[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Cổ Lam đơn giản dùng năng lực phản xạ là có thể chống loại Đại Miêu, nhưng bản thân Sư Hổ Kim Cương không chỉ có thể bài xích, mà còn có thể thôn phệ. Ở mức độ nào đó, thôn phệ đúng là khắc chế năng lực phản xạ của Lưu Ly tộc.

Nếu ta không công kích ngươi, ta liền thôn phệ huyết mạch chi lực của ngươi, sau đó tấn công vào không trung, không ngừng tiêu hao huyết mạch của ngươi, ngươi phải làm sao?

Nhưng vấn đề là, Cổ Lam dựa vào ưu thế trang bị đã áp chế Đại Miêu căn bản không có cách nào đem hiệu quả thôn phệ lên bản thể của hắn.

Đương kim tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử tộc ở chỗ khách quý nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi loé lên, bàn chân sư tử to lớn không ngừng mở ra lại đóng vào.

"Ầm!" Đại Miêu lần nữa bị đánh bay ra ngoài, lại phun một ngụm máu tươi, trọng kiếm trong tay hắn vì liên tục va chạm mà chồng chéo nhiều dấu vết. Thiểm điện trường mâu không chỉ có năng lực làm tê liệt cực mạnh, bản thân nó cũng khá sắc bén, đây cũng là nguyên nhân Đại Miêu không dám để nó đâm trúng.

Lần này Cổ Lam không có truy kích nữa, hắn đã nhận ra vấn đề của mình. Dưới một loạt công kích, nhìn qua hắn chiếm thế thượng phong, nhưng hắn cảm nhận được, đối phương dù liên tục bại lui nhưng không có loạn. Mà Sư Hổ Kim Cương rất bền bỉ, đối phương nhìn qua thổ huyết mấy lần, nhưng khẳng định không thương tổn đến bản nguyên.

Nếu tiếp tục như vậy, vì hắn không ngừng thôi động trang bị nên huyết mạch chi lực tiêu hao cũng không nhỏ.

Có thể tiến vào vòng chung kết, thực lực cùng kinh nghiệm chiến đấu của Cổ Lam cũng không kém. Ở vòng loại, hắn sử dụng bộ áo giáp thần kỳ này thật kinh người, mà thiểm điện trường mâu trong tay hắn có tên gọi là Điện Thần Chi Nhãn, là tồn tại cấp bậc Thần Khí.

Tất nhiên, Thần Khí cũng chia cấp độ khác nhau. Điện Thần Chi Nhãn không thể so sánh với Thiên Cơ Linh, nhưng nó cũng là Thần Khí. Nó có hiệu quả làm tê liệt, có đặc tính phá phòng ngự, dù không phải tuyệt đối phá được hết các phòng ngự, nhưng đa số phòng ngự đều mất đi hiệu quả trước mặt nó.

Cho tới vòng chung kết Cổ Lam mới lấy ra món Thần Khí này, chính là vì muốn nhanh chóng tiến vào top 8. Sau khi rút thăm phải Đại Miêu, kỳ thực Cổ Lam rất hưng phấn. Trong 16 tuyển thủ, Đại Miêu là người hiếm hoi không có thế lực đứng sau, mặc dù trước đó hắn thể hiện ra thực lực cường hãn, nhưng vậy thì có sao? Hắn không có công kích phạm vi lớn, không có Thần Khí, rất hiển nhiên là đối thủ dễ đối phó nhất ở vòng chung kết.

Nhưng Cổ Lam không nghĩ tới lực phòng ngự của Sư Hổ Kim Cương lại mạnh và bền như vậy. Ngay cả khi hắn đã chiếm ưu thế tuyệt đối thì Đại Miêu không ngừng để bị thương nhẹ, kỳ thật là đang tiêu hao huyết mạch chi lực của mình.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu đối phương bắt được cơ hội phản kích, đó không phải là thất bại trong gang tấc sao?

Hiểu rõ trạng thái của mình, Cổ Lam không chút do dự dừng lại, tay phải cầm Điện Thần Chi Nhãn, từng khối bảo thạch trên áo giáp lần lượt sáng lên, huyết mạch chi lực khổng lồ được bảo thạch tăng phúc, không ngừng ngưng tụ trong Điện Thần Chi Nhãn, khiến cho trên đó có ân ẩn điện quang kim sắc lấp loé.

Ở giữa tay cầm Điện Thần Chi Nhãn có một viên bảo thạch, cũng chính là hạch tâm của món Thần Khí này, Điện Thần Chi Nhãn thật ra là nói về viên bảo thạch này mới đúng. Nghe nói đây là một viên Thiểm Điện Thạch cực kỳ thần kỳ, sau này được Hoàng Giả phong ấn, từ đó mới đúc thành món Thần Khí này.

Năng lượng được rót vào viên bảo thạch trên Điện Thần Chi Nhãn, trường mâu tích luỹ năng lượng ngày càng mạnh, những tia điện quang phản chiếu áo giáp trong suốt như thuỷ tinh của hắn, càng khiến nó trở nên lộng lẫy.

Đại Miêu bị đụng bay lúc này đã khôi phục vài phần từ trạng thái tê liệt. Bởi vì Cổ Lam dừng lại nên hắn đã có cơ hội được điều chỉnh.

Hắn không thừa dịp Cổ Lam tụ lực mà công kích, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển Sư Hổ Kim Cương để nó ổn định trở lại. Chỉ là trong mắt Đại Miêu lúc này hiện lên một vòng màu đỏ, màu đỏ tràn đầy sát khí.

Cổ Lam vẫn nhìn Đại Miêu chăm chú, hắn cũng không lo lắng Đại Miêu ở thời điểm này phát động công kích. Nếu vậy, ngược lại hắn càng có cơ hội. Năng lực thiên phú phản xạ của hắn đủ để áp chế đối thủ, lại lấy Điện Thần Chi Nhãn toàn lực bộc phát thì hắn có thể kết thúc trận đấu này.

Nhưng Đại Miêu không có công kích, ngược lại đối phương cũng giống hắn, chính là đang tụ lực.

Cổ Lam biết không thể trì hoãn được nữa, khi nhìn thấy một vòng huyết sắc trong mắt đối phương, hắn cảm thấy trong lòng bất an.

Điện Thần Chi Nhãn tựa như đã biến thành tia chớp, toàn thân bắn ra điện quang màu vàng chói mắt.

Cổ Lam hét to: "Đi chết đi!" Điện Thần Chi Nhãn trong tay hắn biến mất tức thì, ngay sau đó thình lình xuất hiện trước mặt Đại Miêu.

Mà đúng lúc này, Cổ Lam nhìn thấy trong mắt Đại Miêu bỗng bộc phát ra hào quang đỏ như máu. Khi huyết quang bốc lên, Cổ Lam chỉ cảm thấy tim mình lỡ nhịp, đối phương vậy mà quấy nhiễu được hắn, làm hắn xuất thần nên Điện Thần Chi Nhãn vốn khoá chặt Đại Miêu cũng bị gián đoạn.

Ngay khi Đại Miêu ngẩng đầu thì đồng thời, Cổ Lam cũng động. Điện Thần Chi Nhãn cơ hồ trong nháy mắt đâm xuyên qua thân ảnh Đại Miêu, nhưng thân ảnh này cũng theo đó tán loạn. Mà bản thể Đại Miêu đã nhanh chóng nhào về phía Cổ Lam.

Né tránh! Đại Miêu vậy mà tránh được Điện Thần Chi Nhãn.

Lúc trước dây dưa dài như vậy, Cổ Lam sử dụng thiểm điện trường mâu công kích Đại Miêu hết lần này đến lần khác, Đại Miêu luôn tận khả năng ngăn cản, không cố gắng né tránh một lần, nhìn qua dường như tốc độ không đủ nên không thể né tránh Điện Thần Chi Nhãn.

Nhưng là, ngay khi Cổ Lam bộc phát ra một kích mạnh nhất, Đại Miêu vậy mà né tránh được, thậm chí khi hồng quang bốc lên, thân thể hắn còn hành động một cách tự nhiên. Bộ pháp quỷ dị kia của hắn mang theo hư ảnh trùng điệp, và Điện Thần Chi Nhãn đã mất đi khoá chặt mục tiêu nên không thể truy kích được hắn.

Hồng quang chói mắt bỗng bắn ra từ trên người Đại Miêu, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Cổ Lam. Cổ Lam cấp tốc đưa tay ra, muốn ấn lên viên đá màu bạc trên mũ giáp, muốn truyền tống né tránh để cầm lại Điện Thần Chi Nhãn của mình.

Nhưng Đại Miêu đã chờ cơ hội này quá lâu, làm sao có thể cho hắn cơ hội né tránh.

"Gràooooo ...." Quang ảnh Sư Hổ Thú to lớn hiện lên sau lưng Đại Miêu. Khi tiếng gầm vang lên, hồng quang kinh khủng đã bao phủ toàn bộ chiến trường, đồng thời bao phủ thân thể Đại Miêu. Cổ Lam chỉ cảm thấy một cỗ sát khí băng lãnh cực kỳ điên cuồng đánh thẳng vào cơ thể, động tác tự nhiên bị chậm đi nửa nhịp. Mà tốc độ Đại Miêu lại tăng lên, trọng kiếm trong tay mang theo Sư Hổ Kim Cương hung hãn trảm xuống.

Vào thời khắc mấu chốt, Cổ Lam ngay lập tức thi triển năng lực thiên phú của mình, một tầng ánh sáng lưu ly từ trong cơ thể hắn bắn ra. Sở dĩ Lưu Ly tộc được đánh giá là huyết mạch cấp một chính là vì năng lực phản xạ này. Dù công kích có mạnh bao nhiêu đều được phản xạ ngược trở lại, dù Lưu Ly tộc bị thương thì đối thủ phải cân nhắc xem có thể chịu được công kích như vậy hay không.

"Oanh ----"

Cổ Lam bị một kiếm bổ đến bay thẳng lên, viên bảo thạch màu bạc trên áo giáp cũng bị đánh bay. Mà Đại Miêu nhận phản kích nên cũng bị đẩy ra, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù Cổ Lam tiếp nhận công kích của Đại Miêu, nhưng dựa vào áo giáp nên hoá giải được phần lớn. Đại Miêu không có áo giáp chống đỡ, chỉ có thể dựa vào huyết mạch chi lực thôn phệ một phần lực lượng bị phản xạ lại, nhưng phần lớn lực lượng vẫn trùng kích trên người hắn.

Cổ Lam phun ra một ngụm máu nhỏ, lúc này hắn vừa sợ vừa giận, chủ yếu là vì bảo thạch giúp hắn thuấn di đã bị đánh rơi xuống, mà muốn sửa chữa áo giáp thì cần rất nhiều tiền. Hơn nữa hắn còn bị thương. Một kiếm vừa rồi của đối thủ cực kỳ nặng, dù có áo giáp phòng ngự nhưng lực bộc phát cường đại của Sư Hổ Kim Cương đã xuyên qua, nó vừa bị phản xạ vừa có một phần tác dụng lên người hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi