[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Vương Duyên Phong sau khi dẫn đạo năm người Đường Tam tu luyện Phong Lang Biến thì cho năm người bọn họ về phòng tự tu luyện.

Chờ đến lúc ăn cơm tối, Vương Duyên Phong hướng Vương Đại, Vương Nhị, Vương Tam nói: "Ta nghĩ, hay là đặt tên cho các ngươi, để các ngươi có tên thuộc về chính mình. Các ngươi có đồng ý không?"

"Đồng ý." Vương Đại ngu ngơ gật đầu.

Vương Nhị trừng hai mắt.

"Có thể."

Vương Tam là người cao nhất, cao hơn Đường Tam, lại vô cùng gầy, giống như cây gậy trúc.

"Như vậy cũng được sao?"

"Được!" Vương Đại trừng Vương Tam một cái.

"A" Vương Tam tựa hồ có chút sợ Vương Đại, chỉ có thể gật nhẹ đầu.

Vương Duyên Phong nói: "Cứ như vậy đi, ta đã nghĩ tên cho các ngươi rồi. Vương Đại, sau này ngươi kêu là Vương Siêu. Vương Nhị gọi là Vương Chung, Vương Tam thì là Vương Tiểu Lỗi."

Vương Siêu vui vẻ nói: "Thật tốt quá, tạ ơn sư phụ, ta rút cuộc có tên của mình rồi."

Vương Chung trừng hai mắt, không nói gì. Hắn cũng rất gầy nhưng so với Vương Siêu, Vương Tiểu Lỗi, hắn muốn nội liễm hơn một ít, không khiếp đảm như hai người kia. Trong ba người bọn hắn, ở thời điểm tế tự, Đường Tam bắt được tia cừu hận trong ánh mắt Vương Chung, mà không đơn thuần là sự sợ hãi.

Vương Tiểu Lỗi cau mày nói: "Tên ta có ba chữ, có phải rất khó viết không?"

"Ngươi sao lại nhiều lời như vậy? Cứ thế đi, tạ ơn sư phụ." Vương Siêu trừng Vương Tiểu Lỗi một cái, một bộ dạng đại ca. Vốn hắn là người lớn tuổi nhất.

"Đường Tam, hay để lão sư cũng đặt cho ngươi một cái tên." Vương Siêu hảo tâm nói.

Đường Tam lắc đầu, nói: "Không cần, ta gọi Đường Tam là được."

"Được, cứ như vậy đi, ăn cơm."

Ăn xong cơm tối, từng người về phòng tu luyện. Ba huynh đệ Vương gia vẫn cần Vương Duyên Phong tự mình dẫn đạo mới có thể tiến nhập trạng thái tu luyện. Đường Tam tự nhiên không cần.

Làm Vương Duyên Phong kinh ngạc là, sau khi được hắn dẫn đạo một lần, Lăng Mộc Tuyết cũng có thể tự kích phát huyết mạch tiến hành tu luyện. Điều này vượt quá dự liệu của hắn.

Đêm dần khuya, Đường Tam khoanh chân ngồi ở trên giường chậm rãi mở mắt ra.

Trên giường đối diện, Vương Chung đang chăm chú tu luyện, toàn thân khí tức thập phần vững vàng. Đường Tam có thể cảm nhận được, huyết mạch trong cơ thể hắn lúc luật động, Phong nguyên tố xung quanh thân thể hắn mơ hồ chấn động.

Đường Tam yên lặng xuống giường, ánh mắt trở nên sắc bén. Trong năm hài tử, tuổi của hắn là nhỏ nhất.

Vương Siêu đã mười bảy tuổi, Vương Chung cũng mười bốn tuổi, Vương Tiểu Lỗi mười hai tuổi, Lăng Mộc Tuyết mười tuổi, chỉ có hắn tám tuổi.

Sinh hoạt rút cuộc đã có cải biến, ít nhất là an ổn, không cần lo lắng trở thành thức ăn. Hiện tại quan trọng nhất chính là tăng lên thực lực.

Ba năm, hắn cũng chỉ cho mình ba năm thời gian. Ba năm sau chính thức rời khỏi chỗ này, đồng thời cũng là thời khắc báo thù.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về quảng trường trấn Phong Lang, vô thức mà nắm chặt tay. Mẫu thân mà hắn ở cùng một tháng đã chết trong tay Phong Lang tộc, điều này cũng đã định trước, hắn và Yêu Quái Tộc không có chỗ nào cứu vãn được.

Đường Tam lén lút đẩy cửa sổ, loé thân lên xuyên qua, lại cẩn thận từng li từng tí đóng kĩ. Tuy rằng tu vi của Vương Duyên Phong cao hơn hắn, nhưng bằng Đường Môn tuyệt học hắn mang theo từ kiếp trước, hắn nắm chắc mình không bị phát hiện.

Đường Tam lặng yên đi về phía trước, từng bước cách xa chỗ ở hiện tại. Hắn không đi về phía quảng trường, bởi vì hắn sợ nếu đến đó, chứng kiến hài cốt dưới tế đàn sẽ không khống chế được tâm tình của mình. Hắn đi dọc theo bên tường, cẩn thận từng li từng tí cất giấu thân mình.

Lúc trước hắn tới trấn Phong Lang rất nhiều lần, mặc dù không thể nói là biết rõ tất cả các nơi, nhưng đại bộ phận vẫn biết rõ ràng.

Rất nhanh, hắn đi tới một toà thạch ốc lớn, xa xa có thể chứng kiến thạch ốc kia đèn đuốc sáng trưng, còn có thể nghe được âm thanh huyên náo bên trong.

Nếu như dùng tiêu chuẩn kiếp trước mà xem, đây chính là một tửu quán. Trên cái thế giới này rượu như thế nào Đường Tam cũng không rõ ràng lắm. Nơi này là chỗ mà đám Phong Lang thích đến nhất.

Lúc này trời đã khuya lắm rồi, nhưng nơi này vẫn rất náo nhiệt. Điều này có nghĩa là Đường Tam đã tìm đúng chỗ.

Hắn ngồi xuống trong một góc tối, lặng yên nhìn chăm chú về phía tửu quán, chờ đợi.

Có lẽ thời gian cũng đã rất muộn, hắn không chờ quá lâu đã có vài thân ảnh cao lớn kề sát vai nhau đi ra từ trong tửu quán.

Thanh âm của bọn họ rất lớn, lại mơ hồ không rõ, rõ ràng là có chút uống quá nhiều.

Mấy tên Phong Lang này vừa đi vừa cười mắng cái gì đó. Đường Tam nhìn theo bọn họ, chúng tách ra ở ngã ba, tự mình quay về nhà.

Đường Tam nhìn một tên trong đám Phong Lang, nhanh chóng đi theo. Hắn di chuyển rất nhẹ, mà đối phương lại uống quá nhiều rượu, căn bản cũng không có phát hiện ra hắn.

Từ thân hình Phong Lang tộc cơ bản có thể nhận ra được tu vi cao thấp. Bình thường thân hình nhỏ bé chính là Nhị giai Phong Lang, thân hình cao lớn chính là Tam giai. Đặc biệt cường tráng mới có thể là cấp cao hơn, nhưng ở trấn Phong Lang, đặc biệt hùng tráng có rất ít, thân cao hơn ba mét cũng chỉ có Phong Lang lãnh chủ một tên.

Đường Tam chọn mục tiêu này là một Tam giai Phong Lang, là Phong Lang phổ biến trong trấn.

Đường Tam bước nhanh đuổi kịp, lặng yên không tiếng động đến sau lưng Phong Lang, tay phải hướng về Phong Lang đang có chút lảo đảo làm một động tác dẫn động. Năng lượng Huyền Thiên Công nhu hoà cùng Đường Môn tuyệt học Khống Hạc Cầm Long phóng thích ra. Phong Lang kia lảo đảo một cái, lập tức muốn bổ nhào về phía trước.

Nhưng Tam giai Phong Lang thân thủ nhanh nhẹn, cho dù là uống say cũng vô thức chống hai tay xuống muốn bắn lên.

Đường Tam muốn chính là cơ hội trong chớp mắt này. Hắn phi thân lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên eo Tam giai Phong Lang.

Đối với động vật như chó sói, eo là bộ phận yếu ớt nhất của bọn chúng. Phong Lang là Lang Yêu cũng như vậy.

Phong Lang kia bị Đường Tam đá trúng eo, thân thể lập tức mềm nhũn, liền đi về phía ngược lại, trong miệng vừa muốn mắng, phía sau cổ cũng đã bị Đường Tam Huyền Ngọc Thủ nắm, huyết mạch bị phong toả, trực tiếp hôn mê.

Một loạt hoạt động vô cùng nhanh, trước sau chẳng qua là hai ba giây, Tam giai Phong Lang cũng đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Đường Tam quan sát một lát, không có động tĩnh lập tức kéo Tam giai Phong Lang này đến chỗ tối, tay phải ấn lên ngực hắn.

Qua vài năm tu luyện, đối với Phong nguyên tố trong huyết mạch Phong Lang, Đường Tam hết sức quen thuộc. Huyền Thiên Công rót vào trong cơ thể đối phương, hắn lập tức cảm nhận được Phong nguyên tố tồn tại trong huyết mạch.

Làm Đường Tam có chút kinh hỉ là, Phong Lang huyết mạch chi lực còn sống so với Phong Lang huyết mạch chi lực của hai tên đã chết hai năm trước nồng đậm hơn nhiều. Sau khi năng lượng Huyền Thiên Công tiến vào cơ thể liền tiến hành thôn phệ không chút khách khí, cùng một chỗ với năng lượng Phong Nhận lạc ấn. Hai cỗ lực lượng có xu thế dung hợp, trong quá trình dung hợp có chỗ dật tán nhưng Đường Tam có thể cảm giác được, khí tức Phong Nhận của mình trở nên mạnh mẽ, không phải bản thân Phong Nhận cường đại, mà là Phong Nhận lạc ấn trở nên mạnh mẽ.

Điều này cũng có nghĩa là hắn dùng Huyền Thiên Công đi chuyển hoá Phong Lang huyết mạch chi lực thì có thể chuyển hoá ra Phong Nhận càng mạnh hơn.

Làm cho Đường Tam kinh hỉ nhất là, theo cỗ năng lượng này dung nhập vào, bình cảnh Huyền Thiên Công tầng thứ 3 rút cuộc có dấu vết buông lỏng, dường như muốn đột phá tầng thứ 4.

Đường Tam cẩn thận quan sát Phong Lang này, nhớ kĩ đặc thù tướng mạo của hắn. Đường Tam không có gϊếŧ Phong Lang này, sau khi đắc thủ nhanh chóng rời đi, quay về chỗ ở.

Đường Tam không phải không muốn gϊếŧ hắn, một con quỷ uống say nằm trên đường ai cũng không để trong lòng, nhưng nếu có một Tam giai Phong Lang chết trong trấn thì không hề nghi ngờ sẽ gây bạo động. Bây giờ còn chưa phải lúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi