[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

"Ta là nhân loại, dù trên người ta chảy xuôi huyết mạch gì, ta cũng là nhân loại. Từ nhỏ ta lớn lên cùng mụ mụ, mụ mụ luôn nói cho ta biết, chúng ta là nhân loại. Ta đã chứng kiến nhân loại quá cực khổ, mục đích ta làm Thành chủ chính là hy vọng có thể trợ giúp nhân loại chúng ta, cho nhân loại một không gian sinh tồn nhất định, không đến mức phải làm nô ɭệ, nô tỳ hay là thức ăn nữa. Cho nên, dù thế nào ta cũng sẽ không rút ra huyết mạch nhân loại."

So với tinh thần bất định lúc trước, giờ khắc này, thanh âm của nàng như chém đinh chặt sắt, không có nửa phần do dự.

Ánh mắt của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lập tức trở nên lạnh như băng, lãnh đạm nói: "Vậy không còn gì đáng để nói. Ngươi muốn tìm chết, ai cũng không bảo hộ được ngươi."

Mỹ công tử vừa muốn nói gì đó, bàn tay đã được bao bọc bởi sự ấm áp. Nội tâm quật cường giống như tìm được một chỗ dựa, khiến tâm tình nàng ổn định lại vài phần.


Đường Tam vừa nắm tay nàng, vừa trầm giọng nói: "Lo lắng của miện hạ ta hiểu, cũng vô cùng cảm tạ ngài đã lý giải cho chúng ta. Nhưng giống như Tiểu Mỹ nói vậy, trên người chúng ta chảy xuôi huyết mạch nhân loại, chúng ta không thể trơ mắt nhìn tộc nhân của mình đều biến thành nô ɭệ hay đồ ăn. Luôn phải có người đứng lên chống lại, cho dù có thất bại, chúng ta cũng phải thử. Nếu không, sống lưng nhân loại mãi mãi cũng không thể thẳng được."

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn hắn: "Ngươi là Tu La lúc trước?"

Đường Tam khẽ gật đầu.

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lạnh nhạt nói: "Khí tức của ngươi biến hoá không nhỏ, xem ra đã có tiến bộ. Nàng cũng đã tiến vào Thần cấp, nhưng các ngươi phải hiểu, ở trước mặt Hoàng Giả, các ngươi chỉ là giọt nước trong hải dương mà thôi. Chỉ cần Tổ đình muốn, nghiền chết các ngươi như con kiến là một chuyện rất đơn giản. Nhắc nhở của ta chỉ nói cho các ngươi biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì, về phần các ngươi làm như thế nào, đó là chuyện của các ngươi. Cứ như vậy đi!"


Nói xong, hắn đã đứng dậy.

"Miện hạ xin chờ một chút." Đường Tam cũng đứng dậy, rõ ràng muốn ngăn lại Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đang rời đi.

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng thản nhiên nói: "Nói đạo khác còn chưa đủ, gỗ mục không thể điêu khắc còn gì phải nhiều lời?"

Đường Tam trầm giọng nói: "Nếu chúng ta lựa chọn trao đổi lợi ích thì sao? Phải chăng có thể có được sự ủng hộ của ngài?"

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lần đầu tiên toát ra vẻ kinh ngạc, "Trao đổi ích lợi? Làm sao, các ngươi muốn đem thành Gia Lý giao cho ta? Ta đã có một toà chủ thành, Tổ đình không cho phép ta khống chế toà thứ hai."

Đường Tam lắc đầu, nói: "Không phải thành Gia Lý."

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng lãnh đạm nói: "Ngoại trừ thành Gia Lý, các ngươi còn có gì có thể trao đổi lợi ích với ta? Trong mắt ta, đồ vật có thể coi trọng cũng không nhiều."


Đường Tam chỉ chỉ pháp trận truyền tống ở dưới đất, nói: "Nếu là cái này thì sao? Đây chỉ là bán thành phẩm. Pháp trận truyền tống thành phẩm ta tạo ra có thể tiến hành truyền tống siêu viễn trình, dưới tình huống đầy đủ tu vi thì trong nháy mắt di chuyển từ đầu này sang đầu kia của đại lục là chuyện không phải không thể làm được."

Đồng tử Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng co rút lại một chút. Kỳ thật gần đây hắn vẫn luôn nghiên cứu pháp trận này, càng nghiên cứu hắn càng cảm thủ được sự huyền ảo của nó. Nhưng các pháp trận đan xen khiến hắn không thể triệt để phân tích, bởi vì nếu chạm vào quá nhiều thì pháp trận sẽ tự huỷ. Đây là điều khiến Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cực kỳ tiếc nuối. Nếu không phải luôn nghiên cứu pháp trận này, nếu không coi trọng nơi này như vậy, hắn cũng sẽ không lao tới khi Mỹ công tử và Đường Tam đến.
Nhưng sau khi suy tư một lát, hắn liền lắc đầu nói: "Không đủ. Ngươi phải biết, chuyện các ngươi muốn làm là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành. Muốn ta làm một chuyện vô nghĩa, cái này không đủ."

Sau khi hơi suy tư, Đường Tam nói: "Vậy cái này thì sao?"

Nói rồi, hắn bước về phía trước một bước, Linh Tê Thiên Nhãn vốn dùng để che giấu khí tức của bản thân liền thu lại, đem huyết mạch ba động phóng thích ra bên ngoài.

Lập tức, trong mắt Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng liền bộc phát ra hai đạo tinh quang, cơ hồ trong chớp mắt sau đó, hắn đã đánh một chưởng vào Đường Tam.

Mỹ công tử giật nảy mình, kinh hô một tiếng, muốn tiến lên trước nhưng lại bị Đường Tam kéo lại.

"Ầm!" Một chưởng của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đánh lên ngực Đường Tam, cũng không phải phát lực, chỉ là ấn bàn tay rộng lớn ở trên đó. Trong chốc lát, sắc mặt của vị Đại Yêu Hoàng này đã thay đổi, biến hoá vô cùng kịch liệt, tràn đầy vẻ khiếp sợ, thậm chí ánh mắt nhìn Đường Tam còn mang theo vẻ không dám tin.
"Không, chuyện này không có khả năng. Ngay cả chúng ta cũng không làm được, ngươi làm như thế nào?" Thanh âm của Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng đã đề cao vài phần.

Đường Tam nói: "Cái này đã đủ tư cách thu được sự ủng hộ của miện hạ chưa?"

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng thở sâu, lần nữa ngồi lại xuống ghế sô pha.

Đường Tam cũng kéo Mỹ công tử ngồi xuống ghế sô pha.

Hắn để Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cảm nhận rất đơn giản, chính là khí tức huyết mạch Kim Mông Biến.

Thân là một đời Hoàng Giả, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng ngay khi cảm nhận được huyết mạch ba động của hắn thì lập tức hiểu được đó là gì. Đây là điều Khổng Tước Đại Yêu Vương lúc trước không cảm giác được, bởi vì cảnh giới của hắn không đủ, cũng không theo đuổi phương diện này. Mà đối với tất cả các Hoàng Giả, đây luôn là điều bọn họ theo đuổi. Bởi vì đây là điều khiến bọn họ có thể tiến lên một cấp độ cao hơn và đi xa hơn.
Huyết mạch, là căn bản của Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, huyết mạch mạnh hay yếu quyết định tiềm năng và tương lai.

Có tư chất Hoàng Giả đã là lời khen ngợi cao nhất, nhưng vẫn chỉ là huyết mạch cấp một, hoặc là huyết mạch cấp một đỉnh phong mà thôi. Có thể đem huyết mạch cấp một phát huy đến cực hạn thì đột phá đến Thập Nhị giai, thành tựu Hoàng Giả.

Nhưng trên đại lục này, Hoàng Giả xuất hiện đã có hơn vạn năm. Hoàng Giả của các thời đại đều đang nghiên cứu một vấn đề, đó là làm sao có thể chạm đến tầng cấp cao hơn, hoặc là nói, phải chăng có năng lực cấp cao hơn tồn tại.

Trải qua vô số đời nghiên cứu, các Hoàng Giả ở Tổ đình đã thống nhất hai điều. Đầu tiên, ở trên Hoàng Giả nhất định có tầng cấp cao hơn tồn tại. Càng là Hoàng Giả cường đại, ở phương diện này cảm ứng càng mãnh liệt và chắc chắn hơn. Hai là, muốn chạm đến tầng cấp cao hơn thì với huyết mạch hiện tại là không đủ, nhất định phải khai phát một huyết mạch mới càng cường đại hơn mới có thể chạm đến cảnh giới đó.
Vì thế, không biết bao nhiêu Hoàng Giả đã dốc hết tâm huyết nghiên cứu, cũng đã có Hoàng Giả cường đại ở trong quá trình nghiên cứu đột nhiên bị huyết mạch phản phệ mà chết. Theo thời gian dần trôi qua, các Hoàng Giả ít nghiên cứu phương diện này hơn, bởi vì bọn họ mơ hồ cảm nhận được, tựa hồ có một bàn tay vô hình ở thế giới này áp chế bọn họ, không để bọn họ có khả năng bước vào cấp độ khác.

Chuyện này giống như những gì lúc trước Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng nói với Mỹ công tử, thế giới này cho phép số lượng Hoàng Giả có hạn, đây cũng là một đạo lý.

Nhưng vừa rồi, khi Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng cảm nhận được khí tức huyết mạch Kim Mông Biến trên người Đường Tam thì hắn đã bị khiếp sợ không nói nên lời, bởi vì hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đó là cường độ không phải bất kỳ huyết mạch cấp một nào có thể giải thích.
Với thực lực của hắn, làm sao có thể nhìn không ra Đường Tam còn chưa đột phá thành Thần đây? Mà trước khi thành Thần, nồng độ huyết mạch đã đạt tới trình độ như vậy, quả thực là khó tin. Nhưng sự thật bày ra trước mắt khiến hắn không thể không tin. Cho nên hắn mới dùng tay ấn lên ngực Đường Tam, cẩn thận cảm thụ cường độ huyết mạch Kim Mông Biến, sau đó đã xác định.

Mặc dù hắn biết chuyện này chưa hẳn đã hữu dụng với mình, nhưng ít ra là có cơ hội! Thân là Hoàng Giả, còn là Hoàng Giả lâu năm, đối với hắn, không có bất kỳ việc nào hấp dẫn hơn là tiến thêm một bước. Có lẽ, tiến thêm một bước, hắn đã có thể siêu thoát khỏi áp chế của vị diện này!

Lúc này, ánh mắt Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng nhìn Đường Tam đã hoàn toàn thay đổi.

"Ngươi làm như thế nào?" Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng trầm giọng nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi