ĐẤU LA CHI THIÊN CƠ PHƯỢNG HOÀNG


"Ta nghĩ ngươi nên tận dụng thời cơ a." Thiết Đề lúc này từ phía Nhân Diện Chu Vương trở về mà nói với Tử Mộng Yên.
"Thời cơ?"
"Là cái 7 vạn năm Nhân Diện Chu Vương Hồn Hoàn kia.

Ngươi cũng đã 80 cấp rồi, không phải cũng nên hấp thu Hồn Hoàn rồi sao?" Thiết Đề tay chỉ vào đang lơ lửng màu
đen Hồn Hoàn mà nói.
"Vậy ai hộ pháp cho ta a?" Tử Mộng Yên lắc đầu nói, khi hấp thu Hồn Hoàn thì phải có người hộ pháp chống lại những nhân tố ngoại lai là chuyện tất yếu.
Hơn nữa nàng cũng phải trông chừng cho Kiều Nhi cùng Lâm Minh.
"Ngươi cứ để cho ta hộ pháp là được, hơn nữa khối Hồn Cốt này ngươi cũng lấy đi." Thiết Đề nói xong thì ném khối Hồn Cốt cho Tử Mộng Yên.
"Đây là cực kỳ trân quý thân thể Hồn Cốt a, hơn nữa niên hạn cũng đã 7 vạn năm.

Ngươi không muốn sao?" Tử Mộng Yên có chút khó hiểu hành động của Thiết Đề.
Hộ pháp cho nàng cùng học sinh của nàng có thét nói là làm người tốt thì làm cho trót, nhưng Hồn Cốt lại không giống nhau.

Giá trị của khối Hồn Cốt này nếu mà được đem ra đại lục thì sẽ nổi lên một trận chiến máu chảy thành sông.
Đây là sức hút của 7 vạn năm thân thể Hồn Cốt đem lại, liền Phong Hào Đấu La cũng sẽ ra tay giành lấy.
"Về sau ngươi sẽ hiểu." Thiết Đề lắc đầu nói.
"???" Tử Mộng Yên nghe vậy thì mộng bức, không hiểu ý "về sau" của Thiết Đề là ý gì.
"Ngươi cứ đi hấp thu Hồn Hoàn trước đi, nếu không nó tiêu tan mất." Thiết Đề bắt đầu hối thúc Tử Mộng Yên, tránh để nàng suy nghĩ nhiều.
"Ân, cảm tạ ngươi.

Coi như ta nợ ngươi ba nợ ân tình."
Tử Mộng Vân tính tới việc cứu học sinh nàng, hộ pháp cho nàng hấp thu Hồn Hoàn cùng đưa nàng Hồn Cốt ra được ba cái nợ ân tình thì nói.
"Được, hi vọng ngươi không nuốt lời." Thiết Đề đáp lời nói, mà trong lòng hắn tính toán các gì chỉ có hắn biết.
Tử Mộng Vân lúc này cũng đi tới chỗ màu đen đậm Hồn Hoàn, hít sâu một hơi cảm khái.

Không thể không nói là trong việc này thì có thể nói là nhân hoạ đắc phúc, thuộc tính của 7 vạn năm Nhân Diện Chu Vương Hồn Hoàn độ phù hợp với với đặc tính của Mộng Yểm Thực Nhân Hoa.
"Hơn nữa..." Tử Mộng Yên nhớ lại Hồn Cốt của Nhân Diện Chu Vương thì mỉm cười vui vẻ, hấp thu Hồn Cốt cùng Hồn Hoàn được sản xuất cùng
một Hồn Thú sẽ gia tăng Hồn Cốt uy năng lên 10%, chưa kể đây là 7 vạn năm Hồn
Cốt.
Mà bản thân nàng cũng đột nhiên sững lại, cảm giác hạnh phúc này đã bao lâu rồi nàng chưa được cảm nhận rồi a?
Tuy nàng được rất nhiều người truy cầu, nhưng suốt quãng đường truy cầu đại đạo suốt những thập kỷ kia, nàng vẫn luôn ở một mình.
Một mình tu luyện, một mình cảm nhận được hạnh phúc khi đột phá, một mình chiến đấu Hồn Thú...!Tất cả mọi chuyện hầu hết đều làm một mình.
Không phải nàng không có bằng hữu, mà là cảm giác được dựa vào một người nào đó từ lâu đã không còn nữa rồi.
Đó là lý do nàng tham gia Thực Vật Hồn Sư học viện, chủ ý là làm điểm tựa cho các thế hệ mới, mà vô ý là tìm điểm tựa cho bản thân mình ở nơi học viện này, dù cho hi vọng gần như bằng không.
"Nhanh lên đi, hấp thu Hồn Hoàn càng sớm càng tốt!"
Phía xa Thiết Đề thấy nàng đã không di chuyển hồi lâu thì mới la lớn lên nói.

"Ngạch...Được!" Tử Mộng Yên nghe vậy thì ngay lập tức ngồi xuống hấp thu Hồn Hoàn.
Nhìn thấy nàng đã bắt đầu hấp thu thì Thiết Đề cũng yên tâm, ánh mắt vô tình nhìn về phía đang ngủ quên Kiều Nhi thì từ Hồn Đạo Khí lấy ra một chiếc chăn lông, đắp lên người nàng, miệng thì lẩm bẩm.
"Lời khuyên của ngươi, ta nhận!"
...
Sau một ngày.
"Hừm..." Lâm Minh đang nằm trong vạc nước thì lông mi rung động, đôi mắt nhắm nghiền đã lâu lúc này đã mở ra.
"Tiểu Minh, tiểu Minh, ngươi tỉnh lại rồi!" Ngồi trông chờ bên cạnh hắn Kiều Nhi thấy vậy thì hạnh phúc nhảy cẫng lên nói.
"Kiều...Nhi..." Mới mở mắt ra thì thấy được người mình thương, Lâm Minh ánh mắt mệt mỏi như biến mất đã không còn, thay vào đó là sự nhu hoà cùng thương yêu vô tận.
"Lâm Minh phải không? Nếu như nghe rõ những gì ta nói thì gật đầu, không cần mở miệng nói." Vốn đang hộ pháp Thiết Đề nhìn thấy Lâm Minh tỉnh dậy thì cầm tay bắt mạch, miệng nói nhưng mắt thì nhìn từng dấu hiệu cơ thể của hắn xem có bất kỳ biến chứng gì không.
Lâm Minh nhìn liền biết Thiết Đề, nghe như vậy thì gật đầu.

Dù sao cũng đã cứu bọn hắn nên cũng không cần mỏi mệt như vậy mà đề phòng.
"Kiều Nhi, bạn trai của ngươi thân thể đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

Độc tính của Nhân Diện Chu Vương độc hạch hạt cùng dược tính của vạc thuốc mà ta luyện chế có thể gây Vũ Hồn của hắn có chút biến dị nhưng sẽ không gây bao lớn ảnh hưởng cho toàn cục.

Hơn nữa tuy huyết khí của hắn đã được bổ sung, nhưng cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn 3 tháng.

Trong 3 tháng này ngoài bồi bổ ra thì các hoạt động mạnh mẽ cần phải hạn chế, nếu không quá trình hồi phục sẽ bị làm chậm lại." Thiết Đề bốn chữ "hoạt động mạnh mẽ" nhấn
giọng rất mạnh.

Hai người này dù sao còn trẻ, hơn nữa nhìn đã có phu thê chi
thực, huyết khí cương phương, có những phương diện đúng là nhiều hơn người
thường nhiều lắm.
Mà Lâm Minh cùng Kiều Nhi nghe vậy cũng hiểu, mặt đỏ như máu mà chỉ có thể e lệ gật đầu, trong lòng chỉ có thể thầm mắng người này cũng không biết tế nhị a.
"Còn ngươi, từ bây giờ sau 5 ngày chỉ được ăn những thứ dễ nuốt như cháo, canh, súp...!Thêm vào đó chỉ được uống nước mà thôi.

Sau khoảng thời gian đó thì có thể hoạt động như bình thường." Thiết Đề sau đó nhìn về Lâm Minh mà dặn dò, cái sau cũng chỉ có thể gật đầu.
"Được rồi, dặn dò đến đây thôi.

Các ngươi tự chăm sóc lẫn nhau, có gì cứ đến chỗ của ta hỏi là được." Thiết Đề nói xong liền tới gần chỗ của Tử Mộng Yên, bắt đầu buông xuống Tinh Thần Lực ra mà cảnh giới xung quanh.
Mà Kiều Nhi lúc này cũng lôi Lâm Minh ra khỏi vạc nước, dẫn hắn đi tắm rửa sạch sẽ, mùi độc tố cùng thảo dược cũng không dễ ngửi lắm a.
...
5 ngày sau,
"Kiều Nhi, ngươi nghĩ vì sao Thiết Đề tiền bối lại thích Tử lão sư?" Lâm Minh lúc này đã sinh long hoạt hổ nhìn về phía đang cho mình gối đùi Kiều Nhi hỏi.
Hắn mấy ngày này cũng được Kiều Nhi thông tin cho việc Thiết Đề thích Tử Mộng Yên, tuy nhiên những ngày này sức khoẻ không tốt nên nhiều thứ muốn hỏi cũng chỉ có thể để trong lòng.
"Ngươi là nam nhân, không phải nên hiểu rõ nam nhân hơn ta sao?" Kiều Nhi mỉm cười nói.

"Ta thực sự không rõ a, nếu là chỉ thích mỹ mạo thì không đến mức liền vạn năm Hồn Cốt cũng tặng a?" Lâm Minh nghe vậy thì giơ tay đầu hàng rồi.

Hắn tuy là nam nhân, nhưng muốn hiểu rõ nam nhân hành vi thì đúng là khó khăn.
"Có lẽ cũng giống như ngươi a, yêu ta không cần một lý do nào?" Kiều Nhi cười mỉm về phía Lâm Minh, ánh mắt như chứa vạn điều không nói, nhưng lại bày tỏ tất cả.
Lâm Minh nghe vậy thì ngồi bật dậy, ánh mắt ôn nhu nhìn về Kiều Nhi.
"Kiều Nhi a, yêu ngươi là ta quyết định sáng suốt nhất."
Lâm Minh nhớ lại từng khoảnh khắc như lần đầu gặp Kiều Nhi, cố gắng theo đuổi, tỏ tình lại bị từ chối.

Nhiều người khinh bỉ nói hắn là liếm cẩu, có người khuyên hắn hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nhưng chỉ có chính hắn biết nếu mình bỏ qua Kiều Nhi thì sẽ có bao nhiêu ân hận mà tiếc nuối.

Nên 3 năm, ròng rã 3 năm liên tục cố gắng chưa ngừng nghỉ, dòng nước này cuối cùng cũng chấp nhận những cánh hoa của hắn.
"Lâm Minh." Kiều Nhi nhìn nam tử trước mặt mà trái tim gia tốc bật nhảy, vành tai cũng đỏ lên.
"Kiều Nhi." Lâm Minh trái tim cũng đập nhanh hơn, tần suất như đồng bộ cùng với nhịp tim của đối phương.
Gương mặt của hai người va lại gần nhau, hai mắt nhắm lại, cuối cùng hai cánh môi mềm mại va chạm lần nhau như hai cánh hoa anh đào gặp nhau khi gió xuân thổi tới.
Sau một phút thì cả hai tách nhau ra, thâm tình nhìn về phía nhau.
Mà Lâm Minh lúc này như có quyết định gì, lấy hết dũng khí mà nói.
"Kiều Nhi, khi chúng ta trở về...liệu ta có thể cưới ngươi sao?"
Sau chuyện thập tử nhất sinh này thì Lâm Minh biết chuyện của hai người không thể nào mà kéo dài lâu hơn được nữa, đã đến lúc có một kết cục rõ ràng.
Kiều Nhi nghe lời cầu hôn thì sững sờ.
Sau đó tay che lại miệng của mình, ánh mắt long lanh bởi sự hạnh phúc mà gật đầu.
Lâm Minh thấy bản thân được đồng ý thì ôm chặt Kiều Nhi trong lòng, giọng run rẩy nói.
"Kiều Nhi, quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn!"
"Tiểu Minh, quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Kiều Nhi giọng nói nức nở không kém mà đáp lại.
Mà từ xa quan sát cảnh này Thiết Đề âm thầm chúc phúc cho bọn họ, ánh mắt như có như không nhìn về đã ổn định Hồn Hoàn Tử Mộng Yên.
"Ta và nàng, liệu kết cục sẽ là gì đây?"
Mà Tử Mộng Yên đệ bát Hồn Hoàn lúc này cũng đã ổn định, đôi mắt xanh lục mở ra hiện một chút tử quang.
"82 cấp Hồn Đấu La, thu hoạch không tệ a?" Thiết Đề từ xa nhìn về phía Tử Mộng Yên mà chúc mừng.
"Việc này cũng nhờ ngươi a, Thiết Đề các hạ." Tử Mộng Yên mặc dù đã lên Hồn Đấu La, lực chiến đấu đã có thể đánh thắng Thiết Đề, nhưng thái độ vẫn như lúc trước không thay đổi tí nào.
"Không có việc gì, ta đã hứa giúp ngươi thì đã hứa sẽ giúp cho tới cùng." Thiết Đề lắc đầu nói.
"Tử lão sư!" Mà đang hạnh phúc hai người Lâm Minh cùng Kiều Nhi thấy Tử Mộng Yên đã hấp thu thành công Hồn Hoàn thì chạy tới vấn an.

Sau một hồi thăm hỏi lẫn nhau thì Kiều Nhi nghĩ đến cái gì thì nói.
"Tử lão sư, ngươi mau chóng hấp thu Hồn Cốt a, nếu không để lâu sẽ bị tai bay vạ gió mất."
Mà nàng vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Lâm Minh.

Lâm Minh nhìn nàng, nhìn Thiết Đề sau đó nhìn về Tử Mộng Yên thì hiểu rõ, gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy a Tử lão sư, Hồn Cốt thứ này hấp thu càng sớm càng tốt, nếu không để các Hồn Sư khác biết chắc chắn sẽ là đại hoạ."
Mà trong lúc Lâm Minh đang thuyết phục Tử Mộng Yên hấp thu Hồn Cốt thì Kiều Nhi đã đến gần Thiết Đề, nhỏ giọng nói.
"Ta và Lâm Minh sẽ..."
Thiết Đề nghe Kiều Nhi chủ ý mà suy tư một hồi, cuối cùng nói.
"Cảm tạ!"
Kiều Nhi nghe vậy thì thấy kế hoạch của mình đã thành công 9 phần, vui vẻ nói.
"Bọn ta chỉ có thể làm đến đây, còn đến mức nào thì phải xem tiền bối."
Thiết Đề nghe thế thì gật đầu, nhìn về phía Tử Mộng Yên nói.
"Hai người bọn họ nói đùng, Hồn Sư Giới bên ngoài rất xảo trá, nếu không cẩn thận thì cũng chỉ có thể táng thân.

Ngươi cứ ở đây hấp thu Hồn Cốt là được rồi."
"Nhưng ta cũng không thể tốn thêm thời gian của ngươi a." Tử Mộng Yên xấu hổ nói.
"Không có việc gì, dù sao ta cũng ở đây đến nửa năm, tốn thêm vài ngày cũng không ảnh hưởng là bao." Thiết Đề lắc đầu không nề hà nói.
"Được, vậy ta cũng không khách khí nữa." Tử Mộng Yên nghe vậy thì lấy ra khối Hồn Cốt, ngồi xuống tại chỗ hấp thu.
Mà Lâm Minh cùng Kiều Nhi cười tà như được mùa, mà Thiết Đề cũng đang sờ cằm tính toán.
...
3 ngày sau,
"Ngươi nói hai người bọn họ đều đi hết rồi?" Tử Lan Yên sau khi hấp thụ Hồn Cốt thì lên đến 84 cấp, nhưng nàng bây giờ lại bị 2 người học trò của mình bỏ lại.
"Ân, Lâm Minh tuy cơ thể đã trở lại bình thường, nhưng cơ thể vẫn cần tẩm bổ thêm.

Nên Kiều Nhi đã đưa hắn trở về lại Thực Vật Hồn Sư Học Viện để tiện chăm sóc, bọn họ nhờ ta chuyển lời rằng ngươi không cần lo lắng cho bọn hắn." Thiết Đề nhún vai nói.
"Vậy ta cũng nên trở về rồi." Tử Mộng Yên nghe vậy thì cũng tin Thiết Đề, bây giờ nàng muốn trở về lại học viện.
"Ân tình của ngươi, bây giờ sử dụng được chứ?" Thiết Đề hỏi.
"Bây giờ sao? Ngươi cứ nói đi, nếu có thể làm được ta sẽ làm." Tử Mộng Yên nghe vậy thì thoải mái nói.

Dù sao mình nợ người khác ân tình, hơn nữa còn là 3 ân tình, bây giờ trả lại một cái trước tiên cũng không vấn đề.
"Ân, ta sẽ ở trong khu hỗn hợp lịch luyện nửa năm nên cần một bảo tiêu bảo hộ."
"Nên ngươi muốn ta làm bảo tiêu cho ngươi trong nửa năm sao?"
"Ân, có vấn đề gì không?"
"Hừm...được thôi." Tử Mộng Yên không có vấn đề gì, học sinh của nàng đã an toàn, hơn nữa học viện vắng nàng nửa năm cũng không có vấn đề gì.
Thêm nữa thì nàng cũng không tiện từ chối Thiết Đề a, dù sao yêu cầu đó với một 86 cấp Hồn Đấu La cũng không quá đáng, mà đây lại là yêu cầu đầu tiên mà lại từ chối thì đúng là không có tí thành ý nào.
"Vậy nửa năm hợp tác vui vẻ a, bảo tiêu!" Thiết Đề giơ tay ra làm dấu hợp tác.
"Hợp tác vui vẻ!" Tử Mộng Yên cũng đưa tay của mình ra bắt lại tay của Thiết Đề.
Một cảm giác điện xẹt từ lòng bàn tay chạy dọc khắp cơ thể đi qua sống lưng của cả hai người làm cả hai nhìn nhau, sau đó lúng túng nhanh chóng rụt tay về.
"Đi thôi!" Thiết Đề nhanh chóng đi về phía trước.
"Đợi ta!" Tử Mộng Yên nhanh chóng dí theo.
...
Trong nửa năm, Tử Mộng Yên cũng thấy được thiên phú siêu quần của Thiết Đề, vượt cấp chiến đấu, Hồn Hoàn phối trí không thể tưởng tượng nổi.

Mà Thiết Đề thường xuyên quan tâm nàng, kết hợp với cô nam quả nữ ở chung với nhau làm ngọn cỏ sắp bén lửa nhưng bị kiềm lại, cả hai có một lớp màng sa mỏng ngăn cách chưa thể xuyên thủng được.
...
Buổi đêm,

Dưới ánh trăng sáng rõ, có một cặp nam nữ vây quanh một ngọn lửa cháy.
"Mộng Yên, ta có thể sử dụng thêm một nhân tình sao?"
Thiết Đề nhìn trước mặt mỹ nhân mà nhẹ nhàng hỏi.
"Ngươi cứ nói đi, cũng đã nửa năm quen biết, ngươi còn khách khí như vậy sao?" Tử Mộng Yên cười duyên nói, nàng cảm xúc với Thiết Đề rất phức tạp, nhưng lại rất rõ ràng.

Nó hơn qua thân thuộc, nhưng vẫn chưa đột phá qua ái tình.
Thiết Đề nghe vậy thì đứng dậy, chủ động đến gần Tử Mộng Yên, cả hai cách nhau không quá 5cm.
Ánh mắt của hai người đều nhìn thấy rõ hình ảnh của nhau, cho dù là cao lớn Thiết Đề hay thành thục Tử Mộng Yên thân ảnh đều được chiếu rõ ràng.
Hơi thở ẩm nóng tác động lẫn nhau làm hai người đều đỏ mặt.

Thiết Đề lấy hết dũng khí mà nói.
"Tử Mộng Yên, ta yêu ngươi, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta!"
Tử Mộng Yên mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng khi nghe trực tiếp thì đại não lại đứng máy, không biết làm sao.
"Ta...ta...ta..."
Thiết Đề nhìn thấy Tử Mộng Yên đang trong tình trạng hỗn loạn thì thuận thế tiến công.

Hai tay ôm nàng lên, đầu từ từ cuối xuống.
"Ô, ô, ô..." Tử Mộng Yên đại não đứng máy bây giờ muốn hỏng mất, liền tinh thần cùng thể xác đầu bị song trọng tấn công.

Hai tay tượng trưng vùng vẫy đập cào ngực của Thiết Đề một chút sau đó lại để yên mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thiết Đề thấy thế thì công kích ngày càng kịch liệt, miệng lưỡi không nói, liền hai tay cũng bắt đầu loạn động.
"Tiểu Đề..." Tử Mộng Yên cảm nhận được cơ thể của mình đang phản ứng thì ánh mắt mê ly nhìn về phía Thiết Đề, hai chân bám lên eo hắn như bạch tuộc.
"Yên nhi..." Thiết Đề ánh mắt trìu mến nhìn về phía người thương, nâng vị nữ tử trước mặt, đi vào trong lều.
Ánh trăng chiếu xuống thân thể của hai người mà bị mây đen che lại, như thể phía dưới là khung cảnh thẹn thùng gì lắm.
...
Sáng hôm sau,
Một tóc tím mỹ phụ nằm trong ngực của một tóc đỏ nam nhân, ngón tay của nàng xoay tròn trên ngực của hắn mà hỏi.
"Tiểu Đề, nếu như ta không đồng ý thì ngươi sẽ làm sao?" Tử Mộng Yên nằm trong bờ ngực rộng rãi của Thiết Đề mà hỏi.

Nếu như không phải nàng cũng có cảm tình trước với Thiết Đề thì làm gì Thiết Đề dễ dàng tiến công như thế.
"Ta sẽ lấy ân tình cuối cùng ra mà yêu cầu ngươi không được từ chối ân tình đó." Thiết Đề vuốt tóc của mỹ nhân trong ngực mà cười nói.
"Còn nếu ta vẫn từ chối thì sao?" Tử Mộng Yên răng cắn lên vai của Thiết Đề nũng nịu nói, không phải nói chiêu này đúng là làm Thiết Đề đứng ngồi không yên.
"Coi như đem ngươi về làm áp trại phu nhân cũng được, rồi từ từ khiến ngươi yêu ta sau." Thiết Đề cố gắng đè xuống tà hoà mà đùa nói.
"Ngươi a, lỗ mãng như vậy." Tử Mộng Yên nhìn vẻ mặt kiềm chế của Thiết Đề mà mỉm cười nói.
"Vậy bây giờ vẫn còn một nhân tình, ngươi muốn để làm gì đây?" Tử Mộng Yên lúc này răng đã chuyển hướng lên vành tai của Thiết Đề.
"Cứ ở mãi bên cạnh ta là được." Thiết Đề thấy tà hoả như muốn nổ tung rồi, liền run giọng nói.
"Chỉ là vậy thôi sao, tiểu Đề Đề có vẻ không chỉ muốn như thế a?" Tử Mộng Yên liếm nhẹ lỗ tai của Thiết Đề, sau đó luồn xuống thân xuống dưới thân của Thiết Đề.
Nàng khi biết Thiết Đề mới 18 tuổi thì không phải nói đả kích có bao nhiêu lớn, cái này là trâu già gặm cỏ non dấu hiệu a, hơn nữa chính nàng mới là trâu.
Nhưng lại nghĩ liền thân thể đều đã trao cho hắn thì cũng chỉ có thể "cắn răng" chịu đựng.
Mà tuổi trẻ như Thiết Đề khí huyết cường thịnh, liền một đêm với hắn vẫn chưa đủ.

Nên sáng này vẫn cần một chút "hoạt động kịch liệt" để phóng thích sức mạnh vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi