ĐẤU LA CHI THIÊN CƠ PHƯỢNG HOÀNG


Lúc này Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, khu vực tử đấu.
"Xoẹt!"
Mũi mâu của Thiên Cơ Tán như bình thường đâm xuyên vào trái tim của một tên Hồn Đế.

Mà tên Hồn Đế ánh mắt không cam lòng lúc này đã mất đi tiêu cự, sinh mệnh tiêu tan.
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
Trên khán đài đám người gào thét như muốn rách cả cổ họng, trong ánh mắt kích động của bọn hắn có điên cuồng, hâm mộ, ghen ghét, tự ti đủ loại cảm xúc, mà tất cả là do thành tích của kẻ đang bình tĩnh vẫy sạch máu trên Thiên Cơ Tán, Thiên Đố - Đông Quân Thế Hoa.
24 trận vượt cấp tử đấu liên tiếp trong vòng một tuần, thành tích này không những vang vọng khắp Vũ Hồn Thành, mà đại lục các đại thế lực cũng bắt đầu rục rịch muốn tìm kiếm dấu vết của kẻ này.

Thiên Đố danh tiếng đã như sấm bên tai, là Hồn Sư thần tượng, cũng là ác mộng của các Hồn Sư than gia tử đấu.
Thế Hoa cũng không còn giống trước đây cảm nhận cảm giác được sùng bái quá nhiều, cũng không còn quá để ý nhiều nữa, đợi sát khí bị tinh thể hấp thụ xong thì lui xuống.
"Cộc...cộc...cộc!"
Tiếng bước chân đang vang lên trong hành lang thì dừng lại.
"Đi ra đi." Thế Hoa bình thản nói, ánh mắt thì nhìn về một bên góc tường.
"Gặp qua Thiên Đố tiên sinh!" Một thân ảnh màu đen xuất hiện, cung kính hành lễ.
"Nói đi, có việc gì?" Thế Hoa ra hiệu thân ảnh nói ra mục đích của mình.

Kẻ này Thế Hoa nhìn cũng biết là người của Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, bởi trang phục nhìn rất giống người ở Hồng Tự Phòng mà hắn cùng Bỉ Bỉ Đông ở.
"Chuyện là Thác Bạt tổng quản muốn gặp mặt Thiên Đố tiên sinh, thời gian do tiên sinh tuỳ chọn." Thân ảnh nói xong thì cũng liền đưa ra một phong thư.

Đây là phong thư mà Thác Bạt Trí đưa cho hắn, bức còn lại là đưa cho Thiên Ngục.
Thế Hoa đưa tay tiếp nhận phong thư, mở ra đọc nội dung thì đại khái cũng y hệt như kẻ trước mặt nói, hơn nữa bên trên còn có hồng ấn của Đại Đấu Trường, nên có thể biết đây là thật.
"Được, vậy ngươi nói với Thác Bạt tổng quản là nửa tiếng nữa ta sẽ đến phòng của hắn, được chứ?"

"Tuân mệnh!" Thân ảnh nghe vậy thì lại biến mất, đây là muốn đi thông báo cho Thác Bạt Trí để hắn chuẩn bị.
Thế Hoa thì tiếp tục cất bước mà về Hắc Tự Thất.

Bây giờ hắn thân thể không dính tí bụi trần, nhưng mới lấy đi một sinh mạng khiến hắn cảm giác người vẫn có chút khó chịu, tính lấy nước tắm để gột rửa cơ thể, cũng như là để tâm tình của hắn dịu lại một chút.
...
Trong tổng quản phòng,
Thác Bạt Trí nhìn trên bàn bộ ấm trà bằng sứ, tay phải hướng sang một cái hũ bằng thuỷ tinh, lấy muỗng múc một số thô cứng màu đen lá trà, sau đó bỏ vào ấm trà.

Tay trái cầm lên ấm nước đã được đun nóng, dòng nước trong suốt mềm mại theo vòi ấm mà tuôn ra, làm đầy đang trống trải ấm trà.
Ấm trà vốn trắng bóng như oánh ngọc dưới tác động của nhiệt độ lúc này lại hiện lên các nét xanh thẫm tạo nên hình vẽ của thôn trang khói lửa đang dựa vào núi, phía trên trời là mây mờ cùng chim bay thành đàn.

Cả ấm trà màu trắng lúc này tạo ra một bộ thế ngoại đào nguyên làm cho người hướng tới cảm giác.
Sau một phút thì thì Thác Bạt Trí tay cầm ấm trà mà châm vào hai chén trà, tráng nhẹ, đổ ra, sau đó mới nhẹ nhàng châm nước trà vào.
"Róc róc..."
Ấm nóng màu cam nước trà như hoàng ngọc được rót vào chén trà, mà dưới tác dụng của nhiệt độ thì các đường nét vẽ lúc này cũng hiện ra, nước chảy cùng cá lội đường nét cứ như vậy mà hiện ra.
Khi nước trà đạt đến bảy phần thì Thác Bạt Trí dừng lại.
"Mời." Thác Bạt Trí đưa một chén trà cho Thế Hoa.
Thế Hoa toàn trình quan sát, nhìn trong chén trà trong suốt không cặn chén trà, không khỏi cảm thán.
Không nói đến bộ ấm trà này, liền Thác Bạt Trí am hiểu về trà đạo cũng không khỏi khiến Thế Hoa kính phục.

Động tác thuần thục, canh rõ thời gian cùng nhiệt độ, châm trà vừa mức, bấy nhiêu cũng đã nói đủ.
"Tạ." Thế Hoa nói xong thì cầm lên chén trà, mũi nhỏ hít một hơi.

Mùi trà lúc này làm Thế Hoa có chút quen thuộc, đây mùi của sương sớm trong lành, man mát cùng sảng khoái.
Hắn cũng tự nhiên hớp một ngụm trà.

Mùi của hơi sương ngập vào khoang miệng cùng với hương hoa dịu dàng cùng dai dẳng, hương vị ngọt dịu không đắng đánh vào Thế Hoa gai vị giác, cực phẩm vị trà khiến hắn không tự chủ được mà nuốt xuống mà uống sạch.

"Hảo trà." Thế Hoa không thể nào không khen tặng, trà này thực sự rất ngon.
"Không phải khoe khoang với Thiên Đố các hạ, trà này của ta cũng chỉ có Thác Bạt gia tộc có, hơn nữa cũng chỉ cho tộc nhân sử dụng.

Thiên Đố các hạ có thể nói là những người hiếm hoi trên đời được phẩm trà này." Thác Bạt Trí trên mặt thể hiện rõ ràng sự hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Thế Hoa, cười nói.
"Thác Bạt tổng quản, trà này có tên sao?"
"Ân, trà này còn được gọi Tranh Thổ Tảo Sương Trà." Thác Bạt Trí vừa nói vừa châm trà cho Thế Hoa.
"Tranh Thổ Tảo Sương, đúng thật là tranh thổ cùng tảo sương."
Thế Hoa nói "Tạ." một lần nữa rồi lại tiếp tục thưởng trà.

Khi uống được một nửa thì hắn đặt chén trà xuống, nhìn về Thác Bạt Trí mà bình tĩnh nói.
"Thác Bạt tổng quản mời ta đến đây hẳn vẫn còn có chuyện a?"
Thác Bạt Trí nghe vậy thì cũng thả xuống vẫn còn đang uống dở chén trà, nhìn về Thế Hoa mà nói thẳng.
"Cũng không giấu Thiên Đố các hạ, ngươi chiến tích mặc dù rất tốt, có thể nói là suốt nghìn năm là đệ nhất người làm được.

Nhưng số Đoạ Lạc Giả ngươi giết đã quá nhiều, thêm nữa là danh tiếng của ngươi làm cho số người rút lại đăng ký tử đấu cũng gia tăng, dẫn đến tử đấu danh sách giảm đi đáng kể." Thác Bạt Trí cũng đoán được phần nào Thế Hoa là người của Vũ Hồn Điện cao tầng, nên cũng không vòng vo mà nói thẳng.

Hắn trí tuệ là để đấu với người ngoài, còn nội bộ thì thành thật với nhau sẽ dễ giải quyết hơn, tránh hiểu nhầm không đáng có.
"Vậy ý của các hạ nói là muốn ta rút ra khỏi Đấu Hồn Trường sao?" Thế Hoa nghe vậy thì hơi suy nghĩ, sau đó mới hỏi.
"Cũng không đến mức như vậy, chỉ cần ngươi hạn chế tử đấu mà thôi, tham gia thêm các loại đấu hồn khác là được." Thác Bạt Trí giải thích.
Tuy việc Thế Hoa tham gia tử đấu mang đến biến động cho việc hoạt động của Đấu Hồn Trường, nhưng đó dẫu sao cũng là ngắn hạn, hơn nữa Thế Hoa bối cảnh vẫn khiến hắn có rất lớn dè chừng.

Chỉ cần Thế Hoa "nhẹ tay" thì Thác Bạt Trí cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua được.
"Thác Bạt tổng quản, thế nhưng tử đấu mới cho ta được sự phấn khích a." Thế Hoa cũng chỉ có thể biện đại một lý do mình muốn tiếp tục tử đấu, mắt không nháy một cái nhìn về Thác Bạt Trí mà nói.

Hắn cũng không thể nó mình muốn giết người để lấy sát khí a, cái này như vậy không khác Tà Hồn Sư là bao.

Thác Bạt Trí nghe vậy thì mắt giật loạn xạ, nếu như không nhìn thấy Thế Hoa đơn phương nghiền ép đánh đám Hồn Đế kia thì chắc hẳn hắn đã bị diễn kỹ của Thế Hoa lừa gạt.

Nhưng hắn cũng không cách nào vạch trần Thế Hoa, lỡ như nhân gia thẹn quá hoá giận thì hậu quả đúng là không dám nghĩ.
Thế là Thác Bạt Trí nghĩ một hồi, ánh mắt loé lên tinh quang, nhưng nhìn về phía Thế Hoa thì hơi do dự.
Thế Hoa tinh mắt cũng thấy được Thác Bạt Trí thần sắc, nên mới mở miệng hỏi.
"Thác Bạt tổng quản, có cách thì ngươi cứ nói ra."
"Ngạch, chủ yếu vẫn là cách này quá nguy hiểm..." Thác Bạt Trí lắc đầu nói, hắn không thể để một tôn đại phật như Thế Hoa bị tổn thương được.
"Có gì nguy hiểm hơn cái chết sao?" Thế Hoa nói xong thì ánh mắt lúc này như trải qua hằng cổ tuế nguyệt giếng cổ, dù sao với một kẻ trải nghiệm cái chết thì chẳng còn gì nguy hiểm hơn việc mất đi sinh mệnh.
Cứ việc vô tận đau khổ triền miên hay vô hạn tra tấn liên tục, thì còn sống là vẫn còn gỡ gạc, vẫn còn tia sáng hi vọng.
Tuy ở đây vẫn còn là tính tương đối, có người cũng sẽ bỏ qua cái tia sáng mỏng manh kia mà lựa chọn giải thoát.

Nhưng với 18 tuổi ra đi Thế Hoa mà nói thì cái chết vẫn quá tàn nhẫn.

Hắn không sợ cái chết, nhưng cũng sẽ không chủ động tìm nó, hắn chỉ muốn chết khi đã không còn gì để lưu luyến.
Nhìn Thế Hoa ánh mắt thay đổi, Thác Bạt Trí linh hồn giống như chìm vào đám cát lún, từ từ nuốt bản thân mình trong vô vọng hò hét.
Thác Bạt Trí ngay lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhìn về Thế Hoa, do dự một hồi thì mới trầm giọng nói.
"Thiên Đố các hạ, ngươi biết Thập Tự Thánh Đoàn sao?"
"Thập Tự Thánh Đoàn cái danh xưng này ta chưa từng nghe qua." Thế Hoa lắc đầu biểu thị không biết.

Hắn mặc dù biết nhiều thứ.

Nhưng Đấu La Đại Lục to lớn, hắn không dám nói là hắn biết hết.
Thác Bạt Trí nghe vậy thì có hơi không ngờ đến, nhưng lúc này mới giải thích.
"Vũ Hồn Điện được tạo ra để trấn áp Tà Hồn Sư cùng các Đoạ Lạc Giả nhằm duy trì bình yên cho Đấu La Đại Lục, nhưng không phải lúc nào các cao tầng đều có thể trực tiếp ra tay.

Nên Thập Tự Thánh Đoàn là nơi tập trung những Hồn Sư có tu vi thấp hơn của Vũ Hồn Điện nhằm bắt giữ hoặc tiêu diệt những cá nhân tà ác như vậy."
"Ta hiểu rồi, ý Thác Bạt tổng quản là muốn ta tham gia vào nơi đó sao?" Thế Hoa cũng đoán được một chút, cái này là đi tham chiến ngoài thực địa a.
"Đây cũng là lý do tại sao ta do dự, bởi ta biết bên trong Đấu Hồn Trường cùng bên ngoài có bao nhiêu khác biệt.

Liền đám tù nhân bị đưa đến đây cũng chỉ là Đoạ Lạc Giả, mà đối tượng ngoài kia mà Thập Tự Thánh Đoàn đối mặt lại không chi bọn chúng, mà còn có cả Tà Hồn Sư hay lang đạo các loại." Thác Bạt Trí cũng nói thẳng.
"Vậy còn có cách khác sao?" Thế Hoa vẫn muốn hỏi xem.

"Trước mắt thì vẫn còn Tử Vong Đại Hạp Cốc cùng Sát Lục Chi Đô hai nơi này là thoả mãn điều kiện của Thiên Đố các hạ.

Còn nếu các hạ vẫn muốn ở đây tham gia tử đấu, thì ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để yên, nhưng số lượng người hiện nay tham gia tử đấu cũng đã không còn quá nhiều, với tình hình này thì tương lai sẽ không còn ai tham gia tử đấu." Thác Bạt Trí bất đắc dĩ nói.
Thế Hoa nghe vậy thì biết cục diện này cũng là do mình tạo ra, nên suy tính một lúc thì nói.
"Ta về sẽ nói với ngươi sau." Thế Hoa nhìn vào chén trà đã lạnh, đây cũng là thời điểm tốt để trở về.
"Hảo, ta sẽ đợi phản hồi của các hạ." Nói xong thì cũng đưa tiễn Thế Hoa, Thế Hoa phản ứng cũng đã coi như hắn đã thành công được phần nào.
...
Giáo Hoàng Điện, Giáo Hoàng tẩm cung
Thế Hoa rảo bước hướng về nơi này thì thấy được Lưu Nhược Thuỷ thân ảnh đang xem văn kiện gì đó, nhanh chóng đi đến kế bên vấn an.
"Thuỷ a di hảo."
"Ân, Hoa nhi, ngồi đi." Lưu Nhược Thủy ngẩng đầu lên mỉm cười nói với Thế Hoa, tay cũng đặt xuống văn bản.

Kể từ khi biết nữ nhi của mình có thêm một Vũ Hồn, nàng càng thêm xác định cái này nữ tế.
"Nếu Thuỷ a di đang bận mà nói thì ta sẽ gặp ngài sau cũng được." Thế Hoa nhìn thấy Lưu Nhược Thuỷ bận bịu thì biết đây không phải thời điểm tốt.
"Không có việc gì, hơn nữa mớ việc này còn không phải là Hoa nhi ngươi tạo ra." Lưu Nhược Thuỷ ánh mắt hơi oán trách nhìn Thế Hoa.
"Ngạch..."
"Ngươi cứ nhìn." Lưu Nhược Thủy thấy Thế Hoa như thế thì hơi buồn cười, đưa xấp tài liệu đang xem dở cho hắn.
Thế Hoa vốn đang không hiểu, nhìn trên tay văn bản có dòng chữ "Thiên Thuỷ Hồn Sư học viện" thì cũng liền đoán được chút gì.
Lật qua lại một trang, hai trang rồi ba trang, Thế Hoa cũng hiểu chuyện, liền khó có thể tin nói.
"Thuỷ a di ngươi thật sự muốn làm danh dự viện trưởng của Thiên Thuỷ Học Viện sao?"
"Ân, tuy Tật Tật nói không có vấn đề nhưng đám Hồng Y Giáo Chủ cứ như bị chạm vây ngược." Lưu Nhược Thuỷ bĩu môi nói.
Mọi chuyện là Thuỷ Vân Hiên theo lời "lôi kéo" của Thế Hoa Thuỷ gia mà gia nhập vào Vũ Hồn Điện, thêm cả sức ép Trưởng Lão Lệnh nên mọi việc được thực hiện rất trơn tru.

Vũ Hồn Điện có được sự gia nhập của Thủy gia thì vẫn rất vui lòng, nhưng khi đến điều kiện có một Phong Hào Đấu La treo trên cho Thiên Thuỷ học viện thì có chút chuyện.
Chuyện là nếu như để Độc Cô Bác hay Diệp Thiên Hành treo tên đều được, nhưng Giáo Hoàng phu nhân Lưu Nhược Thuỷ lại muốn đảm nhiệm cái chức danh dự viện trưởng này.

Chuyện này bị các Hồng Y Giáo Chủ phản đối cực kỳ, bởi Lưu Nhược Thuỷ danh phận thực sự quá ảnh hưởng, nếu như xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến Vũ Hồn Điện danh tiếng.
Mà bên Giáo Hoàng Điện cùng Trưởng Lão Điện thì thực sự không có vấn đề, dù sao cũng chỉ là một chức viện trưởng mà thôi.

Hơn nữa Thiên Thuỷ học viện là nữ sinh học viện, nghĩ cỡ nào cũng thấy để cho Lưu Nhược Thủy làm phù hợp hơn hai lão già kia nhiều.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi