ĐẦU NGÓN TAY ẤM ÁP


Biết tính cách của Thẩm Ôn Đình không khoan nhượng, Văn Ý đành phải ở trong khách sạn cả ngày, có vẻ không vui.

Mà Ngải Tư Ngôn lại trọng sắc khinh bạn, cô đang trong thời kỳ mê mệt một anh đẹp trai người nước ngoài, đã sớm quên mất còn có một người bạn đang chịu khổ là cô đây.
Sáng ngày hôm sau, Văn Ý còn đang mơ mơ màng màng, bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Ôn Đình, "Văn Ý, dậy nào."
Không dậy nổi.
Văn Ý trở mình, cô đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình, cái đầu nhỏ vùi vào trong chăn, lại chuẩn bị mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Một góc chăn bị vén lên, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, Văn Ý theo bản năng run cầm cập, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, "Sao vậy?"
Thẩm Ôn Đình nhìn đôi mắt đang nheo lại của cô, thanh âm càng thấp hơn, "Chẳng phải em nói đi chơi sao?"
Văn Ý chớp chớp mắt, vài giây sau cô mới nhận ra, "Lập tức dậy ngay!"
Cô nhanh chóng vén chăn ra khỏi giường, co ro lại vì lạnh, Thẩm Ôn Đình thấy vậy thì vặn điều hòa lên, nhìn thấy dáng vẻ qua quýt của cô, anh nhẹ giọng nhắc nhở: "Không vội."
Thời gian chuẩn bị của con gái khá lâu, đợi đến khi Văn Ý trang điểm rồi mặc quần áo tử tế đi ra, đã gần nửa tiếng.
Tính kiên nhẫn của Thẩm Ôn Đình rất tốt, anh cũng không vội vàng giục Văn Dịch, im lặng chờ đợi.
"Được rồi." Văn Ý hài lòng xoay một vòng trước mặt Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua, trang điểm không tệ.

Anh hơi mím môi lại, Thẩm Ôn Đình vươn tay về phía Văn Ý, giúp cô chỉnh lại tóc, "Đeo mũ với khẩu trang lên."
Văn Ý: "...??" Vậy ý nghĩa của việc em trang điểm là gì vậy?!
Cô không dám giãy giụa, khiến Thẩm Ôn Đình đổi ý đưa cô ra ngoài chơi, đã không dễ dàng gì rồi, giờ lại mặc cả, nói không chừng sẽ phải ngồi trong khách sạn cả ngày.
Không thể đến khu vui chơi được, với thể chất của Văn Ý, đi ra ngoài gặp gió cả ngày, chơi các trò chơi hoạt động nữa, cô sẽ lại đau đến nỗi không chịu được.
Nhưng mà cho dù là ở trung tâm thương mại, lúc ba bốn giờ, Văn Ý đã không chịu được nữa rồi, cô ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, mặc kệ thế nào cô cũng phải về khách sạn.
Thẩm Ôn Đình đương nhiên là đồng ý để cô về khách sạn, nhưng mà Văn Ý lại giở trò lưu mạnh, cô đứng im tại chỗ không chịu đi, giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Ôn Đình, "Đau bụng, anh cõng em đi."
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn người qua kẻ lại trong trung tâm mua sắm sầm uất, đôi môi mỏng mím chặt, "Tự em đi đi."
"Anh trước đây nói rồi, em có thể tùy ý gắt gỏng!" Văn Ý chớp mắt nhìn Thẩm Ôn Đình, khu vui chơi của cô không còn, đi dạo phố cô cũng không đi nổi nữa, để cho tên đàn ông chó này cõng cô thì sao?
"Em là trẻ con đấy à?" Thẩm Ôn Đình thở dài, nhìn khuôn mặt ủ rũ của Văn Ý, anh ngồi xổm xuống, anh không nặng không nhẹ mà giáo huấn cô một tiếng, "Lần sau không có ngoại lệ."
"Hihi." Văn Ý tiếp thu ý kiến, chậm rãi leo lên lưng anh, cô vùi đầu vào cổ anh, có hơi ngây người.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Thẩm Ôn Đình dường như càng ngày càng chiều chuộng cô, hơn nữa...!anh càng ngày càng dịu dàng.
Lúc Văn Ý vẫn còn đang ngẩn người ra, Thẩm Ôn Đình chợt dừng bước lại.

Văn Ý vô thức nhìn về phía Thẩm Ôn Đình, vẻ mặt anh vẫn còn hơi lạnh lùng, đôi mắt đen láy trong veo trông cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía cách đó không xa, quai hàm anh siết chặt lại.
Văn Ý ngẩng đầu lên, cách đó không xa là một người đàn ông trung niên, ngoại hình giống với Thẩm Ôn Đình đến bảy tám phần.
"Ôn Đình." Người đàn ông trung niên nhìn thấy hai người, đi về phía bọn họ.
Thật ra thì trí nhớ của Văn Ý về Thẩm Vạn Quân cũng không tính là sâu sắc, lúc còn nhỏ, Thẩm Vạn Quân thường xuyên không có ở nhà, ông vô cùng nghiêm khắc với Thẩm Ôn Đình.

Cô cũng biết mối quan hệ giữa Thẩm Vạn Quân và Thẩm Ôn Đình, không phải là kiểu cha con bình thường.
Thẩm Vạn Quân vẫn luôn dùng những tiêu chuẩn khắt khe nhất để chỉ trích Thẩm Ôn Đình, ngay cả lần duy nhất mà Thẩm Ôn Đình bị phạt quỳ, cũng là Thẩm Vạn Quân trách phạt.

Một khoảng thời gian ngắn sau đó, Văn Ý vẫn luôn không dám xuất hiện trước mặt Thẩm Vạn Quân.

So với Thẩm Ôn Đình, Văn Ý càng sợ Thẩm Vạn Quân hơn.
Cô vọi vàng xuống khỏi người Thẩm Ôn Đình, Văn Ý vô thức níu chặt lấy tay áo của Thẩm Ôn Đình, dùng cơ thể của Thẩm Ôn Đình chắn cô lại.
"Văn Ý." Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vạn Quân nhìn Văn Ý, thanh âm trầm thấp lạnh lùng.

Ông mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc được chải gọn gàng.

Cho dù đã năm mươi tuổi, Thẩm Vạn Quân vẫn quản lý vóc dáng của mình rất tốt.

So với người trung niên bụng phệ, ông rất có khí chất, vô cùng mạnh mẽ.
Văn Ý vội vàng đứng thẳng người, "Ba."
Thẩm Ôn Đình bình tĩnh chặn người Văn Ý lại, anh bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, "Tôi nhớ là bây giờ hẳn là ông đang ở Mỹ."
Thẩm Vạn Quân hừ một tiếng, "Lịch trình của ba cần phải báo cáo cho con sao?"

"Đương nhiên là không cần." Thẩm Ôn Đình cảm nhận được Văn Ý càng ngày càng níu chặt tay áo anh, vì thế anh vỗ một cái nhè nhẹ lên tay cô, "Tôi và Văn Ý còn có việc, không quấy rầy ông nữa."
"Đợi đã." Thẩm Vạn Quân gọi Thẩm Ôn Đình lại, "Năm sau đến thời gian định sẵn rồi, ăn Tết xong ba và mẹ con sẽ về nhà một chuyến, thủ tục công việc gì đó, chuẩn bị tốt trước đi."
Cơ thể Thẩm Ôn Đình cứng đờ lại, Văn Ý bị anh chặn lại, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thể trên người anh càng ngày càng yên tĩnh.
"Được." Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc nào.
-
Tình cảm của ba mẹ Thẩm Ôn Đình vẫn luôn không tốt, trong suốt mười tám năm trước khi Thẩm Ôn Đình ra nước ngoài, Văn Ý rất ít khi nhìn thấy hai người ở cùng nhau.

Lúc còn nhỏ, lúc cô đi ngang qua nhà họ Thẩm, cô còn nghe thấy được tiếng cãi vã ở bên trong, sau này lớn hơn một chút, cũng rất ít nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện.
Ông nội Thẩm có lẽ cảm thấy rằng mình hơi mắc nợ, ông dành tất cả sự chiều chuộng của mình cho Thẩm Ôn Đình.

Dù vậy, tính tình của anh vẫn lạnh lùng như cũ, như thể có một bức tường mơ hồ ngăn cách giữa anh và thế giới này.
"Tỉnh lại đi cục cưng." Ngải Tư Ngôn huơ huơ tay trước mặt Văn Ý, "Chẳng phải là tớ vừa đi gặp anh chàng đẹp trai sao, ngoan nào ngoan nào, tớ còn chụp hình cho cậu xem này, đẹp trai lắm."
Văn Ý liếc mắt nhìn qua, "Xem hình có ích lợi gì, tớ muốn nhìn người thật."
"Vậy thôi đi, tớ sợ chồng cậu đánh tớ.

Cậu cũng đừng không vui nữa, tớ nào dám cùng cậu ra ngoài chơi, chẳng phải đúng lúc cậu và Thẩm Ôn Đình đang anh anh em em sao, một người độc thân như tớ phải tìm một anh chàng đẹp trai để xoa dịu trái tim đang tổn thương của mình chứ." Ngải Tư Ngôn cười hì hì rồi nói, "Cũng đừng có nói tớ, ở đây có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, tớ lấy một người thì sao?"
Văn Ý nhìn cô, "Cậu không sợ Phương Dịch tìm tới cửa nhà anh ta à?"
Ngải Tư Ngôn mạnh miệng nói, "Anh ấy không quản được tớ!"
Văn Ý nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét.

Mặc dù hai người vẫn chưa có chính thức làm hòa, nhưng so với trạng thái vừa gặp đã cắn nhau như trước đây, đã là rất tốt rồi.
Một người thật lòng muốn quay lại, một người không buông bỏ được.

Đoán chừng cũng chỉ đang dày vò nhau thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ lại chính thức ở bên nhau.

Văn Ý thở dài một hơi, "Hỏi cậu một chuyện, tớ có một người bạn..."
"Ăn không nói có à?"
Văn Ý nghẹn họng, "Được rồi, bây giờ tâm trạng của Thẩm Ôn Đình không tốt, tớ phải an ủi anh ấy thế nào đây?"
Cái này lạ nha, gương mặt đó của Thẩm Ôn Đình cũng có thể nhìn ra được tâm trạng à? Ngải Tư Ngôn nghĩ một chút, cô không tiếp xúc với Thẩm Ôn Đình nhiều, "Là chuyện gì?"
"Gia đình." Văn Ý nói đơn giản một chút.

Mặc dù tâm trạng của Thẩm Ôn Đình không có dao động gì lớn, nhưng mà Văn Ý biết, tâm trạng của Thẩm Ôn Đình đang rất tệ.

Thẩm Vạn Quân nói những lời kia, cô nghe không hiểu, nhưng đó là một chuyện rất quan trọng với anh.
"Cậu ôm anh ấy một cái?" Ngải Tư Ngôn nói.
Văn Ý trợn mắt nhìn cô, "Đứng đắn một chút đi."
"Tớ rất đứng đắn đấy." Ngải Tư Ngôn xé một gói khoai tây chiên, nhét vào miệng Văn Ý, "Tớ nói rồi Thẩm Ôn Đình thích cậu, cậu lại không tin tớ.

Đợi lát nữa về cậu thử đi, sau khi ôm ôm hôn hôn, ánh mắt anh ta nhìn cậu đảm bảo sẽ khác."
"Cũng không phải là chưa hôn bao giờ." Văn Ý bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên bọn họ hôn môi sau khi Thẩm Ôn Đình về nước, vừa lịch sự vừa lạnh lùng, người đắm chìm trong sắc đẹp chỉ có cô, Thẩm Ôn Đình giống như là làm theo thói quen vậy.
Nhưng mà cũng có ngoại lệ, Thẩm Ôn Đình từng hôn cô một cách mãnh liệt, d*c vọng vô cùng mãnh liệt.
"Thử lại lần nữa đi." Ngải Tư Ngôn đẩy Văn Ý một vái, "Dù sao Thẩm Ôn Đình đẹp trai như vậy, cậu cũng không lỗ gì."
-
Văn Ý kỳ kèo một lúc lâu mới chịu về phòng.

Tám giờ ở Paris, lúc này đã trời đã tối xuống.

Rèm cửa mở toang, ánh đèn bên ngoài làm nổi bật màn đêm, phản chiếu ánh sáng hư ảo lên những ô cửa kính.
Văn Ý không thích nhìn cảnh đêm như vậy, cô dứt khoát kéo hết rèm cửa lại.

Cô xoay người, ánh mắt cô rơi trên người Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình là người ngấm ngầm chịu đựng nhất trong những người mà Văn Ý từng gặp, anh giấu tâm tư của mình quá sâu, cho dù Văn Ý quen biết với Thẩm Ôn Đình từ nhỏ, cũng chỉ có thể biết được một hai phần lúc tâm trạng của anh trở nên thất thường.
"Về rồi à?" Thẩm Ôn Đình đóng quyển sách lại, anh đứng đậy, "Đi tắm đi, anh nấu trà gừng cho em."
"Bây giờ em không muốn uống." Văn Ý lắc đầu, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bước đến, nhớ đến lời của Ngải Tư Ngôn, cô lao vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, đầu tựa vào ngực anh, có hơi đau.

Ngực của người đàn ông này, sao lại cứng như vậy?
Thẩm Ôn Đình cũng bị hành động của Văn Ý làm cho ngẩn người ra, qua vài giây anh mới vỗ nhẹ lên vai Văn Ý, "Đau à?"
"Không phải." Văn Ý lắc đầu, vô vòng tay ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, "Thẩm Ôn Đình, có phải bây giờ tâm trạng của anh đang không tốt không?"
Quả thật có chút không tốt.

Anh không ngờ rằng có thể gặp Thẩm Vạn Quân ở đây, cũng không ngờ rằng nhiều năm như vậy, Thẩm Vạn Quân vẫn không thể thay đổi quyết định của mình.

Máu lạnh tàn nhẫn, ngay cả với con trai mình.
Anh không hề cam lòng, những cũng đành phải bỏ qua.
Anh nhìn xuống, thanh âm dịu dàng của Thẩm Ôn Đình dần nhỏ đi, "Không có."
"Anh nói dối." Văn Ý bất mãn hừ một tiếng, "Anh đang không vui."
Cô ôm lấy Thẩm Ôn Đình, ngẩng đầu lên, cô ngửi hương trà thoang thoảng trên người anh, vươn tay ra nắm chặt lấy ngón tay anh.

Dường như cô cảm thấy như vậy còn chưa đủ, còn được voi đòi tiên cắn mạnh lên ngón tay anh.
Không đau, chỉ có cảm giác ngứa ran.
Thẩm Ôn Đình hơi sững sờ, ánh mắt trong veo rơi trên khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời của Văn Ý, ký ức năm xưa lại ùa về.
Cả đời này của anh vẫn luôn rất quy củ, nhưng bỗng nhiên có một ngày, có một bé nhí nhảnh xông vào cuộc sống của anh, phá vỡ tất cả quy tắc của anh.

Có những lúc cô gái nhỏ này thật sự rất là gắt gỏng, trái ngược với tính cách của anh, nhưng cũng rất sống động chân thật.
Những gì Văn Ý có được, là thứ mà anh vẫn luôn cầu mà không được.

Dám yêu dám hận, sống rất tự tại.
Cắn tay anh một cái, Văn Ý nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng đẹp mắt của Thẩm Ôn Đình, tinh thần hăng hái thêm, cô trực tiếp hôn lên.

Thẩm Ôn Đình do dự vài giây, sau đó giữ chặt vòng eo thon thả của Văn Ý, để cô không thể nào rút lui được nữa.
Văn Ý nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng thường ngày kia đã bị ánh lửa sáng rực thiêu đốt.

Trong đáy mắt anh, phản chiếu hình bóng nho nhỏ của cô, anh vừa dồn hết tâm trí vừa triền miên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi