[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đại Tế Ti thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cưỡng ép ổn định tâm tình của mình. Đột nhiên, nàng há miệng, đem Phong Lang chi tâm trong tay nuốt vào trong miệng.

Lập tức, toàn thân nàng run rẩy kịch liệt, khí tức vốn là Thất giai nhanh chóng hạ xuống, xuống Lục giai, ngay sau đó lại xuống Ngũ giai, rồi dần dần ngừng lại. Bản thân nàng cũng trở nên ngày càng già yếu.

Đại Tế Ti trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét trầm thấp mà bi thương, nhưng mà, thi thể khô quắt của Phong Hùng kia không còn dấu vết nửa phần sinh mệnh.

Thiểm Linh đứng bên cạnh, trong mắt không ngừng loé ra hào quang, hắn cảm giác mình nên gắng sức nhanh rời khỏi nơi này mới đúng. Đại Tế Ti cùng tiểu lãnh chủ đã chết này chỉ sợ có thân phận không đơn giản. Đại Tế Ti chậm rãi đứng người lên, ánh mắt sáng rực mà nhìn Thiểm Linh, sau đó, nàng dùng sức hít sâu một hơi, con mắt nguyên bản ảm đạm không biết vì sao lại trở nên thâm sâu. Nàng tựa hồ muốn đem tướng mạo Thiểm Linh ghi nhớ rõ.

Một cỗ gió lốc từ trong tay nàng bay lên, nâng thi thể của Phong Lang lãnh chủ - Phong Hùng lên, chậm rãi hướng về phía trấn Phong Lang bay đi.

Thiểm Linh di động hai bước, nhưng cuối cùng hắn vẫn dừng lại. Sau khi suy nghĩ, hắn xác định phương hướng, nhanh chóng rời đi.

Mục đích lần này đến đây đã đạt được, cứu sống Thiểm Báo sơ sinh, Phong Lang lãnh chủ trộm săn tiểu Thiểm Báo cũng đã chết, còn thuận tiện gϊếŧ không ít Phong Lang.

Duy nhất làm cho hắn có chút khó hiểu là, Đại Tế Ti cùng Phong Lang lãnh chủ đã chết dường như có chút nội tình. Nhưng vô luận thế nào, Thiểm Báo bọn họ vẫn chiếm được lợi thế, phải về trước báo cáo hành động lần này rồi nói tiếp.

Đại Tế Ti nâng thi thể Phong Lang lãnh chủ, chậm rãi bay về thôn trấn, bay thẳng đến tế đàn, mới chậm rãi đem thi thể Phong Hùng thả trên trung tâm tế đàn.

Trong miệng nàng lẩm bẩm cái gì đó, tinh hồng sắc trong mắt càng lúc càng trở nên nồng đặc.

Tế đàn chậm rãi chấn động, từng đạo quang văn màu xanh từ từ hiển hiện trên mặt ngoài tế đàn. Thi thể Phong Hùng nằm phía trên tế đàn tản mát ra hào quang thanh bích sắc. Bên trong thanh bích sắc đó còn kèm theo chút màu vàng nhạt.

"Phong Lang Vương vĩ đại, tử tôn của người bị gϊếŧ hại. Ta dùng tử tôn chi huyết làm tế! Thỉnh cầu người vì mẹ con chúng ta chủ trì công đạo! Ngao ô o o o - "

Đại Tế Ti ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu thê lương, sau đó một đạo thanh quang mãnh liệt mang theo huyết quang phóng lên trời, lập tức nhảy vào không trung, hoá thành một cột sáng cực lớn màu xanh hồng.

Sau khi cột sáng màu xanh hồng xuất hiện, toàn bộ trấn Phong Lang đều chấn động kịch liệt.

Bên trong nhà gỗ, Vương Duyên Phong vẫn đang bày thế chờ quân địch, nhìn thấy cột sáng này cũng không khỏi chấn động. Hắn nhìn tế đàn phía xa, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây người.

Vô luận là Vương Duyên Phong, Khâu Tĩnh, ba huynh đệ Vương gia hay Lăng Mộc Tuyết lúc này đều cảm nhận được huyết mạch của mình sôi trào, thậm chí tâm tình đều bị ảnh hưởng.

Đó rốt cuộc là cái gì?

Năm cây số hướng tây bên ngoài trấn Phong Lang.

Đường Tam nhẹ nhàng linh hoạt rơi trên mặt đất, khi hắn đang nhìn xung quanh, một thân ảnh từ sau một cây đại thụ đi ra, đó chính là Hổ Diện Nhân đến từ Cứu Thục.

Hổ Diện Nhân hướng Đường Tam làm thủ hiệu, Đường Tam vội vàng đi theo hắn.

"Chúng ta đi!" Hổ Diện Nhân không nói nhiều, mang theo Đường Tam đi về phương xa.

Đúng lúc này, Hổ Diện Nhân dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng bước lại, quay người nhìn. Đường Tam cũng cảm thấy, bởi vì Phong Lang huyết mạch lạc ấn trong cơ thể rõ ràng rung rung một hồi. Bọn họ chứng kiến hướng trấn Phong Lang có một cột sáng cực lớn màu xanh phóng lên trời, trong cột sáng kia có lẫn một chút huyết sắc, giống như là bị ô nhiễm vậy.

Hổ Diện Nhân ánh mắt đại biến, "Đi, chúng ta trước tiên rời đi rồi hãy nói. Trong trấn sợ rằng xuất hiện biến cố rồi." Nói xong, hắn giữ chặt tay Đường Tam, bước dài, mang theo Đường Tam bay nhanh rời đi.

Thành Gia Lý, tổ chỗ Phong Lang.

Trong phòng phủ kín các loại da lông quý hiếm, một Phong Lang lão niên đang nằm trên ghế chợp mắt. Đột nhiên thân thể của hắn rung rung, lập tức ngồi thẳng.

Vị Phong Lang lão niên này, thân cao chừng hai mét, thân hình cường tráng khôi vĩ. Kì dị hơn là, bộ dáng của hắn tương tự nhân loại, chỉ có làn da là màu xanh nhạt, tóc dài cũng màu xanh nhạt, thậm chí mỗi sợi tóc đều tản ra hào quang thanh bích sắc nhàn nhạt. Hai con ngươi màu xanh lá cây đậm thâm sâu, sâu như hồ không đáy.

"Là ai? Là ai dám sát hại tử tôn của ra?" Tiềng gầm gừ trầm thấp vang lên trong miệng hắn. Trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ Phong Lang tổ chỗ chấn động.

Quảng trường trung tâm thành Gia Lý, trà sữa điếm Mỹ công tử.

Mẹ con Mỹ công tử và nữ nhân viên đang bận rộn. Ba người phân công rõ ràng, mẫu thân Mỹ công tử chịu trách nhiệm pha chế trà sữa, Mỹ công tử chịu trách nhiệm lất tiền, nữ nhân viên chịu trách nhiệm đưa trà sữa đến cho khách nhân. Thời gian này mỗi đem đều là thời điểm bận rộn của các nàng, lúc này cũng là thời điểm quảng trường náo nhiệt nhất. Đương nhiên, chỉ có một chút Yêu Quái cường đại mới có thể ở đây hoạt động.

"A một" nữ nhân viên cửa hàng đột nhiên kinh hô một tiếng. Mỹ công tử không có phản ứng gì, mẹ của nàng đang cầm tô lại vô thức quay lại, lập tức chấn động.

Một Phong Lang cường tráng vừa mua trà sữa, toàn thân đột nhiên tản mát ra thanh quang nồng đậm. Mỹ công tử cũng bị thanh quang trên người hắn hấp dẫn sự chú ý.

Không chờ các nàng hỏi thăm, Phong Lang kia chẳng quan tâm lấy trà sữa, bỗng nhiên quay người vội vàng rời đi.

Trong quảng trường, Phong Lang giống như thắp sáng một chiếc đèn thanh bích sắc trong đêm tối, nhao nhao tăng tốc, cực kì nhanh hướng về Phong Lang tổ chỗ mà đi.

Hai ngày sau, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện ở ngoài thành Gia Lý, hai người đều có bộ dạng vâng lời, hướng về cửa thành đi đến.

Nhân loại có thân hình gầy nhỏ kia lặng yên ngẩng đầu, nhìn về thành lâu cao lớn phía trước, khoé miệng không khỏi vẽ ra một đường vòng cung.

Thành Gia Lý, ta đến rồi. Mỹ công tử, ta đến rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi