

Không nghĩ tới Đại Sư rốt cục cũng có đệ tử.

Hôm nay nể mặt Đại Sư, ta bỏ qua, bất quá, tiểu tử nhà ngươi hãy nhớ kỹ.

Sau này nếu còn phát sinh ra chuyện gì tương tự, ta cũng mặc kệ sư phó ngươi là ai.

Chúng ta đi..."
Nói xong liền xoay người rời đi.
"Gia gia" Mạnh Y Nhiên nhìn gia gia, nãi nãi đang rời đi, nhất thời nóng nảy.

"Gia gia, hắn hai lần đoạt Hồn Thú của ta, mối thù này quên đi làm sao được?"

Mạnh Thục có chút bất đắc dĩ, nhìn cháu gái mình một cái, nói, "Vậy ngươi muốn như thế nào đây? Gia gia ngươi lớn tuổi rồi, không thể lấy lớn hϊếp nhỏ được.

Quên đi thôi."
Mạnh Y Nhiên quật cường nhìn gia gia của mình, "Không, không thể cứ như thế mà bỏ qua được.

Ta không chịu.

Tuyệt đối không thể tha cho hắn.

Nếu các ngươi không muốn ra tay, ta tự mình làm cũng được.

Đường Tam, nếu ngươi là nam nhân, hãy so tài với ta."
Đường Tam nhíu nhíu mày, "Ngươi còn muốn cùng ta so tài ư? Ngươi đã quên rằng, ngươi từng là kẻ bại tướng dưới tay ta sao?"
Mạnh Y Nhiên kiên định gật đầu, "Phải, ta muốn so tài với ngươi một lần nữa.

Đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta được thì lần này lại có thể thắng ta.

Ta cũng không khi dễ ngươi, vì Hồn Lực của ngươi đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại toàn bộ, chúng ta hãy so tài mà không sử dụng Hồn Lực.

Nhưng ngươi hai lần đoạt Hồn Thú của ta, vậy lần này phải để ta quyết định phương thức so tài."
Đường Tam hít vào thật sâu, cảm thấy tình huống cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, chậm rãi tiến lên, "Đánh cuộc cái gì?"
Nếu chỉ đúng như Mạnh Y Nhiên nói, hắn nắm chắc phần thắng, mặc dù Hồn Lực không đủ, nhưng hắn còn có thể thi triển ám khí để đối địch, Chư Cát Thần Nỏ trong tay đã hoàn hảo sẵn sàng.

Mặc dù hắn biết bây giờ cùng Cái Thế Long Xà thoả hiệp, hắn không được phép gϊếŧ Mạnh Y Nhiên, nhưng hắn có nhiều phương pháp, như có thể sử dụng ám khí làm mất đi năng lực chiến đấu của Mạnh Y Nhiên.
Mạnh Y Nhiên hai mắt tràn ngập hận ý, mở to nhìn Đường Tam, nói, "Nếu như ngươi thua, ngươi không được phép hấp thu Hồn Hoàn của con Nhân Diện Ma Chu này.

Nếu như ngươi thắng, tự nhiên nó thuộc về ngươi."
"Tốt, so tài về cái gì?"
Vợ chồng Cái Thế Long Xà lúc này cũng không vội vàng rời đi, đứng một bên không lên tiếng.

Nhìn cháu gái mình áp trận, hai vợ chồng thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, cũng không biết đang nói điều gì.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi