[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đường Tam cảm giác được, với tu vi bây giờ của mình, nếu cưỡng ép điều động năng lượng thì có thể phá tan phong ấn này. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, một khi hắn làm như vậy, Mộc Vân Vũ sẽ cảm ứng được trước tiên.

Điều này làm hắn không khỏi hồi tưởng lại lúc tu luyện kiếp trước, khi đó, hắn và đồng bạn cgg dùng phương thức rèn luyện giống vậy.

Đã không có Huyền Thiên Công, cũng chỉ dựa vào sức mạnh thân thể của mình. Đường Tam nhìn qua gầy yếu, có phần lớn nguyên nhân là do hắn tận lực khống chế thân hình mình trổ mã khi tu luyện Huyền Thiên Công. Lúc ở trấn Phong Lang, hắn không muốn mình bị người khác chú ý.

Nhưng sau khi đến học viện Cứu Thục, an toàn của hắn được đảm bảo, hắn không định áp chế thân thể mình trổ mã nữa, huống chi trong thành Gia Lý còn có Mỹ công tử! Hắn biết, thê tử chuyển thế trùng sinh rất khó có được trí nhớ kiếp trước, cho nên kiếp này muốn ôm mỹ nhân về thì phải truy cầu một lần nữa. Đây không phải là chuyện dễ dàng, Mỹ công tử xinh đẹp như vậy, mà hắn hiện tại rất bình thường. Trước phải trổ mã mới được, tối thiểu nhìn qua phải đẹp mắt một chút.

Độc Bạch mang Đường Tam đi theo các sư huynh sư tỷ, ra đằng sau học viện Cứu Thục, chui vào trong rừng.

Phía sau núi không tính là dốc quá, nhưng mang phụ trọng đi thì vẫn cần cố hết sức. Đường Tam tuy rằng khống chế thân thể trổ mã, nhưng thực tế thân thể của hắn cường độ không thấp. Hắn từng là Thần Vương, làm sao không hiểu tầm quan trọng của thân thể. Một người muốn có tu vi cao hơn, thì phải có thân thể đủ mạnh để thừa nhận. Thân thể giống như vật chứa, vật chứa càng lớn và kiên cố, có thể thừa nhận đồ vật càng nhiều.

Huyền Thiên Công đối với ma luyện thân thể vô cùng hữu hiệu, cho nên tuy rằng nhìn gầy yếu, nhưng lực lượng cũng không nhỏ.

Các sư huynh sư tỷ đi phía trước phụ trọng đều nặng hơn bọn họ rất nhiều, nhưng thoạt nhìn cũng coi như kiện tráng, nhanh chóng dọc theo đường nhỏ tiến vào núi.

Đầu tiên là một ngọn núi cao khoảng một nghìn mét, từ học viện Cứu Thục leo lên thì phải leo khoảng bảy trăm mét. May mắn địa thế dường như bằng phẳng, không tính là khó leo.

Ba người cuối cùng không có cơm ăn, trước giữa trưa phải trở về, đây là yêu cầu khoá thể năng.

"Ngoại trừ huấn luyện kiểu này, khoá thể năng còn có phương thức huấn luyện khác không?" Đường Tam hỏi Độc Bạch.

Độc Bạch gật đầu, nhưng không có mở miệng.

"Còn có phương thức nào khác?" Đường Tam tò mò hỏi.

Độc Bạch cười khổ nói: "Đừng nói chuyện, giữ lại thể lực. Lát nữa ngươi sẽ khó chịu."

Đường Tam mỉm cười, nói: "Được, đi thôi."

Sau khi băng qua ngọn núi đầu tiên, trên trán Độc Bạch cũng đã có chút mồ hôi. Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, Đường Tam dù là lần đầu tham dự huấn luyện thể năng, nhìn qua cũng không có thay đổi gì.

Lúc này mọi người không có hiện ra sự khác biệt, điều này cũng cùng trọng tải bất đồng có quan hệ, cho nên mọi người cơ bản đều tụ tập ở một chỗ đi về phía trước.

Xuống núi cũng không dễ dàng hơn khi leo núi, bởi vì trên người có phụ trọng, đường xuống núi dường như dốc đứng, phải đặc biệt chú ý khống chế thân thể cùng lực lượng, một cái không tôt thì có thể trượt rơi mạo hiểm.

Đường Tam tuy rằng không nhìn thấy Mộc Vân Vũ, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được vị lão sư này đang ở phụ cận, theo sau lưng bọn họ. Hơn nữa, nàng rất có thể đang quan sát người mới.

Đi xuống chân ngọn núi thứ nhất, dọc theo khe núi đi về phía trước, đoạn đường này tương đối là bằng phẳng. Bụi gai trên đường đại bộ phận đã bị giẫm bằng, hiển nhiên đây là đường bọn họ thường xuyên đi.

Người đi phía trước bắt đầu tăng tốc, dưới tình huống có phụ trọng, trong đội ngũ đã có tiếng thở dốc truyền ra.

Đường Tam cùng Độc Bạch ở phía cuối cùng của đội như lúc xuất phát. Độc Bạch cắn răng bảo trì tốc độ, tận khả năng làm giảm tiêu hao.

Đường Tam đi bên cạnh hắn, bốn mươi cân phụ trọng với hắn hiện tại cũng không có vấn đề. Khi bắt đầu vượt qua ngọn núi thứ hai, chênh lệch đã hiện ra rõ ràng, một ít sư huynh, sư tỷ bắt đầu tăng tốc, mà mồ hôi trên trán Độc Bạch liền nhiều hơn.

Đường Tam không tăng tốc, lặng yên đi bên người Độc Bạch.

Độc Bạch ngẫu nhiên nhìn Đường Tam thì phát hiện, tuy rằng hắn cùng mình có tốc độ giống nhau nhưng không hề có cảm giác uể oải, chỉ là trên trán có chút mồ hôi thôi.

Khi leo lên ngọn núi thứ hai, khí tức của Độc Bạch rõ ràng có chút bất ổn.

"Ngươi nên đi trước đi." Độc Bạch nói với Đường Tam.

Đường Tam lại lắc đầu: "Ta miễn cưỡng mới có thể đuổi kịp ngươi. Ngươi sao rồi?"

Độc Bạch cười khổ nói: "Mỗi lần đến khoá thể năng đều là thống khổ với ta! May mắn khoá thực chiến căn bản ta không cần tham gia. Buổi chiều ta trở về nghỉ ngơi sau. Nhưng nếu ngươi tiếp tục đi theo ta, trở về sẽ không có cơm ăn."

Đường Tam nói: "Không được, chúng ta cùng một chỗ cố gắng. Ngươi đưa kim khí cho ta."

Độc Bạch lắc đầu nói: "Không cần, không cần, tự ta có thể. Vũ lão sư tuy rằng có yêu cầu cao với chúng ta, nhưng cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, mọi người đều biết. Dù thế nào cũng không được, cũng không thể gian lận."

Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi có cái nhìn khác với vị sư huynh này.

Lúc mới gặp mặt, Độc Bạch làm hắn có chút xúc động, không nghĩ tới lúc tu luyện hắn lại rất kiên trì.

"Vậy chúng ta cùng một chỗ cố gắng lên."

Hai người tiếp tục đi, Độc Bạch tiêu hao đã rất lớn, mà Đường Tam còn có thể kiên trì. Các sư huynh sư tỷ phía trước dần biến mất, bọn họ ở vị trí cuối cùng rồi.

Một trăm cây số đường núi hoàn toàn khác với một trăm cây số đường bằng, hơn nữa còn dưới tình huống tu vi bị phong bế. Khi đến ngọn núi thứ tư, Độc Bạch đã sắp cạn kiệt rồi.

"Ngươi đi đi. Ta nói thật, ta mỗi lần đều chạng vạng tối mới quay về. Nếu thể năng của ngươi còn có thể thì nên đi trước, ta nói cho ngươi đi như thế nào." Độc Bạch có chút bất đắc dĩ nói ra.

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Ta mang ngươi đi a."

Độc Bạch vẫn lắc đầu nói: "Không, ta phải dựa vào chính mình."

"Ngươi không cần giúp hắn, bằng không đối với ngươi, mục đích rèn luyện cũng không đạt được." Đúng lúc này, một thanh âm dễ nghe vang lên.

Đường Tam cùng Độc Bạch thấy hoa mắt, Mộc Vân Vũ đã lặng yên không tiếng động đi tới trước mặt bọn họ. Vị Vũ lão sư này vung tay lên, hai đạo quang ảnh bay tới chỗ Đường Tam.

Đường Tam vô thức đưa tay tiếp nhận, đó là hai khối kim khí.

"Thêm hai khối kim khí cho ngươi, ngươi đi trước đi. Đây là địa đồ." Nói xong, nàng lấy ra một cuốn địa đồ thuộc da.

Đường Tam lặng yên cắm hai khối kim khí trên mã giáp, nhìn Độc Bạch một chút, Độc Bạch hướng hắn phất phất tay, "Chúng ta gặp lại ở học viện."

Đường Tam hướng Mộc Vân Vũ thi lễ một cái, lần nữa đứng dậy, rất nhanh đã đi xa. Nhìn thấy hắn tăng tốc, Độc Bạch há to miệng, nhịn không được nói: "Lão sư người xem, bọn con dáng người không khác nhau nhiều lắm, hắn như thế nào có thể lực tốt như vậy?"

Mộc Vân Vũ tức giận nói: "Bởi vì trụ cột của hắn mạnh hơn ngươi. Nhanh đứng lên đuổi theo cho ta, nếu như ngươi không muốn ăn roi." Nói xong, nàng cầm một cây roi không biết lấy từ chỗ nào, trên không trung huy động một lát, phát ra âm thanh giòn vang.

"Không nên a, Vũ lão sư, ta đi!" Độc Bạch bò lên, tiếp tục khó khăn đi về phía trước.

Không đi theo Độc Bạch, Đường Tam bắt đầu tăng tốc, phụ trọng sáu mươi cân trên người hắn không phải là gánh nặng quá lớn, hơn nữa lúc trước hắn luôn dùng tốc độ chậm đi cùng Độc Bạch, thể năng tiêu hao cũng không tính là lớn. Lúc này không có Độc Bạch, hắn đi về phía trước rất nhanh.

Nương theo thể năng bị tiêu hao, cơ thể Đường Tam bắt đầu trở nên nóng rực, hô hấp cũng nặng dần, nhưng huyết mạch trong cơ thể lưu chuyển, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể, làm cho hắn có kɦoáı ƈảʍ kì dị, giống như là vui vẻ đầm đìa mà phát tiết một trận.

Tốc độ của hắn cũng trở nên ngày càng nhanh. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn bản đồ, lại xem không trung một chút, phân biệt rõ phương hướng, cứ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh tiến lên.

Nhưng vì lúc trước đi cùng Độc Bạch làm chậm trễ thời gian, hắn không nhìn thấy các thân ảnh khác. Thẳng đến khi gần đến đích, hắn mới nhìn thấy Trình Tử Chanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi