ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Sau khi Hạ Thính Nam nói xong một câu, Từ Bình Nhiên có chút choáng váng.

Anh ta hỏi: “Em nói cái gì?”

Hạ Thính Nam dùng hết dũng khí lặp lại một lần.

Từ Bình Nhiên im lặng vài giây rồi nói: “Em nói gì?”

Hạ Thính Nam:………………..

Điếc cũng không đến nỗi điếc như vậy đi!

Trong cơn giận dữ, cô dùng hết sức bình sinh 27 năm mà chạy. Cô không thấy được vẻ mặt của Từ Bình Nhiên lúc đó, cũng không thừ nhận chính mình ngượng ngùng toàn thân đỏ như con kiến.

Về đến nhà cô mới thấy tin nhắn Tiền Vân Hội gửi đến.

Tiền Vân Hội: “Sao em sợ thế, còn đá chị nữa! Nghe chị đây, chắc chắn Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn thích em. Ánh mắt anh ta dán chặt lên người em, có dời mắt nhìn ai đâu. Hạ Thính Nam, em có phúc quá rồi, thu được một anh chàng siêu đẹp trai.”

Tiễn Vân Hội: “Sao còn chưa trả lời? Đừng nói là cãi nhau nhá? Đừng nói là tại chị đấy?”

Hạ Thính Nam: “Không cãi nhau……..”

Hạ Thính Nam ngồi tự hỏi nhân sinh sinh nhưng càng nghĩ càng thấy giận mà lại không biết tại sao mình bực. Không biết là bực Từ Bình Nhiên hay là bực chính mình. Cô dùng sức đập gối đầu lên đùi rồi đập hết những thứ có thể đập như Hulk, sức công phá siêu cường.

Lúc này mẹ Hạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, “Lộn xộn cái gì đây? Không phải con đi ăn cơm với Từ Bình Nhiên và đồng nghiệp sao? Về lúc nào đấy? Này, con với cái giường có thù nhà nợ nước hay gì, không thích thì mẹ đổi cho cái mới. Vừa đúng lúc cũ rồi, lần trước mẹ thấy một cái khá hợp……”

Cô chợt bình tĩnh lại nhìn “tác phẩm” của mình rồi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ngắt lời nói: “Không cần, vừa rồi con hơi ngứa tay thôi.”

Mẹ Hạ trợn mắt liếc cô một cái, “Bệnh thần kinh.”

“Dì.” Từ Bình Nhiên bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, “Nhà dì không đóng cửa.”

Tim Hạ Thính Nam như ngừng đập.

Ôi….. ban nãy chạy về nhanh quá, quên đóng của rồi.

Giọng điệu của câu này đột ngột thay đổi từ ghê tởm sang yêu thương.

Hạ Thính Nam là một cây cỏ đuôi chó, Từ Bình Nhiên là áo bông nhỏ tri kỷ.

Từ Bình Nhiên đi vào quan sát cô, nhưng cô không có dáng vẻ suy sụp mất mát mà ánh mắt sáng như kim cương.

Mẹ Hạ hỏi: “Bình Nhiên, hôm nay tâm trạng con có vẻ tốt nhỉ, có chuyện gì vui sao?”

Từ Bình Nhiên vừa định trả lời thì Hạ Thính Nam trực tiếp chen vào nói: “Mẹ, con có chuyện cần thảo luận với Từ Bình Nhiên, mẹ ra ngoài trước đi.”

“Nói chuyện thì nói, còn thảo với chả luận, nói như chuyện trọng đại lắm.” Mẹ Hạ ghét bỏ xua tay, “Thôi thôi, mẹ về ngủ, mai còn đi làm. Hai đứa đừng nói chuyện quá muộn, nhất là con đó Hạ Thính Nam, Bình Nhiên bận rộn nhiều việc, mẹ nói con có nghe không đấy?”

“Con biết rồi.”

Mẹ Hạ vừa đi cô bèn khóa cửa phòng lại.

Từ Bình Nhiên ngồi xuống giường cô, nhìn căn phòng lộn xộn của Hạ Thính Nam.

Tần ngần một hồi, cảm giác cũng không quá xấu hổ, Hạ Thính Nam mới cất giọng nói: “Từ Bình Nhiên, em…..”

Từ Bình Nhiên: Ừ.

Cô nghẹn một chút: “Em nói bừa thôi, đừmg để ý.”

Từ Bình Nhiên: “Nhưng anh muốn để ý.”

Hạ Thính Nam: “Cái này….”

Trong phòng lại im lặng chốc lát, Hạ Thính Nam vò đầu bút tai, như thể không kháng cự nổi.

Từ Bình Nhiên vô cảm: “Em nói xem có được không?”

“Em cảm thấy tốt nhất là đừng nên nói ra với mọi người.” Tốc độ nói rất nhanh, Hạ Thính Nam hơi lo lắng. Mối quan hệ này còn bị ảnh hưởng bởi rất nhiều thứ, kết quả như thế nào không ai biết được. Cho nên cô không muốn tất cả mọi người biết, nhất là ba mẹ, không muốn ba mẹ lo lắng cho họ.

Từ Bình Nhiên không hề kinh ngạc, trực tiếp gật đầu.

Vạn sự khởi đầu nan, phần khó nhất đã đi qua. Không có danh phận thì cũng không thể xem như có gì với nhau nhưng tình cảm không thể bị đặt dưới danh phận, được yêu còn hơn là không. Từ Bình Nhiên vừa nghĩ vậy vừa kéo tay cô, lúc này Hạ Thính Nam không hề tránh. Anh giữ chặt tay cô, vuốt ve như lúc trước.

Tay Hạ Thính Nam không nhiều thịt như trước kia mà trở nên mảnh khảnh mềm mại nhưng móng tay vẫn mượt mà như trước. Anh xoa từng ngón một, từ đầu ngón tay, từ kẽ hở giữa các ngón tay, từ rãnh giữa ngón cái và ngón trỏ đến lòng bàn tay. Đường nét trên lòng bàn tay vẫn như cũ, Từ Bân Bân nhìn dòng cảm xúc, có chút mất mác.

Mười ngón tay chậm rãi lần lượt thay đổi, gập lại rồi mở ra. Độ ấm trên tay Từ Bình Nhiên truyền qua tay cô.

Hạ Thính Nam cảm thấy một trận tê dại chạy từ xương sống lên sau gáy.

Trước khi Từ Bình Nhiên sờ tay cô cũng mờ ám như vậy sao? Hay là cô nghĩ nhiều quá rồi?

“Tinh tinh,” Là tiếng di động.

Hạ Thính Nam giả vờ bình tĩnh đi đến dầu giường lấy di động.

Tiền Vân Hội: “Không cãi nhau? Vậy thì là làm hòa rồi, đã hiểu.”

Tiền Vân Hội: “Sao lại không trả lời rồi?”

Tiền Vân Hội: “Bị ăn sạch rồi à?”

Từ Bình Nhiên hỏi cô làm sao vậy.

Hạ Thính Nam nói: “Không có gì, chỉ là Vân Hội hỏi em, ưm….”

Cô lại nói lắp.

Từ Bình Nhiên nghiên người nhìn thoáng qua màn hình di động, biểu cảm tương đối vi diệu.

Anh muốn nói lại thôi: “…………Anh không gấp như vậy.”

Hạ Thính Nam như sắp hỏng: “Anh trai à, anh im miệng đi.”

Từ Bình Nhiêm buồn cười dùng tay đỡ eo cô, đến khi người cô cứng đờ mới chậm rãi buông tay.

Hạ Thính Nam sờ cổ, rất muốn đánh mình tỉnh táo.

Chẳng lẽ đây là chìm đắm trong tình yêu? Không nên nha Hạ Thính Nam, mày là Hạ Thính Nam đó, còn anh là Từ Bình Nhiên……. Hai người chính là anh em hồ lô, là cái loại có 7 đóa hoa trên một thân cây….. Mày là Hắc Đại Soái thì anh là Hỉ Dương Dương, mày là Hồ Đồ Đồ thì anh là Ngưu Ông Nội, mày là Hải Miên cục cưng thì anh là Anh Bạch Tuộc………..

Cô cố gắng tẩy não chính mình nhưng cuối cùng cũng thất bại chấm dứt.

Hai người lẳng lặng ngồi trên giường một lát, Hạ Thính Nam hoảng hốt cảm thấy bản thân như mấy thanh niên yêu sớm thời còn đi học, ngây ngô non nớt lại còn ngại ngùng. Ngay cả cô là người nói nhiều đến nỗi nói không hết thì cũng có chút nói không nên lời.

“Ngày mai em đi làm đúng không?”

Từ Bình Nhiên nói sẽ có một bài kiểm tra bắn đạn thật vào ngày mai.

“Có súng thật không?”

“Có thể.”

Hạ Thính Nam: “Ngầu ghê, không biết trông thế nào nhỉ?”

Từ Bình Nhiên “uốn lưỡi bảy lần” nắn lại hình dung của cô một chút, dựa theo từ các điều kiện, yêu cầu thử nghiệm của đạn thật, đến các tiêu chuẩn chấm điểm và các biện pháp phòng ngừa. Anh giải thích rất chi tiết để giảng cho cô hiểu về việc kiểm tra an toàn và phương pháp nạp đạn.

Giọng anh rất êm tai, Hạ Thính Nam nghe mơ hồ nghe không hiểu nhưng cảm thấy chơi thật vui.

Cô giả vờ hiểu hết muốn bàn luận, hỏi: “Anh có thể bắn trúng vòng mấy điểm?”

“Không biết, tùy may rủi.”

“Vậy thì lúc may mắn?” Hạ Thính Nam hiếu kỳ, “Mười điểm?”

“……………..Không khác lắm.”

Kỳ thật kĩ năng bắn súng của Từ Bình Khiêm không tồi, trước kia còn tham gia trận đấu thực chiến ứng dụng cho hệ thống cảnh sát quốc gia. PPC vận tốc bắn cùng với cự ly 50 thước thành tích đều không tồi, bất quá chỉ là trước kia. Hiện tại 10 phát trúng 8 phá đã tốt hơn người thường rất nhiều.

Hạ Thính Nam lại hỏi: “Anh nói xem súng ngắn có hình dạng gì? ”

Cô so sánh một “số tám” với bàn tay của mình.

“Hay lớn thế này?”

Cô lại duỗi hai tay ra, một trước một sau, khoa tay múa chân làm động tác.

Từ Bình Khiêm sửa lại tư thế cho cô: “Cái động tác này là cho súng trường chứ không phải súng ngắn.”

Cô thu tay lại cười gượng, nhỏ giọng nói: “Em không rõ về súng lắm.”

Đây đâu chỉ là không biết về súng, đây là thiếu sót thường thức. Hạ Thính Nam nói đến là súng tự động, trước kia Từ Bình Nhiên còn là đặc công lúc huấn luyện thực chiến được dùng trong trường hợp đặt biệt. Hiện tại đã thật lâu rồi anh chưa chạm vào súng, hoặc là phải nói trừ bỏ những lúc kiểm tra thì anh không nhìn thấy súng.

Có điều đây là chuyện tốt, nói lên xã hội càng ngày càng hòa bình, nếu cảnh sát đụng tới súng nhiều là có vấn đề lớn.

Hạ Thính Nam sửng sốt: “Suýt nữa quên mất anh từng là đặc công.”

Từ Bình Nhiên đột nhiên nhìn điện thoại, sau đó nói: “Em có muốn đi dự lễ hội âm nhạc không?”

“Không đi, cuối tuần em có hẹn với bạn rồi.”

Từ Bình Nhiên gật đâu, quên đi.

Hạ Thính Nam hơi chậm nhịp, cô lại hỏi, “Không đúng, sao anh lại không làm đặc công nữa?”

Từ Bình Nhiên dừng hai giây, sau đó bất bắc dĩ nói: “Quá mệt mỏi, không theo kịp huấn luyện.”

Hạ Thính Nam nghi ngờ nhìn anh, Từ Bình Nhiên chưa bao giờ là người không chịu được khổ. Cô còn muốn hỏi tiếp nhưng anh bày ra bộ dạng ngậm chặt miệng đừng nghĩ cạy ra được, thoạt nhìn giống như bị những trận huấn luyện đặc công tra tấn, cô biết điều không hỏi nữa.

Cô hết hứng hỏi.

Hạ Thính Nam thở dài trong lòng, anh luôn là như vậy, cho dù là ở trước mặt cô cũng chỉ là nói nhiều hơn một chút so với người khác. Vấn đề lớn hơn là nếu cô cứ lải nhải thì anh sẽ lẳng lặng nghe giống như không bao giờ biết chán.

Cô giật giật chân đá anh, hỏi: “Anh không biết em nói nhiều hay gì?”

Từ Bình Nhiên lắc đầu.

“Trước đây mỗi lần anh thấy em là mặt lộ vẻ phiền chán ngay.”

Từ Bình Nhiên đỡ không được.

Trên thực tế anh không nhớ tại sao anh lại phiền chán Hạ Chính Nam như vậy? Đại khái là hồi nhỏ Hạ Thính Nam xé bài tập của anh, hoặc là cố ý làm nũng muốn chơi trò chơi, dù sao lúc đó cô cũng rất không nghe lời.

Từ Bình Nhiên nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bực của Hạ Thính Nam, hạ mắt.

Anh trước kia rốt cuộc là tại sao lại nghĩ Hạ Thính Nam phiền?

Thật là kỳ quái.

Rõ ràng là rất đáng yêu.

Hạ Thính Nam căn bản không biết Từ Bình Nhiên đang âm thầm nghĩ cái gì. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, nghĩ bản thân đột nhiên thoát kiếp quý tộc độc thân mà nhịn không được lăn lộn trên giường, cổ họng phát ra tiếng như tiểu quái vật.

A!!!!

Đúng là khốn kiếp mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi