[ĐẤU LA ĐẠI LỤC 5] TRÙNG SINH ĐƯỜNG TAM

Đại hội luận võ chiêu thân sắp tới gần, bầu không khí trong Tổ đình bắt đầu dần trở nên sôi nổi.

Người ta nói lâm trận mới mài gươm không sắc cũng sáng, hơn một trăm cường giả đỉnh cấp đương thời đến Tổ đình chuẩn bị dự thi, đường phố nơi này cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Sau một vài ngày quạnh quẽ, khách sạn Bạch Hổ lần nữa trở nên ồn ào và đầy khách.

Lam Kim Thụ tộc đã thể hiện ra đầy đủ vẻ giàu có, bao nguyên một tầng của khách sạn Bạch Hổ, tất cả các trưởng lão đều ở trong đó.

Đường Tam thì ở trong căn phòng lớn nhất trên tầng này.

Mấy ngày này hắn đã đi gặp Mỹ công tử một lần, kiếm ý Tu La Kiếm kết hợp với Ảnh Ma Kiếm tạo thành Tu La Ảnh Kiếm, nàng cần thời gian để thích ứng, hơn nữa, uy năng của Tu La Kiếm tăng lên đáng kể, khống chế nó không phải là chuyện dễ dàng. Làm thế nào để kết hợp và sử dụng nó với tu vi bản thân thì cần phải rèn luyện. Lần này luyện thành Tu La Ảnh Kiếm khiến tu vi của Mỹ công tử tăng vọt, đã tiếp cận đến tiêu chuẩn Thập Nhất giai đỉnh phong. Trong đó, hiệu quả kíƈɦ ŧɦíƈɦ Bạch Hổ Biến là mạnh nhất, khiến Bạch Hổ Biến và Sát Thần lĩnh vực của nàng tăng mạnh.


Đường Tam cũng ở lại trong khách sạn Bạch Hổ tu luyện. Việc tu luyện của hắn phức tạp hơn nhiều, không ngừng phải điều chỉnh các loại huyết mạch và các ứng dụng khi các loại huyết mạch chi lực giao hoà. Hắn đang rèn luyện các loại năng lực của mình, đồng thời ôn dưỡng hai kiện Thần Khí mà hắn vừa có được và có thể sử dụng trong trận đấu.

Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh, thời khắc kích động nhân tâm của tất cả người dân trong Tổ đình rốt cuộc đã đến. Đại hội luận võ chiêu thân sắp bắt đầu.

Sáng sớm, Lam Kim Thụ tộc Đại trưởng lão đã đợi sẵn bên cạnh chiếc xe ngựa thuê.

Không thể không nói, qua hội đấu giá siêu cấp, địa vị của Lam Kim Thụ tộc ở Tổ đình đã tăng lên rõ rệt. Tuy rằng các chủng tộc khác đều cho rằng bọn họ không có sức chiến đấu, nhưng bọn họ giàu a! Mặc dù không ai nghĩ rằng Lam Kim Thụ tộc có nhiều tiền nhất ở hội đấu giá siêu cấp, nhưng chắc chắn bọn họ rất giàu.


Vì vậy, khi các trưởng lão Lam Kim Thụ tộc đi dạo trong Tổ đình vào những ngày qua thì đều nhận được đãi ngộ tăng lên mấy cấp. Ai sẽ từ chối thần tài chứ?

Bên ngoài khách sạn Bạch Hổ không chỉ có xe ngựa của Lam Kim Thụ tộc, mà còn có xe của một số cường giả khác. Nhưng nói về quy mô thì chắc chắn Lam Kim Thụ tộc là lớn nhất, bởi vì bọn họ có nhiều người. Đứng sau là đoàn xe của Khổng Tước Yêu tộc, về phần các cường giả chủ thành khác, bọn họ đều có chỗ ở thuộc về mình, cho nên cũng không ở đây.

Mỹ công tử đi cùng hai vị mẫu thân dẫn đầu ra khỏi khách sạn Bạch Hổ. Nàng là nhân vật chính ở luận võ chiêu thân, hôm nay phải đến sớm một chút, khi lễ khai mạc bắt đầu nàng phải ra mặt.

Đường Tam cố ý đợi đoàn xe của Mỹ công tử rời đi xong rồi mới cùng Cận Miểu Sâm ra khỏi khách sạn Bạch Hổ, đi lên xe ngựa thuộc về mình.


Từ khi biết Mỹ công tử ghét cay ghét đắng Cận Miểu Lâm, hắn đã cố gắng làm phai nhạt ấn tượng của Mỹ công tử càng nhiều càng tốt. Dù sao những ngày này Cận Miểu Lâm không xuất hiện trước mặt nàng. Hắn cố gắng như vậy là vì muốn sau khi luận võ chiêu thân kết thúc thì mình có thể sống tốt hơn.

Không có nhiều người đi bộ trên đường phố, xe ngựa một đường đi thẳng. Cho đến khi tới gần núi hội nghị Tổ đình thì mới thấy được náo nhiệt. Trên đường phố có các thủ vệ Tổ đình duy trì trật tự, xe của người dự thi có thể trực tiếp thông qua. Thân là Thành chủ chủ thành, Đường Tam còn có đãi ngộ đặc biệt, xe ngựa đi vào bằng đường riêng.

Trên quảng trường lớn phía trước núi hội nghị Tổ đình, sân thi đấu mới xây có diện tích rất lớn, có thể chứa ít nhất số người xem gấp 10 lần phòng đấu giá. Trên sườn núi hội nghị, một khu vực quan chiến riêng dành cho các Hoàng Giả được dựng lên. Ở trước sân thi đấu, cũng là vị trí sát chân núi hội nghị có một khu nhà gỗ quan chiến được dựng trên các cột cao, cách mặt đất khoảng 20 mét. Có 15 nhà gỗ như vậy, tương ứng với 15 vị Thành chủ và các thuộc hạ của họ.
Đại hội luận võ chiêu thân, ngay cả các tộc trưởng chủng tộc huyết mạch cấp một cũng không có phòng riêng, chỉ có Thành chủ chủ thành mới có. Điều này cho thấy địa vị rất cao của các Thành chủ.

Thành Thuỷ Tinh hiện tại không có Thành chủ, cho nên Quang Minh Long Vương Từ An Vũ tạm thời toạ trấn ở đó.

Đoàn xe của Đường Tam chạy một đường tới chân núi, lần này không phải sắp xếp phòng chờ theo tài lực, mà dựa vào thực lực. Là chủ thành yếu nhất ở Nhật Thần Đế Quốc, phòng nghỉ của Đường Tam nằm ở ngoài cùng bên phải trong 15 phòng nghỉ. Mà phòng nghỉ của Mỹ công tử đại biểu cho thành Gia Lý nằm ở ngoài cùng bên trái. Hai phòng nghỉ này cách xa nhau nhất.

Đường Tam dẫn các trưởng lão leo lên cầu thang gỗ và đi vào trong phòng nghỉ của mình. Bởi vì tạm thời xây dựng nên phòng nghỉ có chút đơn sơ, nhưng người ta nói, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ ngũ tạng, về cơ bản phòng nghỉ này không khác nhiều so với trên hội đấu giá.
Trước mặt là màn hình thuỷ tinh, có thể nhìn rõ sân thi đấu rất lớn ở bên ngoài.

Xung quanh sân thi đấu là các cột trụ cao tới 100 mét, trên đó đều được khắc pháp trận, đặc biệt được sử dụng để phòng ngự bên trong.

Cường giả Thập Nhất giai chiến đấu không thể chỉ ở trên mặt đất, cũng có thể là ở trên không trung. Ảnh hưởng của trận chiến có tính phá hư rất mạnh, vì vậy, điều quan trọng nhất khi xây dựng sân thi đấu là phải có đủ lực phòng ngự ở bên trong, để không làm tổn thương khán giả ở bên ngoài.

Không cần hỏi Đường Tam cũng đoán được, trọng tài ở luận võ chiêu thân nhất định là Hoàng Giả, cũng chỉ có Hoàng Giả mới có năng lực khống chế một trận đấu như vậy.

Tuy nói trận đấu không có bất kỳ quy tắc hạn chế nào, nhưng người dự thi đều là cường giả đỉnh cấp của các đại chủng tộc, nếu bọn họ chết thì cũng là tổn thất của Tổ đình. Những người dự thi này đều là trụ cột của Yêu Tinh Đại Lục, nhiều người trong số đó còn là trụ cột của một chủng tộc.
Cho nên, Tổ đình rất coi trọng phương diện này. Tuy nói giữa các đại chủng tộc, thậm chí giữa hai đại đế quốc đều đang cạnh tranh với nhau, nhưng bọn họ vẫn chuẩn bị đầy đủ về mặt an toàn.

Sân thi đấu cách mặt đất khoảng 5 mét, đường kính khoảng nghìn mét, nhìn qua diện tích phi thường lớn. Xung quanh được xây dựng các khu vực quan chiến, được bố trí theo hình bậc thang. Tầng cao nhất ở dưới phòng khách quý của các Thành chủ khoảng một mét.

Khu vực này đủ rộng để chứa mấy chục vạn người xem đồng thời quan chiến. Đương nhiên là phải mua vé.

Giá vé là 10 nguyên tố tệ, đừng nghĩ rằng nó đắt, cung không đủ cầu đó. Hơn nữa mỗi ngày phải mua vé một lần. Cuộc so tài này không thể kết thúc trong một ngày, vì vậy chỉ tính riêng tiền vé, Tổ đình đã kiếm được rất nhiều tiền.
Bàn đánh cược đã được mở ra, mỗi người dự thi đều có cửa riêng của mình.

Khi Đường Tam hỏi Đại trưởng lão tỷ lệ đặt cược của mình là bao nhiêu, Đại trưởng lão ấp úng cả buổi mới nói cho hắn biết. Sự thật chứng minh là trước đây Đường Tam đã đánh giá mình quá cao.

Hắn vốn nghĩ rằng trong 87 nam tuyển thủ, mình có lẽ sẽ xếp ở vị trí 80. Nhưng thực tế, khi so sánh tỷ lệ đặt cược, hắn mới phát hiện tỷ lệ đặt cược của mình là thấp nhất trong 133 người dự thi.

Đúng vậy, so với các nữ Đại Yêu Vương còn thấp hơn.

Dù Đường Tam không bận tâm nhiều đến chuyện này, nhưng cũng không khỏi buồn bực. Đây cũng quá là xem thường mình. Nói thế nào hắn cũng đứng đầu một thành a! Người ta nói không tranh phòng thì phải tranh khẩu khí, như vậy làm sao được? Hơn nữa, dù gì hắn cũng đã báo cáo công tác thành công, ít nhất các Hoàng Giả Nhật Thần Đế Quốc bên này có thể nhìn ra hắn có sức chiến đấu nhất định khi dùng tước đoạt sinh mệnh. Vậy mà hắn lại có tỷ lệ đặt cược cao nhất, điều này có nghĩa là bây giờ hắn đã xác định được thứ hạng của mình, so với 10 tuyển thủ hạt giống nam và nữ còn chính xác hơn. Vị trí thứ 133!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi