ĐẤU LA CHI THIÊN CƠ PHƯỢNG HOÀNG


Giáo Hoàng Điện bên trong.
“Lão sư, thiếu gia nở?” Mã Tiểu Đào hỏi bên Ngôn Thiếu Triết.
“Ân, có khả năng.” Ngôn Thiếu Triết cũng hồ nghi nói,Tinh Thần Lực của hắn không thể nào cảm nhận được bên trong trứng để xem động tĩnh bên trong.
“Mẫu thân, phụ thân, các ngươi có cảm nhận được gì không?” Hắn hỏi bên cạnh Diệp Tịch Thuỷ cùng Long Tiêu Dao, thì thấy hai bọn hắn cũng lắc đầu.
“Mẫu thân, quả trứng nở sao?” Thiên Nhận Tuyết còn bám trên người của Lưu Nhược Thuỷ hỏi.
Nàng cũng biết về quả trứng này, nó còn lớn hơn nàng 4 tuổi đâu, hơn nữa còn ở vị trí hút mắt như vậy.
“Ân, có thể a!” Lưu Nhược Thuỷ cũng là mơ hồ đáp.
“Rắc…Rắc…Rắc…” Tỉ lệ thuận với tần suất âm thanh là vết nứt trên vỏ trứng.
Sau đó nứt thành một vòng trên đỉnh đầu trứng.
Sau đó là một cánh tay trắng mập nhỏ mềm xuất hiện, tách vỏ trứng ra sau đó lôi vào bên trong.
Đám người yên lặng quan sát, không nói chuyện một tiếng.
Thời gian trôi qua, sau khi hết nửa cái vỏ trứng biến mất, sinh vật trong trứng cũng xuất hiện.
Đó là một nam hài tầm 1 tuổi, tóc trắng, mặt mũi béo mập, dễ thương, miệng nhỏ còn đang dính vỏ trứng, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát xung quanh đám người.
“Nhật Nguyệt Thần Đồng! Ô,ô,ô…” Thiên Nhận Tuyết đột nhiên mở miệng, rồi lại bị phụ thân Thiên Tầm Tật che miệng lại, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn mọi người xung quanh.
Thiên Nhận Tuyết cũng biết mình thất thố nên cũng yên lặng lại.
Đám người cũng là nổi lên kinh đào hải lãng, cặp mắt kia bọn hắn vẫn còn ấn tượng đâu, Thần chi nhãn a.
Nam hài cũng là nghe hiểu đám người nói, nhưng mới 1 tuổi hắn vừa mới định suy nghĩ thì quá mệt mỏi mà lăn quay ra ngủ.
Ân, nam hài này là Đông Quân Thế Hoa.
Đây cũng là đánh dấu một thế hắn sống lại.

6 năm sau.
Đông Quân Thế Hoa sau khi được nở ra thì được Vũ Hồn Điện biến thành cao tầng nhân vật.
Hắn được nuôi lớn bởi Lưu Nhược Thuỷ cùng sự quan tâm của Vũ Hồn Điện đám người.
2 tháng học nói, 1 tuổi biết viết cũng khiến hắn được gán danh thiên tài.
Nhưng cũng chỉ có hắn biết mình là một linh hồn trưởng thành, tuy nghe khen ngợi cũng thoả mãn lòng hư vinh của hắn nhưng hắn cũng rất là ngại ngùng a.
May mắn Tinh Thần Chi Hải mở ra sớm giúp hắn khai phát tiềm năng của não bộ, giúp hắn trở thành thiên tài trong việc nghiên cứu lý luận cùng ghi nhớ, nên thiên tài danh tiếng hắn vẫn chịu được.
Lúc 4 tuổi, hắn đã đọc và ghi nhớ hết tài liệu ở tàng thư các.
Lúc 5 tuổi hắn đã bắt đầu cùng Độc Bất Tử học về nhân loại cơ cấu mỹ học.
Tuy thiên tài là thế, nhưng cơ thể này của hắn thực sự khiến hắn nở mày nở mặt. 

Mặc dù mới là 6 tuổi tiểu thí hài, nhưng cũng đã cao đến 1m2, tóc trắng dài buộc cao, khuôn mặt tà mị, môi hồng răng trắng, kèm theo đôi mắt đầy thần bí.

Hai loại khí chất tương phản cùng trên một người khiến cho những nử tử gặp hắn muốn âu yếm chà đạp một phen. 
Nói đi cũng phải nói lại, lúc vừa biết tình hình hiện tại của Đấu La Đại Lục, hắn có chút im lặng.
Nổi danh Mật Thất Đấu La Thiên Tầm Tật thì biến thành người đàn ông của một gia đình hạnh phúc.
Bi thương Bỉ Bỉ Đông thì vẫn còn là một vị hoạt bát Thánh Nữ, hơn nữa lúc Hồn Đấu La thì đã hấp thu 10 vạn năm Hồn Hoàn.
Cung Phụng Điện các cung phụng thì tu vi cao hơn nguyên tác nhiều, nhất là hai vị Cúc Quỷ Đấu La, đã lên 96 cấp, cao hơn trong nguyên tác lần đầu tiên ra sân đến 2 cấp.
Kinh khủng nhất là “tân thủ đại lễ bao” của hắn có đến 5 vị Phong Hào Đấu La.
Trong có 2 vị là 99 cấp, 3 vị là 95 cấp trở lên.
Với lực lượng này thì hắn có thể dọc ngang đại lục, khai tông lập phái.
Nhưng Vũ Hồn Điện hiện tại đối với hắn mà nói vẫn rất tốt.

Không chỉ về giá trị chiến lực, mà còn là giá trị tình cảm, nhiều năm giúp đỡ như vậy, hắn cũng không thể qua cầu rút ván a.
Hắn không phải là người tốt hoàn toàn, nhưng đúng giới hạn cuối cùng vẫn là có
Thêm một cái là lúc ban đầu tính toán thì Vũ Hồn Điện là lựa chọn ưu tiên của hắn.
Nhân mạch rộng lớn, tự do, giàu có cùng chiến lực tổng thể mạnh mẽ.
Tham gia vào Vũ Hồn Điện thật sự là lựa chọn tối ưu.
Các đại đế quốc cùng tông môn trọng điểm là huyết mạch.

Ngươi có thể có thiên phú kinh khủng, nhưng cạnh tranh một ghế của vị trí cao tầng, độ trung thành là cực cao.

Mà hắn, làm sao lại chịu ở một nơi đâu.
Tuy nói Vũ Hồn Điện trực thuộc Thiên gia, nhưng mục đích ban đầu thành lập nó ban đầu là trấn áp tà ác tồn tại.
Còn các tông môn, bọn ta tồn tại là được.

Hiện tại,
Dựa theo thời điểm hiện tại Thiên Tầm Tật đi săn giết Lam Ngân Hoàng.
Thế Hoa có thể chắc chắn rằng bản thân hơn Đường Tam 6 tuổi.

Nhưng hắn cũng không giết vội, bó rau hẹ khổng lồ này phải thu hoạch từ từ.

Lắc đầu, hắn từ trong phòng ngủ đi tới Vũ Hồn Điện tàng thư các.

Vũ Hồn Điện tàng thư các.
“Thuộc hạ bái kiến Thế Hoa thiếu gia!” Hai kỵ sĩ nhìn đứa bé trước mặt cung kính hành lễ.
“Ân, hai người các ngươi làm việc tiếp đi.” Thế Hoa cũng là đáp lại nói, sau đó đi vào tàng thư các.
Chuyện này hắn cũng đã từng khuyên qua bọn hắn.

Nhưng thân phận của hắn quá cao, nên đám người này không dám làm bừa, nên hắn cũng từ bỏ việc khuyên nhủ, cứ để như thế.
“Vâng!” Hai kỵ sĩ cũng là quay trở lại vị trí của mình, Thế Hoa đi đến đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Minh lão hảo!” Thế Hoa hỏi một vị lão giả đang sắp xếp lại tài liệu.
“Minh Công bái kiến thiếu gia!” Minh lão cũng là hành lễ, âm thanh khàn khàn nói.
“Ách, Minh lão, ngươi cũng đã già rồi a, đừng làm như thế, không tốt cho cơ thể.” Thế Hoa cũng không muốn lão giả này còng lưng quá nhiều, không tốt cho sức khoẻ.
“Cảm tạ Thiếu gia quan tâm! Bộ xương già này vẫn còn rất tốt.”
“Tài liệu mới của ngài yêu cầu đang ở đây, ta cũng không làm phiền ngài nữa.”
Minh lão nói xong cũng là chầm chậm đi tới chỗ bàn công tác.
“Cảm tạ Minh lão.

Cực khổ rồi!” Thế Hoa thật tâm cảm tạ nói.
“Không có việc gì.” Minh lão cười nói sau đó ngồi xuống ghế.
Thế Hoa cũng bắt đầu xem trên bàn đã sắp xếp tài liệu, trong lòng vui mừng.
Bên trong là danh sách Hải Hồn Thú.
Hải Hồn Thú số lượng đa dạng dồi dào nhưng thông tin lại ít đến đáng thương, hắn tìm khắp tàng thư các cũng chỉ có một trăm đầu hơn, còn lại cũng là thuộc địa Hồn Thú.
Nên 2 năm trước hắn nhờ Minh lão thu thập thông tin về các lại Hải Hồn Thú từ các khu vực ven biển, đến bây giờ mới thu thập được đầy đủ.
“Ma Hồn Đại Bạch Sa, có hình dạng như một con cá mập trắng khổng lồ, hung tàn cùng khát máu, Băng nguyên tố chưởng khống, hầu như không có thiên địch.

Thực hư Hải Thần toạ kỵ???”
“Tà Ma Hổ Kình, có hình dạng như cá voi, nước da đen trơn, khoé miệng đầy gai góc, răng bén như dao cạo.


Khát máu, tà ác cùng hung tàn, hầu như không có thiên địch.”
“Thâm Hải Ma Kình, có hình dạng như cá voi, nhưng thể tích khổng lồ, tính tình lười biếng, Lôi nguyên tố chưởng khống, hoạt động chủ yếu ở Ma Kình Hải Vực.”
“Lam Điểm Chương Ngư, có hình dạng như bạch tuộc, trên người có đốm hoa văn màu xanh lam, nổi tiếng dùng độc giết địch, là ám ảnh của các Hải Hồn Sư.”
“Liệp Hải Ma Sùng, có hình dạng như một con sâu biển, hàm răng dọc theo cả nội tạng, chuyển ẩn nấp ở nơi tối tăm của các cuộn đá ngầm để đợi săn bắt con mồi.”
“Tử Điện Thuỷ Man Ngư, có hình dáng như lươn biển, thân thể màu tím, dọc xương lưng hai bên có dải dọc màu trắng, Lôi-Thuỷ nguyên tố chưởng khống.”
“Hắc Giáp Hải Ma Quy,…”
Lúc hắn đọc xong cuốn thứ nhất thì cũng mặt trời cũng đã quá đầu, cũng đã đến lúc ăn trưa rồi.
...
Bản Thể Điện phòng huấn luyện,
Vào lúc giữa trưa,
“Cốc, cốc, cốc!” Ba tiếng gõ cửa vang lên.
“Là ai a?” Bên trong phòng, một vọng nử tử vang lên.
“Là ta.” Nam hài tử trả lời.
“Ta là ai a?” Giọng nữ tử nghe có vẻ vô tội, nhưng nam hài tử biết nàng tuyệt đối là cố ý.
Ở nơi tuyệt mật này, ai dám tới ngoài hắn với nàng a.
“Tuyết nhi tỷ, là ta Thế Hoa, Đông Quân Thế Hoa a” Thế Hoa bất đắc dĩ trả lời.
“Phốc…Thế…thế ngươi vào đi.” Nghe Thiên Nhận Tuyết tiếng nói như đang nín cười, Thế Hoa cũng là có chút buồn cười, đúng vẫn còn là tiểu cô nương đâu.
Lúc hắn đi vào, đập vào mắt hắn là một vị mắt lam tóc vàng nử tử, thân cao 1m7, dáng người có lồi có lõm ẩn hiện dưới tầng váy trắng, ánh nằng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt nàng, như tiểu thiên sứ hạ phàm đến gột rửa mọi thứ xung quanh.
“Thế nào, Hoa đệ? Đẹp không?” Thiên Nhận Tuyết nhìn Thế Hoa ánh mắt thưởng thức chính mình, có chút tự tin hỏi.
“Ân, mọi khi rất đẹp, chỉ là hôm nay đặc biệt đẹp.” Đông Huân Thế Hoa cũng tự nhiên ngồi kế bên Thiên Nhận Tuyết, nói với nàng.
“Ồ, có chỗ nào đẹp hơn đâu?” Thiên Nhận Tuyết vô thức hỏi.
“Tuyết nhi tỷ muốn biết sao?” Thế Hoa mỉm cười nói.
“Ân!” Thiên Nhận Tuyết gật đầu liên tục.
“Bởi vì trong tim ta hôm nay, chỉ có ngươi a!” Thế Hoa lấy tay nàng bỏ lên ngực mình, thâm tình nói.
“Phi, đáng ghét, ba hoa, bại hoại.” Thiên Nhận Tuyết trong giọng nói ngạo kiều đầy ghét bỏ, nhưng cái kia khuôn mặt so với táo chín còn đỏ đúng là làm lộ tẩy ý tưởng chân thật.
Rõ ràng là rất thích, nhưng lại tỏ ra không thích, nữ nhân a, đúng là sinh vật khó hiểu
“Hừ, ai kêu ngươi cứ thích trêu chọc ta, lớn cả rồi mà còn như lúc nhỏ.” Thế Hoa cũng không ăn nàng bộ này, không có chút nào nương tay giáo huấn, nhưng tay của Thiên Nhận Tuyết hắn vẫn là nhẹ nhàng bỏ ra.
 (Các ngươi nói hắn thích nàng? Tương lai có thể.

Bây giờ thì ha ha, kích thích tố còn chưa xuất hiện trong cơ thể đâu, hành vi trên là thuần tuý lý trí.
Ngươi nói hắn trêu chọc không chịu trách nhiệm? Chương sau sẽ rõ.
Ngươi nói đây là một cây củ cải lớn? Ân, Thế Hoa a, sau khi chuyển sinh có chút bành trướng, nhưng hắn sẽ đối tốt với tất cả hồng nhan của hắn, đừng lo, không bình hoa.)
“Hừ, cứ như ông cụ non, ta mới là ngươi tỷ tỷ đâu.” Thiên Nhận Tuyết có chút tức giận nói, cái này tiện nghi đệ đệ cứ một chút ra là giáo huấn nàng. 
Mặc dù kiến thức không bằng hắn, nhưng hắn cũng phải nể nàng một chút mặt mũi chứ a.
“Được chưa, Tuyết nhi tỷ tỷ, đệ đệ biết sai rồi.” Ngoài mặt tuy phối hợp, nhưng tâm bên trong Thế Hoa muốn ói rồi, tiểu đệ đệ nũng nịu, hắn không hảo một hớp này.

“Ân, thế này mới ngoan chứ.” Thiên Nhận Tuyết cảm thấy mình cuối cùng cũng dành được uy nghiêm của tỷ tỷ, đưa bàn tay kia ra xoa đầu Thế Hoa.
Ân, không thể nói xoa đầu cảm giác này, rất thoải mái a.
Đang lúc Thế Hoa đang cảm nhận xoa đầu thì một giọng nói vang lên.
“Thiếu gia!”
Không cần nhìn hắn cũng biết là Thiết Đề.

18 tuổi Thiết Đề thân cao 2m3, nếu không phải khác biệt về Vũ Hồn cùng mái tóc, Thế Hoa đều nghĩ hắn là Tượng Giáp Tông đệ tử.
“Thiết Đề đại ca, ta đã nói nhiều lần rồi! Ngươi cứ kêu ta Hoa đệ như Tuyết nhi tỷ hoặc gọi ta Thế Hoa a.” Thế Hoa cũng coi như phục sự cứng đầu của Thiết Đề, hắn đã khuyên hàng này 2 năm rồi, thế nhưng nhất quyết vẫn không đổi.
“Thiếu gia, chắc chắn ngươi cũng biết lão sư ta là tuỳ tùng ngươi.

Mà ta, thân là lão sư duy nhất đệ tử, ta cũng phải…” 
“Dừng, dừng, dừng, ngươi muốn như vậy cũng được, ta không khuyên nữa, không khuyên nữa.”
Ngay lúc Thiết Đề giảng giải về sư đồ tình thâm, bền chắc hơn toản thạch (kim cương), trong suốt hơn pha lê các loại.

Thế Hoa dừng ngay lại, hắn thực sự sợ sự sùng bái của Thiết Đề với Độc Bất Tử, có một lần hắn nghe liên tục 2 canh giờ, đến bây giờ đã thành bóng ma tâm lý.
“Đúng, Thiết Đề đại ca, không biết Độc lão đi đâu rồi a? Đã lâu không thấy hắn.” Hắn ngay lập tức nói sang chuyện khác.
“Bẩm Thiếu gia, lão sư nói hắn đang bế quan đột phá 99 cấp, thăng lên làm Cực Hạn Đấu La.” Thiết Đề nghiêm túc thông báo.
“Ai da, Tuyết nhi tỷ a, nếu như Độc lão thành công đột phá chậc, chậc, Vũ Hồn Điện có tận năm vị Cực Hạn Đấu La, đúng là đã mạnh nay còn mạnh hơn.” Thế Hoa nhìn có vẻ như chúc mừng Vũ Hồn Điện lớn mạnh hơn, nhưng Thiên Nhận Tuyết biết hắn đang khoe khoang.
“Thế nào, ta có tận 3 vị Cực Hạn Đấu La bên này, ha ha ha.” Đây là Thiên Nhận Tuyết nghe được Thế Hoa ý nghĩ, nàng còn thấy được vẻ mặt cuồng tiếu của hắn.
“Hừ, thế nào, lớn mạnh rồi, không nghe lời tỷ tỷ nữa đúng không?” Thiên Nhận Tuyết mỉm cười “tràn đầy thành ý” nhìn Thế Hoa.
“Ngạch, ta làm sao dám a, Tuyết nhi tỷ bình tĩnh, bình tĩnh.” Đông Huân Thế Hoa đúng là sợ nàng.
Thiên Nhận Tuyết bây giờ 12 tuổi, nhưng đã là 42 cấp Hồn Tông, Hồn Hoàn phối trí là Hoàng Tử Tử Hắc! Siêu việt cực hạn Hồn Hoàn phối trí.
Đây cũng là công sức của Độc Bất Tử.

Dù sao về sức mạnh nhục thể, không ai là hiểu hơn Bản Thể Điện điện chủ.
Nên nếu Thiên Nhận Tuyết triệu hồi ra Thiên Sứ Thánh Kiếm, tuy hắn sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng mà cái mông của hắn sẽ nở hoa a. 
Tuy hắn có công pháp tu luyện, nhục thể có thể so sánh Đại Hồn Sư, nhưng vẫn chưa thức tỉnh Vũ Hồn đâu, chịu không được Hồn Tông chà đạp a.
Ngươi hỏi tại sao Thiên Nhận Tuyết có thể ngang nhiên khi dễ hắn tiểu Thiếu gia? Ha ha, lúc này Thế Hoa mới thực sự im lặng, 5 vị bảo tiêu của hắn, thấy hắn bị khi dễ, mỹ danh “hoà hợp với cuộc sống bình thường” tốt cho hắn, nhắm mắt để Thiên Nhận Tuyết làm càn.
Ngay cả Vũ Hồn Điện đám người cũng như thế, chắc chắn là vì phát triển tình cảm giữa cả hai a.

Thế Hoa làm sao lại không biết ý định của Thiên Đạo Lưu đám người đâu.
Nhưng mà vị này tiễn đưa hôn thê có chút hung a, hắn túng.
“Thế mới ngoan đâu, lúc nào cũng như lão giả.” Thiên Nhận Tuyết hài lòng cười nghĩ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi