Chu Y lặng lẽ đứng một bên nhìn mấy cô cậu bé đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, hoàn toàn không có ý định cắt ngang. Vì cô biết rõ ba đứa nhóc kia trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã làm được những gì. So với cuộc thi ấy thì trận đấu ngày hôm nay chỉ xem như là gãi ngứa thôi. Mộc Cận à, hừ hừ.
- Đến giờ rồi, vào bàn thôi.
Vương Đông vô cùng hưng phấn, vừa nói vừa nhảy tưng tưng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLHai đội lần lượt được lão sư chủ nhiệm dẫn vào bên trong Đấu Hồn Khu. Bầu không khí ồn ào trên khán đài nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Rõ ràng trận đấu này chính là trận đấu đại diện cho hai lớp mạnh nhất của năm hai. Mà sự chênh lệch của hai bên cũng vì sự trở về của ba người Hoắc Vũ Hạo mà cân bằng trở lại. Lúc này ai cũng muốn xem rốt cuộc sau nửa năm tu luyện, những người bạn cùng niên học với mình đã trưởng thành như thế nào.
Có điều lúc này hẳn là không ai chú ý đến bên một góc khuất của sàn đấu, lặng lẽ xuất hiện hai bóng người, nhìn tướng mạo bọn họ, còn không phải là viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết và chủ nhiệm Đỗ Duy Luân hay sao?
Trong hệ Vũ Hồn làm sao có chuyện gì có thể lọt qua cặp mắt của chủ nhiệm Đỗ Duy Luân được? Mà hắn biết thì cũng đồng nghĩa với việc Ngôn Thiểu Triết cũng biết.
Còn việc tại sao Ngôn viện trưởng lại chú ý đến động tĩnh của đệ tử năm hai như vậy, tất cả cũng vì ba cô cậu Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu. Hôm nay Ngôn Thiểu Triết có mặt cũng là để xem thành quả bế quan của ba người bọn họ.
Đỗ Duy Luân nhỏ giọng nói:
- Viện trưởng, sao chúng ta không ra bên ngoài mà trực tiếp xem trận đấu?
Ngôn Thiểu Triết lắc đầu nói:
- Quên đi. Nếu ta đến thì đám nhóc kia sẽ cảm thấy kỳ lạ. Ta không muốn việc học tập bình thường của mấy đứa Hoắc Vũ Hạo bị ảnh hưởng. Để trận đấu này kết thúc, ta sẽ dẫn bọn chúng đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Hy vọng sẽ có thu hoạch.
- Mọi chuyện thật không ngờ!
Đỗ Duy Luân bỗng nhiên cảm thán.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười. Đúng vậy! Lão cũng không ngờ cậu bé Hoắc Vũ Hạo kia ngày xưa mình từng không để mắt đến vậy mà sau một năm, lại có thể trưởng thành một cách nhanh chóng như vậy, thậm chí ngay cả sư phụ của mình cũng để ý đến nó.
Lúc này, thành viên của hai đội đã tiến đến giữa sàn đấu.
Mộc Cận nói:
- Chu lão sư, trận đấu này sẽ do hai người chúng ta cùng làm trọng tài. Nếu lát nữa thi đấu có tình huống bất ngờ gì thì chúng ta sẽ tự cứu học viên của mình, thế nào?
Chu Y gật đầu nói:
- Được.
Hai mắt Mộc Cận rực sáng.
- Chúng tôi nhất định sẽ thắng.
Chu Y bình thản đáp:
- Không biết khi làm vệ sinh tòa Giáo Học Lâu, Mộc giáo sư có tham gia hay không đây?
- Cứ chờ mà xem.
- Cùng chờ xem.
Hai vị lão sư đồng thời chỉ huy học viên của mình lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.
Bên phía bảy người lớp 2, Đái Hoa Bân dẫn đầu, hắn nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu.
Ấy vậy mà Hoắc Vũ Hạo lại không hề nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mơ hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sàn đấu của Đấu Hồn Khu còn muốn rộng hơn sàn đấu khi của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái nữa, sân bãi dạng tròn càng thích hợp để thi đấu hơn.
Bảy người lớp 2 hiển nhiên đã quá quen thuộc với nhau rồi, Đái Hoa Bân nghênh ngang đứng đầu, bên trái là Vu Phong, bên phải là Hoàng Sở Thiên, một tam giác hồn sư hệ Cường Công dẫn đầu, mơ hồ sinh ra một áp lực thật lớn.
Đứng sau ba người là Chu Lộ, Thôi Nhã Khiết và Long Tường Dược, ba Hồn Sư hệ Mẫn Công. Còn hồn sư hệ Phòng Ngự Tà Huyễn Nguyệt thì đứng bảo hộ sau cùng.
Thế trận 3-3-1 mà lại còn phân chia thế này trông có chút kỳ quái, hiếm thấy. Có điều không thể không công nhận thực lực của bảy người bọn họ đều khá cao.
Bên phía lớp 1 thì vẫn đang thông thả lùi về sau, Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng hai bên Hoắc Vũ Hạo, những người còn lại đều đang chờ lệnh của Hoắc Vũ Hạo.
Hai vị lão sư thấy song phương đều đã lùi đến vị trí thích hợp, Mộc Cận và Chu Y đồng thời giơ tay phải lên, đồng thanh quát to:
- Bắt đầu.
Bảy người lớp 2 đồng thời xông nhanh về trước, Đái Hoa Bân dẫn đầu, tích tắc vài giây hắn đã gần như hoàn thành quá trình phóng thích vũ hồn, hỗn hợp hai màu trắng đen nhay mắt bao thủ lấy cơ thể hắn tạo thành từng đường vân xen, chữ Vương màu đen cũng xuất hiện trên trán hắn, khí thế hung mãnh dị thường. Hắn thân là con cháu nhà công tước Bạch Hổ, bất kể thiên phú hay ý chí chiến đầu đều hơn xa người bình thường, hắn bị Hoắc Vũ Hạo đánh bại mấy lần, nhưng dường như con người hắn thuộc dạng càng ép càng mạnh, càng thất bại thì ý chí chiến đấu của hắn càng mạnh mẽ, động lực thôi thúc tu luyện càng cao.
Hai vàng một tím, ba cái Hồn Hoàn nhanh chóng xuất hiện, dao động hồn lực quanh cơ thể hắn càng lúc càng mạnh, ba cái Hồn Hoàn như muốn biến thành bốn cái.
Lớp vảy rồng bao trùm cơ thể Vu Long cũng rõ ràng hơn so với trước đây, ba cái Hồn Hoàn 2 vàng 1 tím cũng xuất hiện bên cạnh cô bé, đôi mắt đỏ rực như muốn phun ra lửa, hồn lực mang theo thuộc tỉnh hỏa nóng hừng hực bao phủ quanh cơ thể cô bé nháy mắt đốt lên một ngọn lửa nóng rực. Nếu hỏi ở đây ai oán hận Hoắc Vũ Hạo nhất ngoài Đái Hoa Bân thì chỉ có cô bé thôi. Đương nhiên, cơn tức giận của cô chỉ vì không phục trận thua lần đó chứ không phải là cảm giác sỉ nhục cực kỳ như Đái Hoa Bân.
Hồn lực của Hoàng Sở Thiên có màu đen tuyền, vũ hồn Đại Lực Thần Viên khiến cơ thể hắn càng thêm cường tráng, xét ra cũng không kém Đái Hoa Bân sau khi phóng thích vũ hồn là bao, bên cạnh hắn cũng đã xuất hiện ba cái Hồn Hoàn. Hắn liếc mắt nhìn Chu Y, bất kể ra sao, hắn cũng không thể quên được mình đã bị Chu Y đuổi ra khỏi lớp như thế nào. Cũng vì lí do này mà từ ngày vào học lớp 2, ngày ngày hắn đều điên cuồng tu luyện, rốt cuộc cũng đã đột phá được cấp 30. Lúc này hắn rất muốn chứng minh cho Chu Y thấy, quyết định trục xuất hắn khỏi lớp 1 ngày xưa là một lựa chọn sai lầm đến mức nào.
Bảy người bên phía lớp 1 đều đã phóng xuất vũ hồn của mình, Hoắc Vũ Hạo hét lớn:
- Xông lên.
Mấy học viên bên lớp 2 vừa nhìn thấy hai Hồn Hoàn màu trắng của Hoắc Vũ Hạo không khỏi rùng mình một cái. Hồn Hoàn màu trắng đại diện cho Hồn Hoàn có niên hạn mười năm, nhưng nhìn xem, Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo thật sự là mười năm sao?
Thế trận xếp thành hàng dài của bảy người lớp 1 nhanh chóng thay đổi, Hoắc Vũ Hạo thân là Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế vậy mà lúc này lại cùng xông về trước với Vương Đông, năm người khác bắt đầu cảm nhận được tác dụng kỳ diệu của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
Cả nhóm bọn họ căn bản không cần Hoắc Vũ Hạo phải lên tiếng, thế mà nháy mắt mọi người đều được sắp xếp vào vị trí thích hợp.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dẫn đầu, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và Tiêu Tiêu đứng ở hàng thứ hai, cuối cùng là chị em Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc. Thế trận 2-3-2.
Tổng thể thực lực của bảy người lớp 2 tuy manh nhưng nhược điểm của bọn họ rất rõ ràng, chính là không có hồn sư hệ Khống Chế. Mà bên phía bảy người Hoắc Vũ Hạo lại có đến bốn người hệ Khống Chế, đấy là đã không tính Tiêu Tiêu vào rồi.
Lúc này Mộc Cận và Chu Y cũng không rảnh rỗi, cả hai đều đã phóng thích ra vũ hồn đi sát theo các đệ tử của lớp mình. Những đệ tử này đều là thiên tài, mà số đệ tử hạch tâm còn chiếm đa số nữa, nếu có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm được đây? Mộc Cận cũng giống như Chu Y, cả hai đều là cường giả bậc Hồn Đế.
Ban nãy hai bên chầm chậm lùi về sau nhưng lúc này lại vọt về trước nhanh như tên bắn. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông sóng vai xông lên, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương, tay trái của hắn nắm lấy tay phải của Vương Đông, nháy mắt, dao động hồn lực bùng nổ tóe ra từ hai người bọn họ.
Khoảng cách của hai đội chỉ còn khoảng năm mươi thước, Hoắc Vũ Hạo vung tay trái lên, Vương Đông nương theo lực đẩy của hắn mà vương hai cánh ra, ôm chằm lấy Hoắc Vũ Hạo.
Lấy hai người bọn họ làm trung tâm, một vùng xung quanh với đường kính năm thước tức thì liền bừng sáng, quầng sáng này vô cùng rực rỡ và kỳ lạ, đan xen ba màu xanh tím vàng ánh kim đẹp mắt vô cùng.
Sau lưng Vương Đông bỗng xuất hiện một ảo ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp thật lớn.
Còn sau lưng Hoắc Vũ Hạo là một đôi mắt phát sáng màu vàng kim thật to, ẩn ẩn ở khóe mắt là một tia sáng màu tím.
Hai ảo ảnh này vừa xuất hiện liền lập tức hòa vào nhau.
- Tránh.
Đái Hoa Bân hét lớn không chút do dự, cả nhóm người vốn cùng nhau xong đến nay nháy mắt tách ra làm hai chuyển sang đánh về hai bên sườn.
Tình huống này của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không phải xuất hiện lần đầu tiên, lần sát hạch Tân Sinh, cả hai bọn họ cũng nhờ chiêu này mà chiến thắng ba người Đái Hoa Bân, Chu Lộ và Thôi Nhã Khiết giành chức quán quân. Nên lúc này thấy bọn họ chuẩn bị sử dụng nữa, Đái Hoa Bân không hoảng mới lạ.
Có điều, sau khi bình tĩnh lại, Đái Hoa Bân thầm mắng Hoắc Vũ Hạo điên rồi. Trận đấu vừa bắt đầu mà hắn đã dùng Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hơn nữa kỹ năng gọi là Hoàng Kim Lộ này của hắn và Hoắc Vũ Hạo, tuy lực công kích rất mạnh nhưng có yếu điểm là chỉ tấn công được theo đường thẳng, mà sử dụng xong, bọn họ sẽ tiêu hao ít nhất 7-8 phần hồn lực, thế thì làm sao chiến đấu tiếp được nữa? Như thế còn không phải điên là gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ bọn họ sẽ đứng yên chờ hắn đánh đến sao?
Đái Hoa Bân phản ứng nhanh, mấy người còn lại cũng không chậm! Nhất thời bảy bóng người liền dạt về hai phía tránh xa phạm vi tấn công của chiêu Hoàng Kim Lộ kia.
Có điều, cột sáng ba màu bay vọt đi được chừng hai thước thì biến mất.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại một lần nữa xuất hiện, bọn họ nào có sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nào, cả hai thậm chí còn không có nắm tay sử dụng Hạo Đông lực, nhưng chỉ trong ngắn ngủi vài giây đã chạy qua được một nửa sàn đấu, đến ngay vị trí khi nãy đội của Đái Hoa Bân tản ra, đồng thời đánh về những hướng khác nhau.
Kỹ năng Mô Phỏng hoàn hảo, nương theo Tinh Thần lực tăng lên, Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng sử dụng thành thạo kỹ năng này, nhất là sau khi bế quan, hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được kỹ năng này, đồng thời niên hạn của nó cũng tăng lên, phạm vi sử dụng kỹ năng Mô Phỏng cũng từ đường kính ba thước tăng lên năm thước.
Vừa vào game đã quay đc hồn hoàn 100vạn năm. Nông dân này quá nhân phẩm