[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Trị liệu vết thương là ưu tiên hàng đầu, không chờ Đường Tam nghe ngóng, Độc Bạch đã lặng lẽ đi tới phòng của hắn.

"Tiểu Đường, Tiểu Đường, ngươi biết không? Lần này bọn họ đi ra ngoài rèn luyện hiệu quả kém xa chúng ta. Hắc hắc." Độc Bạch đóng cửa lại, thần thần bí bí nói với Đường Tam.

"A? Các sư huynh, sư tỷ rèn luyện như thế nào?" Đường Tam hỏi.

Độc Bạch nói: "Họ săn gϊếŧ được vài Yêu Thú cấp thấp, mạnh nhất chỉ là Tứ giai thôi, một đầu Ngũ giai cũng không có. So với chúng ta kém xa. Hơn nữa nghe nói còn kinh động đến đàn Yêu Thú, nếu không phải các sư phụ ra tay, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt. Lần này căn bản không đến được điểm đích, Yêu Thú mục tiêu cũng không nhìn thấy."

Đường Tam lại nói: "Ta như thế nào cảm thấy ngươi có chút hả hê?"

Độc Bạch lập tức nghiêm mặt: "Ta không có, ta không có. Ta làm sao lại hả hê được chứ? Tuy rằng trước kia mọi người đều nói ta là vật biểu tượng không có tác dụng gì, nhưng ta cũng không có hả hê nha!"

"Được á ..., ngươi trở về trước đi. Đoán chừng các sư phụ cũng không có tâm tình tốt, ngươi cũng đừng biểu lộ như vậy." Đường Tam có chút bất đắc dĩ nói.

Kỳ thật hắn đã sớm đoán được nhóm thứ hai đi rèn luyện sẽ không có hiệu quả như bọn họ. Tiểu đội kia không có thực lực mạnh như Vũ Băng Kỷ, cũng không có Đường Tam với kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Lần thất bại này hoàn toàn có thể đoán trước. Nhưng chỉ cần có bài học như vậy, bọn họ nhất định có chỗ thu hoạch, chung quy cũng không phải chuyện xấu.

Hôm sau là tổng kết rèn luyện. Không hề nghi ngờ, nhóm thứ hai bị phê bình một trận.

Nghe bọn họ giảng thuật lại quá trình, kỳ thật cũng không tính là quá kém. Nhưng vì nhóm thứ nhất quá xuất sắc, nên chênh lệch rất rõ ràng.

Không kiếm được đủ tiền lời, không tìm được mục tiêu, sau khi rèn luyện trở về, các đệ tử cũng không tăng lên nhiều. Nhưng kinh hãi thì có không ít. Dù sao, đây cũng là một lần thực chiến chính thức, từ chỗ đó bọn họ cũng đều có thu hoạch. Đường Tam nhận thấy, điều này cũng không phải rất tệ.

Nhóm thứ ba tất nhiên là muốn tiếp tục đi, mọi người đều có phần cả. Nhưng đến nhóm này có một bất đồng là, sáu người trong nhóm đều biết có lão sư đi theo thủ hộ, nên trong lòng cũng an tâm hơn, hiệu quả rèn luyện sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng hiện tại cũng chẳng quan tâm, cũng nên thử nghiệm nhiều hơn mới tốt.

Gần đây, Đường Tam rất it khi xuất hiện, chăm chỉ hoàn thành bài tập lão sư giao cho, học tập tốt, ngày ngày hướng về phía trước. Ngẫu nhiên sẽ đi rèn, còn thường xuyên ngồi chờ trước cửa các học viện.

Với các sư phụ trong học viện, hắn nói mình đi đến lò rèn. Điều này có Trương Hạo Hiên làm chứng cho hắn nên cũng không ai hỏi nhiều. Cho nên hắn có thể tự do ra ngoài.

Nhưng làm Đường Tam vô cùng phiền muộn là, hắn đã chờ rất nhiều ngày nhưng không có thu hoạch gì.

Trong lòng hắn thậm chí còn sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ mụ mụ Mỹ công tử lừa mình? Mỹ công tử không phải là đi học? Nhưng từ biểu hiện của mẫu thân nàng thì không giống đang lừa gạt, hơn nữa cũng không cần lừa gạt một đứa bé a!

Làm sao bây giờ? Đành tiếp tục chờ thôi!

Thời gian trôi qua rất nhanh, mãi cho đến khi nhóm thứ ba rèn luyện trở về, Đường Tam vẫn không thể tìm được Mỹ công tử.

Tình huống nhóm thứ ba tốt hơn nhóm thứ hai một chút, vì các học viên đã biết có lão sư đi theo nên gan càng lớn hơn, vận khí cũng tương đối khá, thành tích cuối cùng cũng coi như tốt.

Trong khoảng thời gian này, thương thế Vũ Băng Kỷ đã đỡ hơn nhiều, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện. Cố Lý, Độc Bạch cùng Trình Tử Chanh cũng đã ổn định cảnh giới.

Tất cả các đệ tử đã hoàn thành một vòng rèn luyện, tổng cộng mất một tháng, và chỉ có nhóm đầu tiêu có hiệu quả vô cùng kinh diễm. Nhưng sau khi tổng kết lại, các sư phụ phát hiện, giống như Đường Tam nói, khi chính thức đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, thực lực sẽ tiến bộ nhanh hơn.

Tiếp theo là lắng đọng, tu luyện, để cho các học viên tiêu hoá kinh nghiệm lần này.

Lại một tháng trôi qua, biến hoá lớn nhất với Đường Tam là hắn đã sang tuổi thứ mười.

Hai tháng này, vì thường xuyên ăn thịt Yêu Thú cùng tu luyện, thân thể đã thay đổi lớn. Bây giờ hắn đã cao hơn nửa cái đầu, dáng người cũng không còn gầy yếu, nhìn qua thuận mắt hơn nhiều. Khí chất cũng xảy ra một ít biến hoá.

Lúc vừa mới tới, hắn biểu hiện quá chói mắt, mà một tháng gần đây, hắn lại vô cùng ít xuất hiện. Trừ lúc đi học, các đệ tử khác đều không nhìn thấy hắn.

Mà thông qua tiếp xúc với Độc Bạch, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh, Đường Tam vô thanh vô thức cũng đem mấy lạc ấn của mình tiến giai.

Trong đó, Kim Bằng Biến tăng lên Tứ giai, thỉnh thoảng hắn cũng đến sau núi thử nghiệm phi hành. Thì Quang Biến, Thiên Hồ Biến đều tăng tới Tam giai đỉnh phong.

Đến trình độ này Đường Tam mới biết, quả nhiên không dễ dàng tiến giai. Huyết mạch tầng cấp càng cao, muốn tiến giai cũng càng khó. Hắn lại không thể một lần thôn phệ quá nhiều huyết mạch chi lực của đồng bạn để tránh ảnh hưởng tới bọn họ, cho nên cũng chỉ có thể tiến hành từng bước.

Do đó, trong sáu lạc ấn hiện tại, trừ Thanh Ngọc Đằng không đáng kể ra, năm lạc ấn theo thứ tự lần lượt là: Lục giai Phong Hổ Biến (sau khi dung hợp Sáp Sí Hổ và Phong Lang, Đường Tam cẩn thận suy nghĩ và đặt tên là Phong Hổ Biến); Tứ giai Thiểm Báo biến, Tứ giai Kim Bằng Biến, Tam giai đỉnh phong Linh Tê Thiên Nhãn, Tam giai đỉnh phong Thì Quang Biến.

Nhìn qua các lạc ấn tăng lên không nhiều, nhưng trên thực tế, nương theo Đường Tam không ngừng rèn luyện thân thể làm cường độ tăng lên, cảnh giới Lục giai cũng đã dần vững chắc, cảm giác chướng bụng cũng dần biến mắt, đây mới là biến hoá trọng yếu nhất với hắn. Biến hoá như vậy, mới là cơ sở để tiếp tục tăng lên.

Nhưng tâm tình Đường Tam cũng không tốt, cũng không thấy hưng phấn vì thực lực của mình tăng lên. Tìm không được Mỹ công tử, đối với hắn mà nói là một chuyện rất không vui.

Hơn nữa, theo thời gian dần trôi, hắn ngồi chờ càng nhiều, tâm tình của hắn ngày càng lạnh.

Hôm nay là ngày hắn ngồi chờ ở học viện cuối cùng. Chẳng lẽ, Mỹ công tử thực sự ở học viện cấp thấp sao? Phạm vi rất lớn a!

Nếu không chờ được, mình liền chờ ở trước trà sữa điếm vậy. Nàng nhất định sẽ về đó, chỉ cần nàng trở về là có thể gặp được.

Không có! Vẫn không có!

Mãi cho đến khi trời tối, hắn vẫn không thấy được hình bóng mình muốn gặp. Đường Tam thật sự rất thất vọng.

Trở về thôi.

Mang theo vài phần cô đơn, hắn quay về học viện thị trấn nhỏ.

Trong đầu Đường Tam đang không ngừng tính toán các loại khả năng, Mỹ công tử rốt cuộc đang ở chỗ nào đây? Mười hai học viện hắn đều ngồi chờ rồi, tuy nói học viện cuối cùng hắn chỉ chờ một ngày, nhưng với nhãn lực của hắn, dù có lần thứ hai, thứ ba cũng chưa chắc đã có phát hiện.

Như vậy, bây giờ có rất nhiều khả năng. Hoặc là Mỹ công tử đến học viện cấp thấp, hoặc là mụ mụ Mỹ công tử đã lừa mình, nàng không có đến học viện, nàng đi làm việc gì đó, hoặc là nàng đã tới địa phương khác rồi.

Một tháng này, hắn đã đi qua trà sữa điếm vài lần, nhưng đều không thấy được nàng.

Còn có ... khả năng khác hay không?

Đường Tam vừa nghĩ vừa leo núi, tiến vào phạm vi học viện Gia Lý.

Khi hắn đang đi về phía trước thì tinh thần có chút chấn động, một cảm giác kỳ diệu quanh quẩn trong lòng. Hai con ngươi có chút nóng lên, cảm giác ấm áp mang theo vài phần hưng phấn. Đúng vậy, tâm tình của hắn tự động có chút hưng phấn.

Đây là chuyện gì?

Linh Tê Thiên Nhãn?

Không hề nghi ngờ, đây chính là biến hoá mà Linh Tê Thiên Nhãn mang lại, hơn nữa, không phải là dự cảm nguy hiểm.

Thiên Hồ Chi Nhãn có thể quan sát số mệnh, nhưng sau khi đạt đến Tứ giai mới có khả năng nhất định khống chế và dẫn đạo số mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi