ĐẤU LA CHI THIÊN CƠ PHƯỢNG HOÀNG


"Nhưng tìm kiếm nơi bế quan của hắn cũng không phải chuyện dễ dàng a?" Thế Hoa thân hình hướng về phía toàn bộ sơn trại tìm kiếm cũng đã được một canh giờ, ngoại trừ Hồn Vương khí tức của một vài trưởng lão ở đây ra thì dấu vết của Thanh Vô Mặc không cảm nhận được, cả dấu vết của Tà Hồn Sư cũng không phát hiện ra.
"Hắn không ở trong đây thì sẽ ở đâu?" Thế Hoa nhíu mày.
Khi đột phá thì sẽ ở yên một chỗ, Hồn Lực dao động cũng rất mãnh liệt.

Nhưng hắn tìm mãi cũng không thấy dấu vết như vậy xuất hiện.
"Là có một mật thất đặc biệt che giấu khí tức sao? Không thể nào, ở đây liền tông môn cũng không phải, công trình như vậy không thể nào xuất hiện ở đây." Thế Hoa liền loại bỏ loại phỏng đoán này.
Việc xây dựng một nơi bế quan có thể che dấu khí tức tiền chi ra rất cao, hơn nữa vật liệu cũng bị các đại thế lực kiểm soát rất chặt chẽ, đây không phải là vật mà một sơn trại có thể nhúng tay.
"Hay là hắn đột phá ở bên ngoài?" Cái này thì có vẻ sẽ làm Thế Hoa khó khăn hơn.
Dù sao ở đại lục rộng lớn muốn truy ra hành tung của một người cũng sẽ tốn kha khá thời gian.

Cho dù là Vũ Hồn Điện cũng sẽ tốn mất mấy ngày nữa.
"Nhưng những theo những gì tìm kiếm được thì Thanh Vô Mặc chỉ mới bế quan cách đây 2 ngày, nên khả năng cao hắn vẫn còn ở xung quanh đây."
Nghĩ đến đây, Thế Hoa dùng đệ nhị Hồn Kỹ tạo ra 3 đạo phân thân, cả 3 đạọ lần lượt tìm kiếm các khu vực xung quanh Phiên Vân sơn trại một cách kỹ càng, không đại khái như mới buổi chiều.
Mà bản thể Thế Hoa liền quyết định đi đến nhà của Thanh Vô Mặc để tìm kiếm manh mối.
...
Trong nhà của Thanh Vô Mặc, Thế Hoa đang liên tục nhìn khắp nơi xung quanh để tìm kiếm manh mối.
"Thanh Vô Mặc người này lối sống gọn gàng sạch sẽ, không để hạt cát vào mắt.

Liền bên trong nơi làm việc cũng ngăn nắp như vậy."
Mặc dù cảm thán như vậy, nhưng ánh mắt là vẫn không ngừng tìm kiếm manh mối xung quanh.
Quan sát xung quanh một chút văn phòng thì có rất nhiều sách, mà chủng loại về Hồn Cốt cùng Tinh Thần Lực những thứ này thì nhiều nhất.
"Thanh Vô Mặc kẻ này Vũ Hồn là Cường Công hệ, tại sao lại nghiên cứu về Tinh Thần Lực?" Thế Hoa lập tức thấy có điều đáng nghi.
Dù sao Tinh Thần Lực ở thời đại này ngoại trừ Tinh Thần hệ Hồn Sư, thì vẫn chưa được xem trọng quá nhiều, bình thường cũng chỉ là vừa đủ để hấp thụ Hồn Hoàn.


Mà những cuốn sách mà Thanh Vô Mặc sở hữu đều là chuyên sâu về Tinh Thần Lực, xuất xứ đều là từ khắp nơi trên đại lục.
Mà Hồn Cốt nghiên cứu cũng rất đáng ngờ.

Bởi Hồn Cốt là thứ hiếm có khó tìm, trừ khi thuộc những đại thế lực, không thì việc nghiên cứu Hồn Cốt đối với bình thường Hồn Sư là một loại nghiên cứu lý niệm không có thực tiễn.
Mà nghiên cứu thứ này không hề liên quan với tình báo trước đây của Thanh Vô Mặc hay nương tử của hắn, như thể là mới xuất hiện vậy.
Thế Hoa dạo quanh những hàng sách, cuối cùng nhìn về trên tủ sách một cuốn sách có tình trạng tương đối mới.
"Oán nguyền?" Thế Hoa nhìn thấy hai chữ này thì tự hỏi, chẳng lẽ Thanh Vô Mặc bị dính "Oán nguyền" giống Áo Tư Mạn?
Điều này mặc dù có thể giải thích về sự xuất hiện của những tài liệu nghiên cứu về Tinh Thần Lực.
Cứ cho Thanh Vô Mặc bị dính "Oán nguyền", nhưng trừ khi có cao nhân ra tay giúp đỡ, thì kể từ thời điểm hấp thu Hồn Hoàn thì hắn cũng chỉ lay lắt sống cũng chỉ được 1 năm, chứ chưa nói đến đột phá Hồn Thánh.
"Chẳng lẽ có người phía sau giúp đỡ sao?" Thế Hoa lẩm bẩm, mà "người phía sau" ở đây hắn nghi ngờ phần nhiều là Tà Hồn Sư.
"Nhưng mục đích là gì?" Thế Hoa càng nghĩ càng thấy nhiều lỗ hổng.
Hồn Cốt nghiên cứu tài liệu không thể giải thích được, bởi cơ duyên của Thanh Vô Mặc có là Hồn Cốt đi chăng nữa thì việc nghiên cứu gần như là vô dụng.

Hơn nữa một Hồn Sư có thể xử lý được "Oán nguyền" thì cũng chẳng có lý do gì phải giúp đỡ một cái Hồn Đế cả, chưa nói đến đây còn có khả năng cao là Tà Hồn Sư.
"Tinh Thần Lực, Hồn Cốt, Oán nguyền...!Những thứ này cùng Thanh Vô Mặc có liên quan gì với nhau?" Thế Hoa trong đầu rất nhiều đầu phán đoán, nhưng cứ tiến lại gần thì chúng càng cách xa.
Thế Hoa quyết định để đó, tiếp tục lục tìm xung quanh.

Nhưng đáng tiếc là cũng chẳng tìm kiếm ra được thêm bất kỳ thứ gì hữu dụng.
"Nếu dùng trí tìm không ra các ngươi thì ta đành dùng lực vậy." Thế Hoa cũng chỉ có thể để hi vọng lên các phân thân.
Còn bản thân thì tìm kiếm một chỗ đặc biệt để hồi phục Hồn Lực, dù sao một lần sử dụng 3 đạo phân thân, tuy không sử dụng Hồn Kỹ để chiến đấu nhưng tiêu hao cũng không nhỏ.
Nếu như Thanh Vô Mặc không có ở trong sơn trại thì Thế Hoa sẽ phải từ bỏ nhiệm vụ này.
...
Sáng sớm hôm sau,
"Tìm được rồi!"
Thế Hoa đang trong cánh rừng cảm nhận được phân thân truyền tới tin nhắn thì hào hứng, hướng về phía mà phân thân chỉ điểm.

Sau khoảng nửa canh giờ thì Thế Hoa xuất hiện ở chỗ gần đó, hai tay áp sát vào mặt đất, dùng Phong nguyên tố tạo sóng âm truyền vào mặt đất.
Theo sóng âm truyền lại thì ở dưới mặt đất này thật sự có một cái căn phòng, hơn nữa thể tích còn là phi thường lớn.

Rõ ràng đây là nhân loại tạo ra.
Không tốn thêm nhiều thời gian hơn, Thế Hoa liền theo sóng âm truyền lại mà tìm kiếm một lối vào để xuống hang động dưới đất kia.
Sau trùng nhiều con đường lắt léo thì hắn cũng kiếm được một cái nhà gỗ rách nát, nhìn lượng rêu bám trên vách tường liền biết nơi này bị bỏ hoang cũng đã nhiều năm.
"Là đây sao?" Theo sóng âm mà Thế Hoa nhận được thì dưới ngôi nhà này là lối đi mà hắn tìm kiếm.
Thế Hoa thân ảnh liền đi vào nhà, lén lút nhẹ nhàng không gây ra bất kỳ một động tĩnh nào.

Mùi gỗ ẩm cùng rêu xanh cũng không gây Thế Hoa chú ý, mà là trên vách tường một vết gãy, bên trên còn có vệt máu đông lại, nhìn liền biết là con người làm, hơn nữa thời gian còn không lâu.
Cảnh tỉnh bản thân một chút, hắn cẩn thận men theo đường dấu vết kiếm được mà tìm kiếm được mật đạo đi xuống phía dưới hầm.
Sau khi xuống sâu dưới đất khoảng 8m thì dừng lại, xuất hiện tiếp theo là một con đường hẹp đi về phía trước.
Trên đường đi này Thế Hoa khí tức thu liễm cực kỳ cẩn thận, ánh mắt sáng quắt nhìn về phía trước, Tinh Thần Lực được liên tục điều động để dò tìm xung quanh để tránh bẫy rập các loại.
Đi được một lúc thì một mùi tanh tưởi quen không thể nào quen thuộc hơn rơi vào bên trong mũi của Thế Hoa.
"Máu? Quả nhiên là tên Tà Hồn Sư đó ở đây." Thế Hoa ánh mắt thêm phần cảnh giác, cao độ.
Nhưng cũng không có sợ hãi quá nhiều, dù sao hậu thuẫn mạnh cũng có giá trị của nó.

Mã Tiểu Đào làm bảo tiêu là vương bài lớn nhất mà hắn hiện tại có thể sử dụng.
Càng đi sâu vào thì mùi máu càng nồng nặc, cái này làm Thế Hoa càng thêm cảnh giác, tiếp tục cẩn thận đi về phía trước.
Khi đi được đến khoảng thêm 20 m nữa thì Thế Hoa thấy được tia sáng nơi cuối đường đi.

Nhưng Thế Hoa lúc này cũng không vội vàng mà làm hỏng việc, hai chân vẫn cẩn thận bước, không gây ra một cái tiếng động.
Khi tiếp cận được ánh sáng kia thì mọi thứ đập vào mắt của Thế Hoa.

Ở đây là một căn phòng bằng đá lớn có hình lập phương có độ dài 6 m, một mặt tường thì có một cánh cửa gỗ nối tới một nơi nào đó, kế bên một mặt tường thì được xây nên một cái nhà lao đang nhốt một cái lão bà bà.

Lão bà bà này mái tóc trắng xơ xác gãy khúc, quần áo tơi tả rách rưới, đặc biệt nhất là di chuyển bằng tứ chi, hai miệng lúc nào cũng gừ gừ mà chảy cả nước dãi xuống.
"Đây là...!Thanh Giai Nghiên!" Mặc dù khí chất đã không còn như trước, nhưng từ trên nét mặt thì Thế Hoa có thể nhận biết ra được đây là Phiên Vân sơn trại cố phu nhân - Thanh Giai Nghiên, tức Thanh Vô Mặc nương tử.
Mà lúc này Tinh Thần Lực của Thế Hoa cũng vươn ra ngoài phạm vi căn phòng này, xuyên qua cánh cửa gỗ kia, phát hiện ra một cỗ khí tức trầm nặng vững chãi.
"Hồn Thánh? Không, đây là 70 cấp Hồn Đế." Thế Hoa cảm nhận được khí tức của kẻ này thì cũng không loạn.
"Đây chẳng lẽ là Thanh Vô Mặc?" Thế Hoa nhớ đến lời của Thanh Trác Giang cùng Thanh Đức Kiện, bây giờ ở đây có tu vi 70 cấp chỉ có Thanh Vô Mặc.
"Thanh Giai Nghiên khí tức...rất hỗn loạn." Thế Hoa không thể không chú ý đến Thanh Giai Nghiên khi khí tức của nàng lại lưu chuyển liên tục giữa bình thường Hồn Sư, Tà Hồn Sư...!cùng Hồn Thú.
Ân, là Hồn Thú.

Tự thân chiến đấu với bao nhiêu Hồn Thú Thế Hoa đương nhiên nhận ra loại khí tức này.
Nhưng khí tức của Thanh Giai Nghiên lại không giống như ghi chép của 10 vạn năm hoá hình Hồn Thú, mà là lại giống với thực sự Hồn Thú.

Còn niên hạn chính xác thì Thế Hoa không thể cho phán đoán, bởi khí tức của nàng rất không ổn định.
Nhưng Thế Hoa đã có thể xác định những xác chết kia là do nàng gây ra, còn Thanh Vô Mặc đi dọn dẹp bãi chiến trường của nàng.
"Vậy báo chết là giả? Là liên quan đến hiện trạng của Thanh Giai Nghiên sao?" Thế Hoa đầu não lay động, cố gắng suy nghĩ nhưng mọi thứ gần như chỉ thiếu một điểm mấu chốt để kết nối mọi chuyện.
"Gừ, gừ..." Thanh Giai Nghiên lúc này gầm gầm gừ gừ, âm thanh này đã không còn là nhân loại âm thanh, mà càng là giống dã thú hơn.
"Tiểu Nghiên, đợi ta một lát." Một giọng nói già dặn mà đau thương vang lên từ bên cánh cửa kia.
"Vậy đúng là Thanh Vô Mặc." Thế Hoa nghe cái xưng hô này liền biết mình đoán đúng.
Lúc này bên trong căn phòng đi ra một cái lão giả ở tuổi ngũ tuần, mái tóc đen dài đã điểm thêm vài điểm trắng toát.

Trên tay hắn xách một cái thùng gỗ lớn, ven các khe gỗ là các vệt màu đen kết dài.
"Gừ gừ..." "Thanh Giai Nghiên" thấy Thanh Vô Mặc thì vẫn gầm gừ, nhưng rõ ràng là mang ý lấy lòng nhiều hơn, như một đầu được nuôi thú cưng.
Thanh Vô Mặc đi vào nhà lao, sau khi tương tác dỗ dành một chút thì từ một bên lấy ra một cái thùng gỗ lớn, loại dùng để ủ rượu cỡ lớn.

Mở ra bên trong thì thấy toàn là máu tanh hôi, sau đó để vào trong lồng giam.

Mà Thanh Giai Nghiên thấy được cái thùng này thì liền lập tức phi tới, liên tục uống lượng máu kia như thể là mỹ thực nhân gian.

"Tiểu Nghiên..." Trên mặt của Thanh Vô Mặc có vô số cảm xúc, thương yêu, cưng chiều, hối hận, chán ghét đủ loại trên khuôn mặt kia.
Thanh Giai Nghiên ăn xong thì buồn ngủ đến cực độ, cả người ngã xuống nên đá lạnh toát, hô hấp đều đều mà thiếp đi.
Mà Thanh Vô Mặc như đã chờ đợi từ lâu, đi vào bên trong nhà lao, xích lại tứ chi của Thanh Giai Nghiên, trên người nàng đắp một tấm chăn lông dày, sau đối xếp bằng ngồi xuống.

Trên đầu của Thanh Vô Mặc xuất hiện một khối Hồn Cốt màu lam.
"Thiên Lam Đầu Hồn Cốt Hồn Kỹ, Bạo Thần Liệt Trí!"
Một tia lam quang từ đầu của Thanh Vân Mặc truyền vào đầu của Thanh Giai Nghiên, khiến đang ngủ say như chết nàng cũng bắt đầu vặn vẹo, đầu đau như muốn nứt ra.
Mà Thanh Vô Mặc tình trạng cũng không tốt hơn, toàn bộ tinh thần đều phải dồn vào bên trong Hồn Cốt, vẻ mặt như gặp cường địch nhăn nhó khó chịu.
"Vậy người bị dính trúng "Oán nguyền" là Thanh Giai Nghiên mà không phải là Thanh Vô Mặc sao?" Cái này còn khó hiểu hơn.
Thanh Giai Nghiên chỉ mới là Hồn Tôn, liền linh hồn chấn động còn không biết, chứ nói gì đến dính "Oán nguyền" thứ này.
Mà lúc này trên đầu của Thanh Giai Nghiên cũng hiện lên một khối màu đen Hồn Cốt, ba động năng lượng làm Thế Hoa hô hấp hơi chững lại.
"10 vạn năm Đầu Hồn Cốt? Vậy mà là 10 vạn năm Đầu Hồn Cốt?" Nếu như 1 vạn năm Đầu Hồn Cốt của Thanh Vô Mặc không làm Thế Hoa bất ngờ thì cái này 10 vạn năm Đầu Hồn Cốt của Thanh Giai Nghiên lại làm hắn không thể không sững sờ.
"Tại sao ở đây lại có 10 vạn năm Hồn Cốt????" Thế Hoa đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều có một chút nguy hiểm, nhưng cũng chứng minh hắn cách chân tướng ngày càng gần.
Mà Thanh Giai Nghiên lúc này nét mặt thay đổi, bỗng nhiên cực kỳ giận dữ, giọng nói thì cực kỳ phi nhân loại.
"Nhân loại to gan, liền bản vương ý chí cũng dám xúc phạm, ngươi cùng những tên vương bát đản kia cùng một loại, không biết sống chết."
Một lúc sau nét mặt lại thay đổi, cực kỳ xảo trá.
"Khủng Cụ Ma Long Vương, ta và người đều đã chết được trăm năm hơn, nhục thân đều đã hoá thành tro bụi.

Bây giờ có cơ thể này sử dụng tạm, nếu đoạt xá được thì chúng ta có thể trùng sinh, bước lên Thần Linh chi lộ."
"Chân Niệm, đừng tưởng bản vương không biết ngươi tính toán, song sinh Vũ Hồn, ngươi tính cũng khá lắm." Khủng Cụ Ma Long Vương khinh thường nói, muốn hắn hợp tác Chân Niệm, nằm mơ.
"Grừ, grừ..." Tinh thần của Thanh Giai Nghiên cũng phản kháng lại, muốn trục xuất hai tên ngoại lai này.
"Vô tri súc sinh, một cái Hồn Tôn cũng đè ép ta." Thanh Giai Nghiên ý thức một lần nữa bị người tên Chân Niệm đè ép xuống, cuồng nộ nói.
"Chân Niệm, nếu ngươi dám làm hại chết tiểu Nghiên, ta sẽ không ngại phá huỷ khối Hồn Cốt này." Thanh Vô Mặc bình tĩnh nói, nhưng ai cũng nghe được sự tức giận của hắn.
"Hừ, Vô Mặc, đừng diễn nữa.

Nếu như không phải bản thân ngươi có sẵn đầu bộ vị Hồn Cốt, thì đến lượt nương tử của ngươi hấp thụ được khối Hồn Cốt này sao? Các ngươi lúc tính toán hấp thụ hai khối Hồn Cốt không phải là vui vẻ lắm sao? Bây giờ lại gặp phản phệ thì làm như bản thân là người bị hại vậy? Ha ha ha, các ngươi cũng chỉ là ăn to quá nuốt không trôi mà thôi." Chân Niệm cười lớn, âm thanh vang vọng khắp căn phòng.
Thanh Vô Mặc không trả lời, tinh thần tập trung bào mòn tàn hồn của hai tên khốn kiếp này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi