ĐẤU LA CHI LĂNG THANH


Sau bữa sáng, tiếng chuông đúng lúc vang lên, triệu tập toàn bộ đệ tử đến thao trường của Học viện.

Hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, chẳng những Viện trưởng Flander, Phó Viện trưởng Triệu Vô Cực tới, còn có Đại Sư cùng mấy vị sư phụ khác của học viện cũng đều có mặt ở thao trường.
Phong Lăng tới, nhìn thấy Đại Sư đứng ở đó, cũng gật đầu cười, xem như là chào hỏi.

Từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trở về, Phong Lăng đã không còn dùng băng vải để bịt mắt nữa.
“Hảo.

Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.

Sau đây ta có vài điều muốn tuyên bố.”
Flander đi tới trước mặt tám tên đệ tử.

Ánh mắt nghiêm túc đảo qua tám người, tới lượt Phong Lăng thì tựa hồ bị đình trệ, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói, “Đầu tiên.

Ta giới thiệu cho năm đệ tử mới tới về các vị sư phụ của Học viện.”
Vừa nói, Flander chỉ hướng vị lão giả đầu tiên, “Vị này là Lý Úc Tùng lão sư, Võ Hồn Long Vân Côn.

63 cấp Hồn Đế.”
Chỉ hướng vị lão lão giả thứ hai tuổi lớn hơn một chút, tựa hồ đã ngoài bảy mươi, nói tiếp, "Vị này là Lô Kì Bân lão sư, Võ Hồn Tinh La Kì, 66 cấp Hồn Đế."
Vị lão sư cuối cùng tuổi tác so với hai vị trước trẻ một chút, bộ dáng không sai biệt lắm tương tự Flander.

“Vị này là Thiệu Hâm, Thiệu lão sư.

Võ Hồn Đường Đậu, 71 cấp Hồn Thánh, Thực vật hệ Hồn Sư.

Thiệu lão sư là người mà ta biết trong Thực vật hệ Hồn Sư, tuyệt đối bài danh một trong năm vị cường giả đứng đầu.”
Vị 71 cấp Hồn Thánh Thực vật hệ này làm bọn đệ tử mới khϊếp sợ, bất luận là ở Võ Hồn Điện hay là bất cứ Hồn Sư gia tộc nào, đều tuyệt đối được cung phụng.
Cuối cùng, Flander đi tới bên người Đại Sư, ôm bả vai của hắn nói, "Vị cuối cùng này, ta xin long trọng giới thiệu với mọi người.

Hắn, chính là bằng vào tự mình nghiên cứu.

Đã cho ra Thập đại Võ Hồn Cạnh tranh Lực, được vinh dự là người đứng đầu của Võ Hồn lý luận.

Là một vị Hồn Sư trí tuệ, đồng thời cũng là sư phụ của Đường Tam - Ngọc Tiểu Cương tiên sinh.

Đương nhiên.

Hắn cũng là lão huynh đệ của ta.

Chúng ta đã quen biết nhau vài chục năm.

Có lẽ nhắc tới tên của hắn các ngươi không rõ lắm.

Nhưng danh hiệu của hắn, ta nghĩ các ngươi đều hẳn là đã nghe qua.

Sau này, các ngươi cứ gọi hắn là Đại Sư là được."
Nghe được hai chữ "Đại Sư", tinh thần bọn đệ tử đều không khỏi rung lên, ánh mắt sôi nổi quay về hướng Đường Tam, mặc dù bọn họ đối với Đại Sư không hiểu rõ nhiều lắm.

Nhưng có thể dạy dỗ ra Đường Tam đệ tử xuất sắc đến như vậy, sư phụ như thế nào không ưu tú đâu? Dĩ nhiên những người ngạc nhiên này không bao gồm Phong Lăng.
Flander nói, “Bắt đầu từ hôm nay, quá trình dạy các ngươi sẽ do Đại Sư toàn quyền phụ trách.

Chúng ta sẽ phối hợp với Đại Sư.

Các ngươi hôm qua vừa mới trở về, ta nghĩ mọi người cũng xem như tương đối uể oải.

Hôm nay sẽ cho các ngươi buông lỏng một ngày.

Ngày mai bắt đầu đi học như cũ.

Đại Sư, ngươi có cái gì cần nói không?”
Đại Sư gật đầu, gương mặt cứng đờ trước sau như một, nhìn tám tên đệ tử trước mặt nhàn nhạt nói, “Học viện chỉ có tám đệ tử các ngươi.

Trong mắt của ta, các ngươi cũng là một chỉnh thể, ta đã xem qua lý lịch của các ngươi, ta đã có sẵn các phương pháp phù hợp dành cho mỗi người.

Có thể tách ra, có thể phối hợp.


Ta không hy vọng nghe được bất cứ thanh âm dị nghị, bất luận là ai, ta đều đối xử như nhau.

Sau này để cho mọi người nhắc tới các ngươi, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ Quái vật.”
“Quá trình học sẽ được phân ra làm hai phần là sơ cấp và cao cấp, hoàn toàn tiến hành thống nhất giáo trình, dựa theo số tuổi ta sắp xếp vị trí tiến hành cho các ngươi.

Nhất hào, Đới Mộc Bạch.

Nhị hào, Oscar.

Tam hào, Đường Tam.

Tứ hào, Mã Hồng Tuấn.

Ngũ hào, Tiểu Vũ.

Lục hào, Ninh Vinh Vinh.

Thất hào, Chu Trúc Thanh.” Đại Sư tạm dùng một chút, nhìn Phong Lăng, ánh mắt nhu hòa hơn bình thường rất nhiều.

Thấy ánh mắt kiên định cùng gương mặt tươi cười, gật nhẹ đầu của Phong Lăng, Đại Sư nói tiếp, “Bát hào, Phong Lăng.”
Đây cũng là ăn ý hình thành giữa Đại Sư cùng Phong Lăng trong thời gian hai người cùng nhau trao đổi lý luận, Phong Lăng biết Đại Sư đây là do dự việc huấn luyện cho cô.

Quả thật, Đại Sư không dám đem Phong Lăng trở thành đệ tử để đối đãi, cần hỏi ý của Phong Lăng trước rồi mới quyết định.

Đại Sư ánh mắt đảo qua tám người, nói tiếp, “Tốt lắm.

Hiện tại các ngươi có thể giải tán, ngày mai sáng sớm ở chỗ này tập hợp.

Giờ điểm tâm, ta không hy vọng chứng kiến bất luận kẻ nào vắng mặt.

Nếu không, sẽ bị đem ra đặc biệt huấn luyện.”
Đưa mắt nhìn các lão sư lần lượt rời đi, Oscar đứng cạnh Đường Tam, thấp giọng nói, "Tiểu Tam.

Nhìn qua vị sư phụ này của ngươi tựa hồ so với Flander Viện trưởng còn lợi hại hơn a!"
Đường Tam mỉm cười, nói, "Sư phụ làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần nghiêm khắc dựa theo phân phó của người mà làm, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả."
Đới Mộc Bạch cười nói, "Ngoại trừ ta cùng Tiểu Áo, các ngươi sáu người đều là cùng tuổi, không nghĩ tới Tiểu Tam là tiểu tam, Tiểu Vũ là tiểu ngũ.

Thật là xảo diệu."
Mập mạp cười hắc hắc, nói, "Tam vị muội muội.

Gọi thử "tứ ca" cho ta nghe một tiếng chút nào."
Tiểu Vũ lém mắt, vươn tay nói, “Không thành vấn đề, cho ta hồng bao (lì xì), ta sẽ gọi.”
Mập mạp sửng sốt, "Cái này..."
Ninh Vinh Vinh càng dứt khoát, “Mập mạp.

Chỉ cần thực lực của ngươi có thể cùng phân cao thấp được với Tam ca, ta liền gọi ngươi một tiếng.”
Chu Trúc Thanh trả lời càng ngắn gọn.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn.

Chỉ nói ba chữ, "Đánh thắng ta."
"Quên đi.

Ta nhịn."
“Mập mạp, ngươi chỉ có ba vị học muội? Ta đây là ngươi học đệ?” Phong Lăng cười tủm tỉm hỏi hắn, nhưng Mập mạp nhìn thấy nụ cười này thì lại cười không nổi.
“Không có a Tiểu Phong.

Ngài là ta tổ tông!” Mập mạp vội vàng bổ cứu, hắn không quên người này có bao nhiêu phúc hắc.

Là đối tượng số 1 không cần trêu chọc trong đám đệ tử!
“Haha, tính ngươi thức thời.” Phong Lăng vui vẻ, vỗ vai của hắn.

“Các ngươi có ai vào thành không a? Được nghỉ ngơi một ngày, ta đi Tác Thác Thành dạo đây.” Mập mạp nói.
Đới Mộc Bạch mấy ngày này cũng có chút khổ cực, nhưng mà hắn đang muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp trước mặt Chu Trúc Thanh, tự nhiên sẽ không đi.

Làm bộ ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng như sự không liên quan đến mình.

Oscar ngáp một cái, “Không đi, ta trở về ngủ một giấc.

Rốt cuộc cũng đạt 30 cấp, có thể thanh nhàn một chút.”
Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn, các nàng hiển nhiên là biết tên Mập mạp này vào thành là không có chuyện gì tốt đẹp.

Đúng lúc này, Đường Tam đột nhiên mở miệng, “Ta cùng đi với ngươi.”
Mập mạp ánh mắt sáng lên, lén nhìn Tiểu Vũ mặt đang khẽ biến sắc, “Lão Tam, ngươi cũng thông suốt rồi hả?”
Đường Tam sửng sốt một chút, “Thông cái gì mà thông? Ta muốn tìm một cửa hàng rèn, xem có thể thuê được hai vị thợ rèn có thể chế tạo được một ít đồ vật hay không.”
Ninh Vinh Vinh buột miệng cười, “Ta biết Tam ca sẽ không giống loại người xấu xa như ngươi.”
“Ta đi chung với a.” Phong Lăng đột nhiên lên tiếng.

Lúc này biểu tình của mọi người đồng loạt hiện lên vẻ không tin được.

Vì sao ư? Vì Phong Lăng cũng là nữ tử a! Dù hơi khó tin nhưng mọi người đều đã chấp nhận sự thật Phong Lăng là nữ.

Bây giờ lại lên tiếng muốn đi chung với Mập mạp?
Phong Lăng cảm nhận được một ánh mắt lạnh căm nhìn chằm chằm vào chính mình, làm cô không khỏi rợn người.

Giương mắt lên thì nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Chu Trúc Thanh, vẫn không có gì biểu tình.

Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, Phong Lăng có thể cảm nhận được Chu Trúc Thanh đang tức giận.
Phong Lăng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận hỏi, “Làm gì? Các ngươi đây là cái gì biểu tình? Ta muốn đi cùng Tiểu Tam, ta cũng cần rèn một vài thứ a.”
“Tiểu Phong, ngươi làm ta hoảng sợ a.” Ninh Vinh Vinh thở ra một hơi, “May là ngươi không có bị tên mập xấu xa này dạy hư.”
Mập mạp tức giận nhìn Ninh Vinh Vinh, “Cái gì gọi là xấu xa? Ta giải quyết vấn đề về tà hỏa, đây chính là được Viện trưởng đặc biệt phê chuẩn.

Tiểu Tam, Tiểu Phong, chúng ta đi thôi.” Nói xong, hắn tựa hồ gấp không chờ nổi, một tay dắt Đường Tam, một tay nắm bả vai Phong Lăng về phía trước đẩy, hướng cổng học viện đi.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Ninh Vinh ghé vào tai Tiểu Vũ, hạ giọng nói, “Ngươi không sợ Tiểu Tam nhà ngươi bị Mập mạp mang trật sao? Nếu là ta, ta khẳng định sẽ đi theo.”
Tiểu Vũ mỉm cười, nói, “Nam nhân phải nên có một chút không gian tự do, hơn nữa, ta không tin Tiểu Tam sẽ bị Mập mạp làm hỏng.”
Ninh Vinh Vinh cười nói, “Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa… trông như một đôi tình chàng ý thϊếp a~”
Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ lên.

Nâng tay luồn dưới nách Ninh Vinh Vinh, loạn cào, “Không nên nói lung tung.

Ta cùng Tiểu Tam là quan hệ huynh muội.”
Ninh Vinh Vinh haha cười, nhấc chân hướng phía ký túc xá chạy đi, vừa chạy vừa cười trêu chọc, “Được rồi, không cần phải phân biệt rõ ràng như thế đâu.

Ta biết các ngươi là huynh muội.

So với thân huynh muội còn thân ấy chứ.”
“Chán ghét.” Tiểu Vũ cười đuổi theo, cả hai đều ở cùng ký túc xá, tự nhiên là chạy về cùng một hướng.
“Trúc Thanh.” Đới Mộc Bạch gọi lại Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, thanh âm lạnh băng “Ta đi tu luyện.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Đới Mộc Bạch một bước chắn trước người Chu Trúc Thanh, “Chúng ta có thể hay không nói chuyện một chút? Ta còn nhớ kỹ, khi còn bé ngươi đâu phải như thế này.”
Chu Trúc Thanh trên mặt toát ra một tia cười lạnh, “Vậy còn ngươi? Khi còn bé cũng như hiện tại sao? Song sinh tỷ muội…hừ.”
Hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.

Nhìn Chu Trúc Thanh bước nhanh rời đi, Đới Mộc Bạch đứng lặng tại chỗ, trên mặt lộ một nụ cười khổ “Chẳng lẽ đây là báo ứng của ta? Nghĩ ra phong lưu có một ngày như vậy...!Báo ứng, có lẽ thật là báo ứng.”
Đới Mộc Bạch chưa từng cùng người khác nói về mối quan hệ thuở bé của hắn với Chu Trúc Thanh.

Nếu thuở bé bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, cho dù Chu Trúc Thanh có xinh đẹp đến mức nào, thì kẻ luôn luôn cao ngạo như hắn thế nào lại ăn nói khép nép đến vậy chứ?
Có lẽ Đới Mộc Bạch cảm thấy vì mối quan hệ từ nhỏ giữa hắn và Chu Trúc Thanh, hắn mới phải khép nép, cố gắng lấy lòng Chu Trúc Thanh.

Nhưng sự thật là, nếu Chu Trúc Thanh không trường một bộ dáng kinh tâm động phách như vậy, lại thích hợp để kết hợp Võ Hồn Dung Hợp Kỹ với hắn, hắn chắc chắn sẽ không hao tốn tâm sức đến mức này.
_______________________
Trên đường đi, Mập mạp lôi kéo Đường Tam, dụ dỗ hắn hy vọng có thể kéo hắn xuống nước, bất quá Đường Tam ý chí kiên định không có bị hắn mê hoặc.
“Mập mạp, ta nghĩ nhu cầu ở phương diện này của ngươi không phải tà hỏa vấn đề, mà là bản thân ngươi vấn đề.

Tà hỏa của ngươi là không có chỗ phát tiết nên mới làm ngươi cảm thấy thân thể phát cuồng.

Ta có thể đánh với ngươi một trận, giúp ngươi giải phóng bớt năng lượng dư thừa, không cần phải tìm đến cách này để áp chế tà hỏa.” Phong Lăng hảo tâm đề nghị.

Cô cũng không quá đồng tình với việc Mã Hồng Tuấn dùng nửa thân dưới để thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, lại lấy lý do là áp chế tà hỏa để bao biện cho hành vi phóng đãng của mình.

“Tình trạng của ta chính viện trưởng cũng đã nói chỉ có như vậy mới giúp ta không bị bạo tẩu.


Tiểu Phong, ta nể ngươi là sự thật.

Nhưng ngươi như vậy là không tôn trọng viện trưởng! Cũng không tôn trọng ta!” Mã Hồng Tuấn giận dữ hét lớn, từ giọng điệu cùng biểu cảm gương mặt đều thể hiện hắn đang phẫn nộ.
“Ta không có ý không tôn trọng ngươi hay viện trưởng.” Phong Lăng cau mày, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích, “Ta chỉ đơn giản là đưa ra một đề nghị, ngươi có thể suy xét ý kiến của ta và thử nó.

Nếu ngươi muốn thử cách khác để áp chế tà hỏa, ta có thể cùng ngươi tìm biện pháp.

Ta đứng ở góc độ là đồng đội, bằng hữu của ngươi mới đưa ra đề nghị như vậy.”
“Nếu là bằng hữu của ta, ngươi đã không ghê tởm cách ta áp chế tà hỏa như vậy!” Mã Hồng Tuấn không chịu thua nói.

Dù rất kính nể Phong Lăng, nhưng hắn không chấp nhận Phong Lăng nói về hắn như vậy.
“Vì là bằng hữu nên ta mới thật lòng muốn tốt cho ngươi.” Phong Lăng cũng mất dần kiên nhẫn, tên này rõ ràng là không nói lý.

“Nếu có biện pháp khác tốt hơn, tại sao ngươi lại không muốn thử? Có phải ngươi đang tự bao biện cho việc thỏa mãn nhu cầu nửa thân dưới của ngươi hay không?”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có phải là ta hay không mà biết tà hỏa như thế nào? Miệng thì nói ngươi là bằng hữu của ta, nhưng ta cảm thấy ngươi đang khinh nhục cùng ghê tởm ta!” Mập mạp tức giận túm lấy cổ áo của Phong Lăng, gào vào mặt cô, thịt trên mặt hắn cơ hồ đều rung lên.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt tĩnh lặng không hề gợn sóng của Phong Lăng, Mập mạp liền buông lỏng nắm tay, cơn giận của hắn cũng không phát tiết thêm được nữa.
Hắn không nhìn thấy bất kỳ sự xem thường hay ghê tởm nào từ đôi mắt đó.

Thậm chí là hài hước hay đùa giỡn chi ý đều không có.

Trong đó, chỉ có sự nghiêm túc.

Người này thật sự chân thành mà đối với hắn hảo.
Có lẽ, Phong Lăng đã chọc trúng nội tâm chỗ sâu trong của hắn, ở điểm mà ngay cả hắn cũng không dám nhìn thẳng vào.
Nếu Mã Hồng Tuấn là nữ tử, và hắn bị tà hỏa hành hạ thân thể như vậy.

Liệu Flander hay hắn có đồng ý dùng biện pháp như thế để giải quyết tình trạng phản phệ không? Hay là sẽ tìm một cách khác?
Đây chung quy vẫn là sự bao biện của những kẻ cảm thấy cách giải quyết này không có việc gì.

Cảm thấy nam nhân sẽ không thiệt thòi trong chuyện này.

Hoặc là, bởi vì cảm giác ưu việt khi là nam nhân của bọn họ.
Nhìn Mập mạp hậm hực rời đi, Phong Lăng cũng chỉ lắc đầu, nâng tay áo lau đi nước bọt của Mập mạp vương vãi trên mặt mình.

Tính, đời sống cá nhân của hắn cô không có quyền can thiệp, dù là bằng hữu thì cũng có hạn độ.

Nếu hắn không muốn thay đổi, cô quản hắn làm gì.

Mười ba tuổi ở Đại lục này cũng được xem như là người trưởng thành rồi, để hắn tự chịu trách nhiệm với đời mình đi.

Không chạm đến điểm mấu chốt, Phong Lăng vẫn có thể nhắm một con mắt mà bỏ qua, vẫn có thể làm bằng hữu được.
“Tiểu Tam, ngươi tính tìm xưởng rèn nào a?” Phong Lăng quay sang hỏi Đường Tam, dường như không có việc gì mà tươi cười nói.
“Ta cũng chưa biết.

Nhưng có lẽ sẽ tìm lò rèn lớn nhất của Tác Thác Thành.” Đường Tam đáp.

Hắn chứng kiến trận cãi vả của cả hai người, không thể không nói, khí độ của Phong Lăng không phải là một người 12 tuổi bình thường có thể có được.

Thậm chí là các vị lão sư trong học viện cũng khó ai bì kịp.

Với một người cường đại như Phong Lăng, có thể nhẫn nhịn Mập mạp đến mức độ này đã là cực kỳ khó được.
Vì chưa biết rõ đường nên hai người quyết định tìm người hỏi.

Sau khi hỏi đường vài vị khách bộ hành, Phong Lăng cùng Đường Tam rốt cuộc cũng tìm đến lò rèn lớn nhất nơi đây.

Cái xưởng rèn này tên cũng rất đơn giản, “Xưởng rèn”, cũng không dùng thêm từ ngữ hoa mỹ nào.
Còn chưa tiến vào xưởng đã nghe được âm thanh nện búa cùng với tiếng nước xèo xèo, hiển nhiên là đang có nhiều thợ làm việc trong đó.
Từ bề ngoài xem, quy mô của cái xưởng này còn rất lớn.

Đại sảnh tiếp khách rộng rãi, bên trong còn treo nhiều loại sản phẩm được xưởng chế tác, được chia làm ba phân khu gồm dụng cụ sinh hoạt, vũ khí và phòng cụ.

Trong đó, các dụng cụ sinh hoạt hằng ngày đã chiếm hơn nửa diện tích trưng bày, còn lại mới là vũ khí.

Trong xưởng, từ gian trưng bày sản phẩm ở phía trước đến các gian chế tác đằng sau, cứ mỗi ba thước lại dựng một tấm bảng kim loại đường kính chừng một mét, trên có khắc chữ.

Nhìn qua rất có khí thế.
Đại sảnh của xưởng được dùng để tiếp đón khách hàng, đang tập trung 6,7 nhân viên, được phân công rất rõ ràng.

Có nhân viên phụ trách tiếp nhận sinh ý, có người phụ trách đem thành phẩm giao cho khách nhân, còn có một gã trung niên nhân, vóc người khôi ngô, ngồi sau quầy, chuyên phụ trách tính tiền.

Phong Lăng đi theo Đường Tam, thấy hắn vừa vào trong cửa hàng, trực tiếp tiến đến cái quầy đó cũng nhấc chân theo sát.
Một gã nhân viên lập tức tiến đến, ngăn lại Đường Tam, “Tiểu tiên sinh, ngài cần mua gì chăng?”
“Ta muốn cùng các ngươi bàn chút sinh ý.” Đường Tam mỉm cười nói.

Tên nhân viên nhìn Đường Tam vài lượt, thấy hắn ăn mặc đơn giản, áo bằng vải bố, cũng không có gì nổi bật.


Tướng mạo thì bình thường, nhìn qua có thể nghĩ ngay hắn là bình dân.
“Khách nhân muốn chế tạo gì? Trực tiếp nói cùng ta là được.”
Đường Tam nói, "Sợ rằng ngươi không làm chủ được." Vừa nói Đường Tam từ trong lòng lấy một mảnh giấy, "Cái này ngươi xem có nhận ra được không? "
Đó là bản thiết kế của một số linh kiện ám khí được Đường Tam vẽ ra trước đó.

Hắn cũng không có khả năng nhớ tất cả các linh kiện để miêu tả lại cho đám thợ rèn, vì vậy việc vẽ ra là cần thiết.

Phong Lăng liếc nhìn bản vẽ, nhanh chóng nhận ra đây là nhiều loại linh kiện để làm ám khí của Đường Tam.

Nếu ám khí của Đường Tam đều làm từ tinh thiết nói, có phải hay không chỉ cần dùng nam châm là có thể khắc chế được?
Đây cũng chỉ là suy nghĩ chợt lóe mà qua của Phong Lăng, dù sao cũng là bằng hữu với nhau, không cần phải đi tìm cách hóa giải vũ khí của đối phương.

Một lát sau, lão bản của xưởng rèn trực tiếp xuất hiện, trao đổi với Đường Tam.

Mục đích chuyến này của Phong Lăng cũng không phải là tìm hiểu sinh ý của Đường Tam, mà chỉ muốn thăm khẩu phong của nhân viên tiệm rèn, muốn hỏi ra nơi cung cấp tinh thiết thô cho tiệm.

Cho nên, Phong Lăng nói với Đường Tam, chính mình đi tham quan nơi này, nếu Đường Tam xong việc mà không thấy cô, có thể trở về học viện hoặc đi làm việc của hắn mà không cần phải bận tâm cô.
Việc nghiên cứu Tân Hồn Đạo Khí của Phong Lăng cũng đã có một chút thành quả, chỉ là chưa thể sản xuất rộng rãi được thôi.

Hiện giờ, Phong Lăng vừa nghiên cứu phát triển loại mới, vừa tìm cách để người khác cũng có thể chế tạo ra Tân Hồn Đạo Khí.

Phong Lăng đi tìm tinh thiết thô mà không phải tinh thiết đã được rèn, bởi vì Phong Lăng có thể làm ra tinh thiết có độ “thuần thiết” cao hơn tinh thiết thượng hạng rất nhiều.

Kim loại cũng có lẫn tạp chất, dù ở dạng thô hay đã qua luyện chế; nhưng với khả năng điều khiển các phân tử của Lăng Thiên Phiến, các phân tử thiết cũng không là ngoại lệ.

Củng chỉ trách Tân Hồn Đạo Khí mà Phong Lăng đang nghiên cứu, nó đòi hỏi tinh thiết phải có độ bền cực cao thì mới có thể chịu đựng được Hồn Lực khắc ấn lên nó.

Mà phương pháp tinh luyện thiết này, Phong Lăng cũng đang tìm cách để người thường cũng có thể làm được.

Nếu muốn mở rộng việc sản xuất Tân Hồn Đạo Khí, không thể không bình thường hóa mọi quy trình.

Hỏi thăm thêm vài nơi, Phong Lăng cũng biết được nguồn thiết ở Tác Thác Thành này được cung cấp chủ yếu bởi một nhà.

Khai thác kim loại cũng là một ngành mà thủy rất thâm, không phải thế lực lớn thì không thể nào làm được loại sinh ý này.

Nếu chỉ trong giai đoạn nghiên cứu, Phong Lăng có thể chấp nhận bỏ tiền để mua nguyên liệu thô.

Nhưng nếu sau này muốn mở rộng quy mô sản xuất, nếu không trực tiếp nắm được đầu vào là mỏ kim loại, rất khó để phát triển.

Không chỉ vì phải phụ thuộc quá nhiều, mà còn đấu trí đấu dũng với thế lực phía sau, mà không chỉ với một.

“Ai, thật sự quá phiền.

Nhân tài thì không có.

Tiểu Bạch, ngươi nói cho ta nghe ta phải đi kiếm người ở đâu a.” Phong Lăng than thở với Tiểu Bạch.

“Hiện tại ta chỉ có mỗi Vệ Ngân, nhưng hắn bận kiếm tiền rồi.

Lần trước gặp, hắn hận không mọc ra ba đầu sáu tay, cũng không cần ngủ để hắn có thể làm hết được việc.

Giờ bảo hắn phụ trách thêm mở rộng Tân Hồn Đạo Khí, hắn sẽ mệt đến chết mất.”
“Ký chủ, ngươi đem Internet tới Đại lục này a.

Tới đó ta cho ngươi tìm, bao nhiêu nhân tài cũng có thể, lĩnh vực nào cũng có nha, bảo đảm 3 giây sẽ cho ngươi kết quả.” Tiểu Bạch âm dương quái khí nói.
“Vậy ai là người đem ta tới nơi này? Ngươi có thể chọn một thế giới hiện đại hơn để xuyên vào a.” Phong Lăng cũng phun tào ngược lại nó.
“...” Được rồi, lỗi tại nó, nó nhịn!
“Ngươi mau chóng tu luyện, tăng nhanh thực thực của chính mình đi.

Đến 60 cấp, Lão Phong sẽ tới đưa ngươi đi tìm Hồn Hoàn a, đừng quên còn có gia gia ngươi.

Có đại lão để nhờ vả, không cần bạch không cần ha?”
“Tính.

Tìm được người giỏi cũng đến tùy duyên.

Còn có, ta cũng cần bàn với lão già về Túy Phong Lâu cùng Tân Hồn Đạo Khí.

Dù sao có Phong Hào Đấu La tọa trấn, mở rộng thế lực sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.” Phong Lăng nói với Tiểu Bạch, “Giờ thì trở về tu luyện thôi.”
*******************************************************
Chắc mn cũng có thể đoán được tg là nữ rồi ha ????, bởi vậy nên vấn đề tà hỏa của Mã Hồng Tuấn trong nguyên tác, lúc tg đọc cảm thấy khá là vô lý.

Thậm chí là cái nhìn của Đường Tam, Flander hay các nhân vật "nam tính" khác.

Nên tg sửa lại một chút, chứ tam quan trong nguyên tác thì tg cảm thấy nó hơi "méo mó", sửa lại cho nó "chính" một tí ????


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi