ĐẤU LA CHI THIÊN CƠ PHƯỢNG HOÀNG


Một tuần sau,
Thế Hoa cùng Độc Bất Tử lúc này đã chuyển sang phần cuối cùng là Dược.
"Dược phẩm theo lý thuyết cũng được chia thành các cấp độ giống như Hồn Đạo Khí, từ nhất giai đến cửu giai.

Nhưng Dược đạo so với Khí đạo thì càng thêm khan hiếm, giống như ta ở quá khứ cũng chỉ mới tìm tòi nghiên cứu được các loại đan phương đến bát giai mà thôi."
"Dược phẩm cấp độ càng cao thì bên cạnh số lượng nguyên liệu phong phú thì phải có phẩm chất tương đương, và ngược lại."
Độc Bất Tử của nói vừa lấy ra một cái bình dược tề, đến gần một đầu chuột trắng đang bị thương đã chuẩn bị từ trước, sau đó là rưới thuốc lên.
Cả người con chuột bị ngập trong dược dịch màu đỏ, lúc đầu nó còn kinh hãi mà chạy xung quanh, về sau như cảm nhận được sự thoải mái mà cũng dừng chân lại.
Sau khoảng 5 giây thì toàn bộ vết thương trên người con chuột biến mất, như thể chưa từng có vết thương vậy.
"Giống như thiếu gia đã thấy, trên tay ta là một bình nhất giai dược phẩm gọi là Hồi Khí Dịch, có tác dụng hồi phục các loại vết thương cho các phàm nhân cùng Hồn Sĩ.

Tác dụng so với nấu thuốc bình thường mạnh hơn nhiều, mà nguyên liệu sử dụng cũng dễ kiếm tìm như Lam Ngân Thảo, Thanh Thiên Đằng, Địa Thủ Ô cùng Khổ Sâm Hoa, chỉ là niên hạn cần là 10 năm trở lên mà thôi.

Hơn nữa yêu cầu về thực lực cũng không cao, liền một cái phàm nhân cũng chế tác được."
"Mà phức tạp giống như Băng Hoả Lưỡng Cực Đan thì lại khác.

Thân là một thất giai đan dược thì bên cạnh Liệt Hoả Hạnh Kiều Sơ cùng Bát Giác Huyền Băng Thảo ra thì còn cần sử dụng tuyến độc của 5 vạn năm Chu Tình Băng Thiềm, 2 vạn năm Hoả Long Quả, 1 vạn năm Tuyết Liên cùng vô số loại trân kỳ dị bảo khác để chế tác thành.

Không chỉ yêu cầu người chế tác tu vi cao, mà sự thông hiểu về nguyên liệu, cách không chế hoả hầu các loại yêu cầu đều cao hơn rất nhiều lần."
"Nên nói luyện dược càng cao thì tu vi cũng phải xứng tầm, nên nếu chỉ chăm chú vào luyện dược thôi mà bỏ tu luyện thì không khác nào chặt gốc lấy ngọn."
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, kỳ này Thế Hoa sẽ chủ yếu là học về các loại dược vật, vẫn chưa có thể luyện dược được.

Dù sao muốn thực hành cũng phải học lý thuyết trước, cái này Thế Hoa so ai đều hiểu rõ.
Vừa rời khỏi Bản Thể Điện thì một bóng hình thân quen đập vào mắt hắn.
"Hoa đệ...?" Thiên Nhận Tuyết hơi không chắc nhìn gọi Thế Hoa, bản thân mới đi chưa bao lâu mà Thế Hoa làm sao nhìn có vẻ lớn hơn trước nhiều như vậy.
Không chỉ cao hơn, mà khí tức của hắn còn phảng phất cộng minh với thiên địa, khiến sự tồn tại của Thế Hoa vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.
Sỡ dĩ hắn thay đổi lớn như vậy thì cũng do phần lớn là Sinh Linh Chi Kim tạo ra, liền cận kề hắn thường xuyên như Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh cũng cảm thấy khó có thể tin.
"Ân, là ta đây.

Mọi chuyện có vẻ êm xuôi hơn ta nghĩ nhỉ?" Thế Hoa mỉm cười nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
Khí tức của nàng bây giờ cũng đã 80 cấp, chứng tỏ Thái Dương Thần Điểu đã lựa chọn làm Hồn Hoàn của Thiên Nhận Tuyết.
Chỉ là tính vừa đi vừa về cũng chỉ mới nửa tháng, tốc độ này làm Thế Hoa khá bất ngờ.
"Ân, cũng là ta mị lực trời sinh, nên mới nhanh như vậy." Thiên Nhận Tuyết không khách khí chút nào mà tán dương bản thân.
"Ngươi đúng là thật là..." Thế Hoa nghe vậy thì lắc đầu, khen nàng một tiếng thì nàng muốn thượng thiên.
"Đúng rồi, nếu chuyện của Tuyết nhi tỷ đã xong vậy Hồn Linh chi pháp hẳn cũng sắp hoàn thiện rồi a." Thế Hoa hỏi Thiên Nhận Tuyết, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, còn nhẹ nhéo nhéo một vài cái.
Xúc cảm vẫn là mềm mại như vậy.
"Ân, mấy ngày Y lão một mực im lặng suy diễn Hồn Linh chi pháp, hắn nói khi nào xong thì sẽ thông báo." Thiên Nhận Tuyết cũng không phản kháng, vừa cùng hắn sánh vai đi dạo trên đường vừa nói.
"Như vậy coi như cũng hoàn thành mỹ mãn." Thế Hoa gật đầu, mọi việc đến bây giờ thì cũng coi như thuận lợi.
"Đúng rồi, không có ai mù mắt mà làm phiền các ngươi chứ?" Thế Hoa mới nhớ đến việc này mà hỏi.
Tuy nói Chúc Thiên sơn mạch cùng Lạc Nhật Sâm Lâm đều không chịu sự quản lý của bất kỳ đại thế lực nào, nhưng việc các thế lực cắm nhãn tuyến vẫn thường xuyên xảy ra, nên khả năng có kẻ bám đuôi Thiên Nhận Tuyết cùng Diệp Tịch Thuỷ cũng là chuyện thường tình.
"Ân, Diệp Giáo Tông cũng có đi xử lý đi 3 cái tên của Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng cũng phải nói cái tông môn này quản cũng rộng thật, liền ở Chúc Thiên sơn mạch cũng có 3 tên Hồn Đế." Ngữ khí của Thiên Nhận Tuyết rất khó chịu, cảm giác bị giám sát này nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.
"Vũ Hồn Điện lấy được tinh báo từ bọn họ, mà bọn họ không thể nào làm ngược lại, nên rải người ở những nơi trọng điểm như Chúc Thiên sơn mạch cũng là điều dễ hiểu." Thế Hoa gật đầu.
Không thể tiến vào xâm nhập thì có thể diện rộng giám sát, cái này cũng coi như là chiến thuật của mấy đại thế lực, mà tiền nhiều như Thất Bảo Lưu Ly Tông thì tất nhiên là hoạt động năng nổ nhất.
"Thôi không nói chuyện này nữa, mẫu thân muốn ta mời ngươi đến ăn tân gia, mau đến đi thôi."
"Tật thúc cùng Thuỷ a di chuyển ra ngoài nhanh như vậy?"

"Ân, dù sao thân là Giáo Hoàng đời trước, phụ thân cũng hiểu hiện trạng của Đông nhi tỷ, nên sau khi ta về thì mọi thứ cũng đã đâu vào đó." Thiên Nhận Tuyết gật đầu.
Tuy nói rời đi nơi mình sinh hoạt mười mấy năm có chút buồn, nhưng nàng cũng hiểu cho Bỉ Bỉ Đông cùng phụ thân của nàng.
Giáo Hoàng tẩm cùng là để cho Giáo Hoàng sử dụng, kéo dài mấy năm nay đã là cực hạn rồi.
"Được thôi." Thế Hoa gật đầu.
"Nhưng ngươi không định thả tay ta ra sao?" Thiên Nhận Tuyết nhìn 2 bàn tay đã mười ngón đan xen mà nói.
"Ta cũng không biết chỗ a, phải nhờ Tuyết nhi tỷ dẫn đường." Thế Hoa làm một bộ ta cũng không biết làm như thế nào.
"Xì, vô lại." Thiên Nhận Tuyết lầm bầm một tiếng nhưng vẫn là kéo Thế Hoa tới nhà mới của nàng.
...
Cuối tuần sau, sáng sớm.
Thế Hoa bây giờ đang nhắm mắt ngủ, cả tuần qua tăng cường tu luyện cùng học tập kiến thức mới ở chỗ Độc Bất Tử nên hắn cũng chẳng nghỉ ngơi được một tí nào.
Mặc dù với tu vi của hắn bây giờ không cần nghỉ ngơi, nhưng qua đoạn thời gian dài thì vẫn nhớ cảm giác ngủ ấy.
Mà lúc này Tinh Thần Chi Hải của Thế Hoa là một hồi bạo động.
"Thành công, thành công rồi." Tiếng của Y Lai Khắc Tư vang lên, ánh mắt của hắn hiện lên tinh mang mà nhìn trước mặt hắn là một chuỗi phức tạp cổ tự màu vàng kéo dài khắp cả Tinh Thần Chi Hải.

Sau đó dùng ma pháp biến chuỗi kim tự nhỏ vào một cuộn giấy màu trắng được buộc bằng một cọng dây màu vàng kim.
Mà Thế Hoa cũng do tiếng quá khích này mà tỉnh lại.
"Y lão, có chuyện gì sao?" Thế Hoa ngáp một cái rồi hỏi.
"Hồn Linh chi pháp của thiếu gia giao cho ta đã hoàn thiện một cách thành công mỹ mãn."
Thế Hoa nghe vậy thì liền tỉnh cả ngủ, vội vào Tinh Thần Chi Hải của bản thân mà hỏi lại.
"Y lão, thật sự?"
"Ân, thiếu gia có thể kiểm tra." Y Lai Khắc Tư gật đầu, sau đó đưa cho Thế Hoa.
Thế Hoa tiếp nhận Hồn Linh chi pháp trong tay, mắt nhìn hơn vạn chữ Hồn Linh chi pháp.

Vạn chữ với Thế Hoa bây giờ chỉ là cái nhất niệm mà thành, đọc xong thì Thế Hoa hài lòng gật đầu, sau đó với Y Lai Khắc Tư mà hơi khom người.
"Y lão, cái này Thế Hoa cảm ơn ngươi."
Y Lai Khắc Tư thấy vậy thì sững sờ đôi chút, sau đó lại vội đỡ hắn lên.
"Thiếu gia không cần như vậy, giúp đỡ thiếu gia cũng là trách nhiệm của ta."
"Cái này là ta phải làm, nếu không trong lòng ta sẽ có khúc mắc.

Dù là Y lão, Diệp tỷ hay Độc lão với ta đều như lão sư."
"Nếu thân phận cách biệt đã khiến ta không thể bái các ngươi thành sư, thì ít nhất hãy để ta thể hiện phần kính trọng cùng biết ơn này cho các ngươi."
Cái này cũng là cảm xúc chân thật nhất của Thế Hoa, không có một phần giả dối nào.
Mà Y Lai Khắc Tư nghe vậy thì nói không cảm động đó là giả.
Nói thật thì bên ngoài Thiên Nhận Tuyết ra thì ở nơi dị thế đại lục này thì chỉ có vị thiếu gia là người kế thừa truyền thừa của bản thân, nên hắn đối với Thế Hoa thì bên cạnh trách nhiệm của tuỳ tùng với thiếu gia ra thì vẫn chất chứa bên trong đó là phần tận tâm của lão sư với đồ đệ của mình.
Không chỉ là hắn, liền Độc Bất Tử cùng Diệp Tịch Thuỷ vẫn là như vậy.
Mà điều này tất nhiên là Thế Hoa hiểu rõ, nên với thái độ với 3 người bên cạnh tin tưởng tuyệt đối thì là sự kính trọng tận sau trong tâm can.
"Được, vậy cái khom người này của thiếu gia lão phu xin nhận." Y Lai Khắc Tư gật đầu.
...
Rời khỏi Tinh Thần Chi Hải, Thế Hoa bắt đầu suy ngẫm.
"Bây giờ Hồn Linh chi pháp đã có, về sau việc duy trì thần trí của Thuỷ Hoả Long Vương cũng không cần lo lắng quá nhiều."
"Chỉ là bây giờ bên cạnh phạm vi vận dụng Hồn Linh chi pháp vẫn còn khá hạn chế."
Thế Hoa tạo ra Hồn Linh chi pháp mục đích cực kỳ đa dạng.
Thứ nhất, bảo tồn được thần trí của Thuỷ Hoả Long Vương thì việc giao tiếp với Ngân Long Vương cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Thứ hai, khi các Long Vương còn tỉnh táo thì dưới sự chỉ dẫn của bọn họ thì việc lĩnh ngộ của Thế Hoa về áo nghĩa của các loại nguyên tố, nhất là Khôn Gian cùng Thời Gian, sẽ bớt vòng vèo hơn nhiều.
Thứ ba, ít nhất tại trong khoảng thời gian Thế Hoa còn trưởng thành, các Hồn Thú có khả năng "chọn mặt gửi vàng" cho những người có khả năng thành Thần như hắn, Thiên Nhận Tuyết, Bỉ Bỉ Đông...!Lúc đó cả hai bên đều có lợi.
Thế Hoa thân cũng đã có giao kết với Thuỷ Hoả Long Vương, nên không có ý định tạo ra Truyền Linh Tháp thứ này giống Hoắc Vũ Hạo để "giải cứu" Hồn Thú.
Hồn Linh chi pháp một khi được công bố thì ở một phần nào đó còn sẽ gia tăng tốc độ săn giết phạm vi lớn Hồn Thú để nghiên cứu thứ này, không phù hợp với lời hứa của hắn với hai vị Long Vương.
Thứ tư, dưới tác dụng của Hồn Linh chi pháp thì người bên phe Thế Hoa sẽ được tăng cường sức mạnh đến mức cực hạn, đến lúc đó tiềm phục tại Thần Giới mà nội ứng ngoại hợp, tái thiết lại Thần Giới một lần nữa.
Đến lúc đó quy tắc Hồn Sư cần Hồn Hoàn hắn tin tưởng có thể xoá bỏ được.
Một ánh kim mang chiếu vào tầm mắt của Thế Hoa khiến hắn này chú ý đến chiếc đồng hồ treo tường trong phòng bây giờ cũng đã 6h30 sáng.

"Ta cũng nên rời giường rồi."
...
Thế Hoa nhìn trên đồng hồ đã điểm đến 11 giờ thì nói với đang ghi chép Diệp Linh Linh.
"Những vấn đề khó hiểu ngươi cứ về nghiên cứu trước, giải đáp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, còn lại thì cứ để ngày mai ta sẽ phân tích."
"Ân." Diệp Linh Linh gật đầu.
Bây giờ nàng đang trong quá trình học tập để đột phá cấp 5 Hồn Đạo Sư, các vấn đề bây giờ so với cấp 4 là một trời một vực.
Nên có Thế Hoa giảng giải đúng là đường đi cũng thẳng không kém.
Diệp Linh Linh từ trữ vật Hồn Đạo Khí lấy ra một cái bình thuỷ tinh trong suốt, bên trong chứa đầy bánh quy màu nâu với đủ loại hình dáng từ thỏ, mèo, gà, cá voi các loại động vật dễ thương.
"Cái này cho ngươi." Diệp Linh Linh đưa bình thuỷ tinh cho Thế Hoa.
"Cảm ơn, nhưng cái này ...!lại là dịp gì sao?" Thế Hoa cũng cầm lấy, nhưng cũng là hơi thắc mắc.
Hai lần trước cũng là nhân một dịp gì đó nên Diệp Linh Linh mới đưa hắn thức ăn, nên hắn nghĩ lần này cũng vậy.
"Cũng không hẳn, chỉ là ngươi chỉ giáo ta cũng rất nhiều rồi nên ta muốn báo đáp một chút, nếu không trong lòng hơi khó chịu.

Nhưng ngươi hẳn cũng biết với năng lực của ta hiện tại cũng không thể lấy gì quý giá tặng cho ngươi."
"Ta thấy lúc trước thấy ngươi ăn những món đồ ngọt này tương đối vừa ý, nên có nhờ trù sư mỗi cuối tuần làm riêng cho ngươi một phần đồ ngọt tặng ngươi, coi như là phí phụ đạo vậy."
Diệp Linh Linh nghĩa chính ngôn từ nói, như thể đó là chuyện đương nhiên.
Lý do này nàng đã suy nghĩ từ lâu, để coi như về sau có làm thức ăn cho Thế Hoa thì cũng không bị nghi ngờ.
Thế Hoa nghe vậy cũng không tiện từ chối.
Nếu lỡ như Diệp Linh Linh cứ gánh nặng mang nợ trong lòng thì đối với cả hắn cùng nàng đều không tốt.

Hơn nữa dù sao cũng là tấm lòng của người ta, hắn từ chối thì cũng không được tốt lắm.
"Được rồi, vậy ta nhận."
Diệp Linh Linh nghe được như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẻ mặt ngoài vẫn là bình thường nói.
"Ân, vậy ngày mai gặp lại."
"Ân, mai gặp lại."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi