ĐẦU LÂU HOA HỒNG

Năm nay ăn Tết sớm, bọn họ ở quê chơi tận một tuần, bà nội rất thích Từ Bỉnh Nhiên nên nhất quyết  đưa cho anh một bao lì xì. Đương nhiên Từ Bỉnh Nhiên ngại không dám nhận, anh 30 đến nơi rồi, làm gì có chuyện còn nhận lì xì của người lớn. Nhưng cụ nhà lại cứng đầu không chịu, bà bảo trông anh rất giống người ông đã khuất.

Từ Bỉnh Nhiên đưa mắt cầu cứu Hạ Thính Nam, Hạ Thính Nam căn bản không nhìn thấy, cô đang tập trung chơi game với mấy anh chị.

Sau nửa tiếng đồng hồ nghe chuyện tình yêu huyền thoại của ông bà nội Hạ, cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng thỏa hiệp nhận lấy bao lì xì, nhưng quay đi lại nhét vào trong tay Hạ Thính Nam, bảo cô trả lại.

Hạ Thính Nam dùng tay ước lượng thấy nặng trĩu. Cô nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên bằng ánh mắt vi diệu, tên nhóc này… Rồi sẽ có một ngày bà nội của cô biến thành bà nội của anh mất…

Từ Bỉnh Nhiên giải thích: “Bà nội bảo là trông anh rất giống ông nội của em.”

Hạ Thính Nam nghe vậy thì cười ra nước mắt, cô nhịn cười nói với Từ Bỉnh Nhiên rằng hồi xưa ông nội của cô lùn như quả bí đao vậy, còn bà cô lại là người đẹp nổi tiếng trong làng. Nếu không nhờ danh tiếng lẫn phẩm chất của ông đều tốt thì bà còn chướng mắt ông đấy.

“…” Mặt Từ Bỉnh Nhiên dại ra.

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Hạ Thính Nam lét lút nhét bao lì xì kia xuống dưới gối của bà nội, cô còn bỏ thêm 1 tháng tiền lương của mình vào khiến bao lì xì căng phồng đến nỗi không đóng vào được.

Trước khi đi, Hạ Thính Nam ôm lấy bà và nói: “Bà nội ơi, kỳ nghỉ lần sau cháu lại về thăm bà nhé, bà phải ăn ngon ngủ khỏe đấy. Nếu buồn chán thì cứ gọi điện thoại cho cháu, vào giờ làm cũng được ạ, cháu không bận việc nhất định sẽ nghe máy. Bà đừng sợ làm phiền đến cháu nhé, cháu còn đang ước có người nói chuyện với cháu đây, bà biết tính cháu hay nói mà.”

Bà nội hiền từ nói: “Được, được, Thính Nam này, cháu phải sống tốt với Tiểu Từ đó.”

Từ Bỉnh Nhiên bên cạnh nắm chặt tay cô.

Cô nắm lại, cười nói chắc chắn sẽ tốt.

******

Sau Tết âm lịch khoảng nửa tháng là đến Valentine, khi đó Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên đều đã đi làm, ngày đó đúng vào ngày thứ hai, bắt đầu một tuần mới bận bịu nhưng cố tình lại là Lễ Tình nhân.

Hạ Thính Nam không cố tình nhắc Từ Bỉnh Nhiên về ngày Valentine này nhưng cô rất mong chờ Từ Bỉnh Nhiên sẽ tạo cho mình một bất ngờ.

Tâm lý điển hình của nữ sinh mà.

Vì vậy Hạ Thính Nam bồn chồn cả một ngày, chờ đợi từng phút từng giây để được tan tầm. Cô mất tập trung từ sáng đến chiều thì nhìn vào điện thoại suốt.

Tiền Vân Hội đi tới vỗ vai cô: “Thính Nam này, em bĩnh tĩnh chút đi, có thể tha cho dân FA như chị được không?”

Hạ Thính Nam chống cằm, vẻ mặt sâu sắc: “Chị Vân Hội, chị không hiểu đâu, đây là mùa Valentine đầu tiên của em đó.”

“Chẳng phải em kể rằng anh ấy theo đuổi em nhiều năm rồi sao, Valentine không ở cạnh em à?”

Hạ Thính Nam xấu hổ giải thích: “Em cảm thấy đây là một dịp đặc biệt, hồi trước em sợ Từ Bỉnh Nhiên ảo tưởng linh tinh nên mấy dịp đó toàn tránh né anh ấy thôi.”

Lúc đó hai người có phải người yêu đâu mà cùng đón Valentine.

Ở một số chuyện nào đó, Hạ Thính Nam vẫn rất tỉnh táo.

Tiền Vân Hội vô cùng kinh ngạc: “Người khác còn ước được gặp một anh chàng đẹp trai si tình như vậy mà em còn từ chối hả.”

Cô nói thầm: “Không phải là em đang làm giá sao…”

“Em bảo em làm giá á? Rõ ràng là em nóng lòng nhảy xuống hố của Từ Bỉnh Nhiên thì có!” Tiền Vân Hội cạn lời nhảy cẫng lên.

“Stop! Chị đừng nói nữa!”

******

Mặt trời ngả dần về phía Tây, các khung cửa sổ của thư viện được những tia sáng đầu xuân chiếu rọi, không khiến người ta bức bối như mùa hè, chỉ có sự ấm áp chan hòa.

Hạ Thính Nam bước đến vị trí mà Từ Bỉnh Nhiên đã từng ngồi qua, có một học sinh nữ cấp 3 đang ngồi ở đó, em ấy để kiểu tóc ngắn ngủn giống Hạ Thính Nam ngày trước, điểm khác biệt là chồng sách giáo khoa trên bàn của em ấy rất cao. Em ấy đang nghiêm túc làm 18 bộ đề Tiếng anh Thiên Lợi, viết rất nghiêm túc.

Tự dưng cô lại nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên thời học sinh, về khuôn mặt trầm lặng của anh dưới ánh đèn, về hành động xoay khớp cổ và về những biểu hiện thiếu kiên nhẫn của anh sau khi nhìn thấy cô.

Rất chân thật.

Hạ Thính Nam cắn chặt môi dưới cố nén cười, cô cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên của trước kia đáng yêu quá đi mất, rõ ràng anh thấy cô rất phiền nhưng vẫn luôn bên cạnh cô, lo lắng cho cô, cuối cùng lại thích cô trước.

Hình như mỗi ngày, cô lại thích Từ Bỉnh Nhiên thêm một chút rồi.

Hình như mỗi ngày, cô lại lục lọi được những tình cảm mà Từ Bỉnh Nhiên giấu giếm bao năm qua trong trí nhớ của cô.

Rất nhỏ nhặt, rất dịu dàng.

Như một làn gió nhẹ, không thể nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được nó.

Sau khi tan tầm, Từ Bỉnh Nhiên vẫn không nhắn cho cô một tin nào, Hạ Thính Nam cầm bộ quần áo mới đẹp đẽ mà cô mang đến, nghĩ nghĩ rồi vẫn thay vào, con gái phải làm đẹp cho bản thân ngắm trước đã.

“Yêu em đến từng vết thương kết vảy, hơi rượu năm xưa bỗng hóa thinh không.”





Muốn được cùng em lặng ngắm thế gian, hòa mình vào những gì tươi đẹp nhất.”





Khiến thế gian trở nên tốt đẹp, hoàn toàn giống hệt em.”

Cô vừa đứng đợi xe ở nhà ga vừa đánh nhịp chân, ngân nga hát.

Không biết Từ Bỉnh Nhiên đã tan làm chưa, hình như gần đây đội của anh nhận một vụ án mới nên cực kỳ bận rộn. Nghe nói lãnh đạo còn hỏi anh có muốn đi nơi khác huấn luyện 1 năm không, sau khi về có thể sẽ được thăng chức lên nửa cấp ở các vị trí hành chính nhưng anh đã từ chối. Từ Bỉnh Nhiên không quan tâm đến chức vụ của mình cho lắm, anh chỉ muốn làm tốt công việc của mình mà thôi.

Lúc Hạ Thính Nam biết chuyện thì không khỏi thở phào một hơi, nhưng thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt với các tình huống như vậy. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu Từ Bỉnh Nhiên đi công tác 1 năm thì mỗi ngày cô đều sẽ đọc truyện, chơi game, ra ngoài chơi, dù sao cô cũng không sợ mình bị buồn chán.

Đám học sinh vừa đạp xe vừa nô đùa, trên khuôn mặt chúng là nụ cười vô tư như không phiền muộn điều gì.

Những cây du bên đường vẫn trơ trụi, hoa cỏ ven đường như sắp bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Mùi cỏ xanh thoang thoảng trong không khí, đem đến cảm giác tươi mát.

Xe buýt hôm nay đến hơi chậm. Không một chiếc xe đã chạy qua nào có điểm dừng là nhà cô và Từ Bỉnh Nhiên, chỉ có duy nhất chuyến này thì lại chậm chạp không đến.

Cô suy nghĩ miên man. Hôm nay mẹ già có ở nhà, không cần lo lắng vụ cơm tối… Rốt cuộc Từ Bỉnh Nhiên có biết hôm nay là Valentine không vậy, nhưng nếu anh quên mất thì cũng không sao, Valentine năm sau nhất định phải bắt anh bù đắp cho cô!

Một giây sau, cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên đang chạy về phía mình.

Gió lùa vào vạt áo của anh khiến phần lưng áo căng phồng lên, trên trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt sau khi vận động hơi ửng hồng như phát sáng, người qua đường đều nhìn về đằng này.

“Sao em không nghe máy?” Anh chạy đến trước mặt cô, vừa thở hổn hển vừa hỏi.

Hạ Thính Nam sững sờ, nhanh chóng nhìn điện thoại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn của Từ Bỉnh Nhiên.

“Em để chế độ im lặng trong giờ làm, quên không mở chuông.”

Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, vẫn thở dồn dập: “Không sao đâu em.”

Hạ Thính Nam vô thức nhìn xuống tay anh, anh đang cầm một bông hồng đỏ, không hợp với khí chất của Từ Bỉnh Nhiên chút nào, nhìn có hơi buồn cười.

Cô áp xuống sự nghèn nghẹn nơi cổ họng, nhẹ nhàng hỏi anh: “Cái này cho em à?”

“Xin lỗi em, anh nghe đồng nghiệp nói chuyện mới biết hôm nay là Valentine.” Lỗ tai Từ Bỉnh Nhiên đỏ lên, không biết là do vừa chạy đến hay nguyên nhân nào khác.

Mấy nay anh bận bù đầu, nghe xong thì vội vàng chạy đi tìm Hạ Thính Nam, cũng vội vàng đi mua hoa hồng mà mấy em học sinh bán ở quảng trường.

Nhưng chỉ còn một, chỉ còn duy nhất một bông này thôi.

“Em còn muốn gì nữa không em? Anh đi mua.” Anh nhíu mày hỏi, do dự không biết có nên đưa một bông hoa hồng duy nhất này cho cô không nữa.

Từ Bỉnh Nhiên không thuộc tuýp đàn ông lãng mạn, thậm chí còn hơi “thẳng”, Hạ Thính Nam phải ám chỉ mới biết. Dù vậy, anh vẫn muốn dành cho Hạ Thính Nam những thứ tốt nhất, bởi vì anh biết cô sẽ thích.

Hạ Thính Nam lắc đầu, nhận lấy bông hoa kia, đôi mắt cô nóng lên, cười tươi đến tận mang tai.

Cô nói: Cái này là đủ rồi ạ.

Không giống như những cặp đôi khác trên đường cầm bó hoa hồng lớn, ở chỗ hai người trông có vẻ tồi tàn quá, nhưng Hạ Tinh Nam lại cảm thấy mỗi một chi tiết đều được phóng đại vô hạn, khắc sâu vào tâm trí cô. Dù là khung cảnh đường phố tấp nập, hay là những chiếc lá bay lao xao trong không khí, hay là Từ Bỉnh Nhiên đang thở hổn hển, kể cả một đóa hoa hồng nở rộ giản đơn này.

Hoa hồng là tượng đài của sự lãng mạn nhưng lại quá đẹp đến mức hơi dung tục. Tuy vậy, Hạ Thính Nam vẫn động lòng như cũ, không phải vì những cánh hoa hồng rơi xuống đầy đường mà là chính Từ Bỉnh Nhiên, người xuất hiện trước mặt cô chỉ với một bông hồng mà thôi.

Hoa hồng là gì? Vì bị chém đầu mà trở thành đầu lâu, tựa như ánh mắt ấm áp mà kiên định của Từ Bỉnh Nhiên, chờ đợi cô đón lấy. Hạ Thính Nam bỗng cảm thấy không cần thiết phải chụp ảnh một bó hoa thật to để đăng lên khoe trên vòng bạn bè, cô chỉ có duy nhất một bông hoa này, phải giấu thật kĩ, không thể để người khác biết.

Cô cũng không quan tâm truyện cổ tích là gì, cô chỉ biết mình vẫn là công chúa bé nhỏ trong truyện cổ tích, mà trong lòng cô chỉ có một bông hồng do chính tay cô tưới nước, cô sẽ trở về hành tinh của chính mình, bởi vì Từ Bỉnh Nhiên luôn chờ đợi cô.

Hạ Thính Nam nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được kẹp giữa những cánh hoa e ấp.

Cô nhìn Từ Bỉnh Nhiên.

Ánh mắt của anh rời xuống bông hoa, rồi dừng lại trên mặt cô, đột nhiên anh mím môi cười.

“Em không muốn xem à?”

Tim Hạ Thính Nam đập loạn xạ, cô chậm rãi mở tờ giấy kia ra và thấy một hàng chữ bên trong. Đó là chữ viết của Từ Bỉnh Nhiên, viết một cách vội vàng nhưng lại nghiêm túc.

——[Anh yêu em, theo bản năng mách bảo.]

Gửi gắm bản thân vào trong tay em, hy vọng em sẽ đặt đúng chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi