[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đường Tam nói: "Lão sư nói ta có thể đến xem một chút. Đại sư huynh có thể giới thiệu cho ta một chút về các nhiệm vụ được không?"

Vũ Băng Kỷ nhẹ gật đầu, nói: "Nhiệm vụ ở đây chủ yếu là vì rèn luyện cho mọi người. Ban thưởng trực tiếp là kim tiền. Có nhiệm vụ bồi luyện, căn bản là đến học viện Gia Lý để hoàn thành. Còn có nhiệm vụ săn gϊếŧ Yêu Thú, thu thập linh thảo trân quý. Nhiệm vụ chủ yếu chính là ba loại này, ngươi có thể nhận xem xét một chút."

"Nhưng vì ngươi tương đối nhỏ tuổi, tu vi lại vượt quá nhân loại bình thường, ta đề nghị ngươi không nên nhận nhiệm vụ bồi luyện, bởi vì rất dễ để học viện Gia Lý bên kia chú ý tới ... sau này ngươi lớn hơn thì sẽ thích hợp hơn. Nhiệm vụ thu thập linh thảo và săn gϊếŧ Yêu Thú có thể tiến hành theo tổ đội, không nên tự thực hiện một mình, dễ dàng chiếu cố lẫn nhau, tránh được nguy hiểm."

Nói xong, Vũ Băng Kỷ đem bày ra danh sách những nhiệm vụ. Tuy hắn không đề nghị Đường Tam nhận nhiệm vụ bồi luyện, nhưng danh sách nhiệm vụ bồi luyện cũng ở trong đó.

"Đã rõ, cảm ơn Đại sư huynh." Đường Tam đem danh sách nhiệm vụ bày lên bàn, cẩn thận xem xét.

Độc Bạch đứng bên cạnh có chút bất mãn nói: "Đại sư huynh, sao ta chưa từng gặp qua những nhiệm vụ này? Lần nào ta cũng chỉ nhận nhiệm vụ đưa tin, mua sắm, ban thưởng đều ít đến thảm thương."

Vũ Băng Kỷ không khỏi cười cười: "Ngươi a, năng lực tự vệ cũng không có. Phải biết lượng sức mình mà làm, tiểu sư đệ."

Độc Bạch nói: "Ta hiện tại cũng không phải là tiểu sư đệ rồi, Đường Tam mới phải."

Độc Bạch nhìn Độc Bạch một chút, lại nhìn Đường Tam một chút, lắc đầu nói: "Nếu như hắn muốn, không bao lâu nữa có lẽ hắn chính là Đại sư huynh rồi. Cho nên ta gọi hắn là Tiểu Đường, mà không phải là tiểu sư đệ."

Độc Bạch khoé miệng co quắp một chút, nhưng nghĩ đến trận chiến hôm nay giữa Vũ Băng Kỷ và Đường Tam lại không phản bác được. Ai bảo người ta thực lực mạnh, mình lại không có sức chiến đấu.

Chú ý của Đường Tam chủ yếu nằm ở nhiệm vụ săn gϊếŧ Yêu Thú. Yêu Thú chính là Yêu Quái không có khai trí. Thịt Yêu Thú ngày đó hắn đã ăn rồi, đối với thân thể đúng là có không ít chỗ tốt.

Hơn nữa hắn phát hiện, trong ba loại nhiệm vụ, săn gϊếŧ Yêu Thú có ban thưởng cao nhất. Ít nhất là ban thưởng Linh Tê tệ, còn có nguyên tố tệ, thậm chí có nhiệm vụ ban thưởng Thiên Vũ tệ. Có thể thấy được ban thưởng rất phong phú.

Đối với nhiệm vụ săn gϊếŧ Yêu Thú, Đường Tam đúng là rất có hứng thú, bởi vì ban thưởng phong phú, còn vì hắn muốn nhìn một chút có thể trực tiếp thôn phệ Yêu Thú huyết mạch chi lực không, huyết mạch chi lực của bọn nó có khác với Yêu Quái Tộc hay không?

Xem xong danh sách, Đường Tam nói với Độc Bạch: "Cửa hàng bán lẻ ở chỗ nào? Ngươi mang ta đi xem một chút."

Độc Bạch cười nói: "Đúng, đi xem cửa hàng bán lẻ một chút, ngươi xem mình muốn mua gì rồi nhận nhiệm vụ có ban thưởng tương ứng."

Đường Tam lần nữa hướng Vũ Băng Kỷ thi lễ, khi đang muốn chạy đi, Vũ Băng Kỷ nói: "Tiểu Đường, nếu buổi tối ngươi rảnh ta sẽ đến tìm ngươi, thỉnh giáo một vài vấn đề khống chế nguyên tố, có được không?"

Vị Đại sư huynh này không hề kiêu ngạo, cũng không bởi vì thực lực của Đường Tam bày ra trong trận chiến hôm nay mà bất mãn. Đường Tam có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của đối phương, hắn mỉm cười đáp: "Đương nhiên có thể, Đại sư huynh ngươi đừng khách khí, chúng ta cùng một chỗ thảo luận."

"Được, tối nay sau giờ ăn cơm ta sẽ đến tìm ngươi." Vũ Băng Kỷ cười nói.

Từ gian phòng của Vũ Băng Kỷ đi ra, Độc Bạch thấp giọng nói: "Đại sư huynh là người khá tốt, là người hiền lành trong học viện chúng ta. Huynh ấy rất thân thiện, thực lực mạnh, các nữ sinh đều thích huynh ấy. Trình Tử Chanh cũng thế, ta nói cho ngươi, ngươi thắng nàng thì không sao, nhưng nếu hôm nay ngươi thắng Đại sư huynh, nói không chừng nàng sẽ cùng ngươi liều mạng."

Đường Tam vừa muốn nói gì đó chợt nghe một tiếng thét truyền đến, trong nháy mắt tiếp theo, Độc Bạch đã bay lên rồi.

Sau đó Đường Tam nhìn thấy, Độc Bạch bị Trình Tử Chanh dẫn lên nóc nhà, đôi cánh của Trình Tử Chanh gõ xuống đầu hắn, nói: "Ngươi muốn chết có phải hay không? Muốn chết có đúng không?"

Nhìn bộ dạng đỏ mặt thở hổn hển của nàng, Đường Tam biết rõ lời Độc Bạch vừa nói chắc là đúng rồi, hiện tại tiểu cô nương này, ...

Huynh đệ gặp nạn không thể không cứu, huống chi, hắn còn trông chờ Độc Bạch mang mình đến chỗ cửa hàng bán lẻ.

Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, Đường Tam nhảy lên nóc nhà nói: "Sư tỷ, ta không nghe được gì cả. Vừa rồi Độc Bạch đã nói gì sao?"

"Hả?" Trình Tử Chanh sửng sốt một lát, quay người nhìn Đường Tam, thấy đôi mắt hắn chân thành.

"Ngươi thật sự không nghe thấy?" Trình Tử Chanh hồ nghi nói.

Đường Tam nói: "Chỉ nghe thấy Độc Bạch nói Đại sư huynh đặc biệt tốt, đằng sau không có nghe rõ, ngươi đã đem hắn lên đây rồi. Chẳng lẽ Đại sư huynh không tốt sao?"

Trình Tử Chanh trừng mắt nói: "Như thế nào không tốt? Đại sư huynh vốn rất tốt mà. Ta chỉ không muốn thấy hắn nói xấu sau lưng thôi."

"Ngươi khoa trương quá rồi đó." Độc Bạch thê thảm nói, trên đầu hắn đã nổi lên hai cái bánh bao.

Trình Tử Chanh trừng mắt liếc hắn một cái, nâng cánh lên lại muốn đánh hắn, Đường Tam vội vàng đưa tay ngăn cản: "Sư tỷ bớt giận. Người một nhà, đều là người một nhà. Đại sư huynh nói với ta tối nay muốn tới chỗ ta tâm sự chuyện khống chế nguyên tố, sư tỷ có muốn tới nghiên cứu thảo luận một chút không?"

"Đại sư huynh hẹn ngươi sao?" Trình Tử Chanh sửng sốt nói.

"Đúng vậy! Đại sư huynh ở phương diện khống chế Băng nguyên tố phi thường cường đại, ta muốn lĩnh giáo huynh ấy một chút. Đại sư huynh nói muốn tới chỗ ta nói chuyện." Đường Tam nói.

Trình Tử Chanh trên mặt đỏ ửng dần biến mất: "Ta đi có được không? Năng lực của ta cũng không phải là khống chế nguyên tố."

Đường Tam nói: "Kỳ thật, khi ngươi thi triển Kim Bằng Biến là mượn Phong lực. Ta cảm thấy sư tỷ cũng có thể nghiên cứu Phong nguyên tố, chúng ta trợ giúp nhau tu luyện."

Trình Tử Chanh bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi. Các ngươi hẹn nhau lúc nào?"

"Sau bữa cơm chiều, tại phòng ta." Đường Tam cười híp mắt nói.

"Ân." Trình Tử Chanh cũng không thèm nhìn Độc Bạch một cái, tung cáng bay đi.

Độc Bạch xoa đầu, nhìn Đường Tam, lại nhìn Trình Tử Chanh đã bay đi, nói: "Huynh đệ, ngươi có thể nghiêm túc nói hươu nói vượn như vậy, thật là lợi hại!"

Đường Tam cười nói: "Cái này không phải là nói hươu nói vượn, mà gọi là tranh thủ. Ngươi phải học một chút, học xong liền ít đau khổ một chút rồi."

Đường Tam mang theo Độc Bạch xuống dưới. Độc Bạch đau đến nhe răng trợn mắt, lầm bầm nói: "Dám can đảm đánh vật biểu tượng, đây là muốn số con rệp mà."

Xa xa, Trình Tử Chanh vừa đi đến phòng mình, đẩy cửa ra. Không biết vì cái gì, chân trượt một cái, vấp ngã ở ngay ngưỡng cửa, "rắc rắc" một tiếng, uy ....

"A! Đau quá!"

Mà lúc này, Độc Bạch đã mang Đường Tam đi tới Nam phòng.

Hắn gõ lên cửa, bên trong truyền đến âm thanh dễ nghe: "Vào đi."

Độc Bạch đẩy cửa vào, Đường Tam vừa vào đã nhìn thấy một tấm bảng dài viết mấy chữ "Cửa hàng bán lẻ". Chữ có chút xiêu vẹo, không thể nói là đẹp mắt.

Vừa vào cửa, Đường Tam đã cảm nhận được sự bất đồng. Bởi vì trong phòng có một hỗn hợp mùi thuốc và mùi thơm kì lạ. Quan trọng nhất là, nơi này có linh khí cực nồng đậm.

Thiên địa linh khí trong thành Gia Lý đã rất nồng đậm rồi, phụ cận học viện Gia Lý cũng như thế. Mà gian phòng này, tuyệt đối là nơi có thiên địa linh khí nồng đậm nhất. Các nguyên tố hầu như đều có, thậm chí vì trong không khí có quá nhiều nguyên tố mà có chút đặc dính.

Dù không có sử dụng Linh Tê Tâm Nhãn, Đường Tam cũng có thể cảm nhận được không khí trong này khác bên ngoài. Trong không khí dường như có một tầng sương mù, đây không phải là vì không khí vẩn đục, mà vì linh khí quá nồng.

Hắn vô thức mà hít sâu một hơi, huyết mạch trong cơ thể lập tức có phản ứng. Nhưng sau đó hắn phát hiện, dù nơi này có linh khí nồng đậm, nhưng có chút hỗn tạp. Nếu như dùng để tu luyện, dường như phải phiền toái tiến hành chiết xuất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi