ĐẦU NGÓN TAY ẤM ÁP


Người phụ nữ kia cũng hiểu ra rồi mỉm cười, cô đứng dậy, đưa tay về phía Văn Ý, "Chào cô, tôi tên Bối Lệ, rất hân hạnh được làm quen với cô."
Tình địch quá là nhã nhặn, Văn Ý ngay lập tức không biết nên tiếp chiêu như thế nào.

Cô do dự vài giây, Văn Ý tức giận siết chặt tay Thẩm Ôn Đình, lúc này mới đưa tay ra bắt tay với Bối Lệ, "Chào cô..."
Bối Lệ dường như rất hài lòng với phản ứng của Văn Ý, cô che miệng mỉm cười, "Cô Văn không cần phải căng thẳng như vậy, tôi và đàn anh Thẩm rất trong sạch, cũng không dành bất kỳ tình cảm ái mộ nào với anh ấy."
Văn Ý: "..." Vì vậy cái dáng vẻ vừa rồi của Phương Dịch là để lừa cô à?
Lúc trước bởi vì chuyện của Ngải Tư Ngôn, Văn Ý đã gây rắc rối cho Phương Dịch không ít lần.

Có lẽ người này ngoài miệng không nói gì, nhưng thật ra anh đã âm thầm ghi nhớ mọi chuyện trong lòng, khi có cơ hội sẽ trả thù lại.
"Ngồi xuống trước đi." Thẩm Ôn Đình nắm tay cô ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, trái tim anh đập lỡ vài nhịp.
Tức giận như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Thấy Văn Ý vẫn còn không hiểu, Bối Lệ tiếp tục nói, "Chồng sắp cưới của tôi là bạn rất thân với đàn anh Thẩm.

Lần này về nước, ngoại trừ việc làm thủ tục đăng ký kết hôn, còn tự mình đến mời đàn anh Thẩm đến tham dự hôn lễ."
Dừng lại một chút, cô mỉm cười rồi nói, "Tình cảm giữa chồng sắp cưới của tôi và đàn anh Thẩm rất tốt, vốn dĩ muốn mời đàn anh Thẩm làm phụ rể, chỉ tiếc anh ấy đã kết hôn rồi."
Hóa ra là thế này.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Văn Ý hình như cũng có chút ấn tượng, "Khải Ân đã từng đến hôn lễ trước đây..."
Thẩm Ôn Đình không có nhiều bạn, lúc bọn họ kết hôn, hình như cô còn nhìn thấy một anh chàng người nước ngoài với đôi mắt xanh.

Bởi vì ngoại hình rất đẹp trai, Văn Ý còn đặc biệt đến chào hỏi anh.
"Đó là chồng sắp cưới của Bối Lệ." Thẩm Ôn Đình giải thích, nhưng anh lại nhìn thấy Văn Ý đang tức giận trừng mắt.

Anh có chút không biết phải làm sao, nhẹ giọng hỏi cô, "Còn giận không?"
Bối Lệ mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng, nghe rất thoải mái, "Cô Văn đang ghen, chúc mừng đàn anh Thẩm, cuối cùng anh cũng chờ được mấy tan nhìn thấy trăng sáng."
Văn Ý vô thức nhìn về phía Bối Lệ, những gì cô ấy nói, sao cô cảm thấy hình như cô ấy biết chuyện gì đó vậy.
"Như vậy thì tốt." Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm vành tai đang ửng đỏ của Văn Ý, anh chậm rãi nói, "Chỉ sợ là có người không muốn thừa nhận."
Văn Ý: "..."
Có người? Ai chứ?
Dù sao cũng không phải em.
Thẩm Ôn Đình còn việc phải làm, Văn Ý, một người rảnh rỗi, cố hết sức cho giống chủ nhà, đưa Bối Lệ đi dạo ở gần đó.
Dường như Bối Lệ rất vui, không giống với dáng vẻ ôn hòa vừa rồi, cô giống như đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thứ gì cả, đi loanh quanh khắp nơi.
Đợi đến khi Bối Lệ chơi đã rồi, Văn Ý mới đưa ra đề nghị, "Có muốn đi ăn chút gì không? Lẩu thế nào? Món này ở nước ngoài rất hiếm thấy, hẳn là lâu rồi cô chưa ăn."
"Lẩu sao?" Bối Lệ hơi suy nghĩ, "Đàn anh Thẩm hình không cho cô ăn cay, chúng ta gọi một nồi trong suốt là được rồi."
Văn Ý buồn bực nói, "Sao cô biết anh ấy không cho tôi ăn cay?"
"Đã từng nghe thấy hai người gọi điện thoại." Bối Lệ cười trộm, cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn bực của Văn Ý, con ngươi đảo qua đảo lại, "Cô Văn, cô thích đàn anh Thẩm từ lâu rồi nhỉ."
Giọng nói rất chắc chắn.
Văn Ý khẽ ho một tiếng, biểu cảm có chút không được tự nhiên, cô giật mình đổi đề tài, "Hình như cô rất hiểu Thẩm Ôn Đình."
"Cô đừng hiểu lầm, lúc chồng sắp cưới của tôi học đại học, dường như mỗi ngày đều ở chung một chỗ với đàn anh Thẩm.

Tôi rất dính người, vì thế biết được một chút." Bối Lệ cao hơn Văn Ý một chút, dễ dàng có thể đặt tay lên vai Văn Ý, "Vì để cảm ơn hôm nay cô đã đưa tôi đi chơi, đợi đến khi cô đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, tôi sẽ đưa bí mật nhỏ của đàn anh Thẩm lại cho cô."
Bí mật nhỏ sao...
Hơn chín giờ, Thẩm Ôn Đình sẽ đến đón người.
Bối Lệ chơi cũng mệt rồi, nhưng cô rất vui.

Bỗng nhiêm cô ôm lấy Văn Ý, hôn lên mặt cô một cái.
Lần đầu tiên có hành động thân mật như vậy với phụ nữ, Văn Ý choáng váng, đến khi cô bị Thẩm Ôn Đình nhét vào trong xe thì mới hoàn hồn lại được.
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước, ánh đèn lúc sáng lúc tắt chiếu vào trong xe, Văn Ý nghiêng đầu lại nhìn Thẩm Ôn Đình, nghe thấy âm thanh trầm thấp của anh, "Từ nhỏ Bối Lệ đã ra nước ngoài, chưa bao giờ về nước, nghi thức theo phương Tây nên hơi thoáng một chút."
"Nhưng mà em là người Trung Quốc..." Đột nhiên hôn cô một cái như vậy, Văn Ý vẫn không thể tiếp nhận được.


Hơn nữa trên mặt cô còn có một vết son...
Văn Ý than thở, cô cầm khăn giấy cẩn thận lau đi.
"Quả thật." Thẩm Ôn Đình nói một câu này, sau đó anh không nói nữa.
Bên trong xem im lặng, Thẩm Ôn Đình ít nói, Văn Ý không nói tiếng nào, suốt đường đi đều im lặng.
Lúc này Văn Ý đang rất loạn, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, tim cô đập như trống chầu.

Cô thật sự đang ghen, vừa nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đối xử khác với người phụ nữa khác, cô bắt đầu trở nên hốt hoảng, không còn giống mình nữa.
Từ trước đến nay, cô đều xem đó là chuyện đương nhiên, cô cho rằng Thẩm Ôn Đình sẽ đối xử tốt với cô cả đời, cô cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô có thể đột nhiên mất đi những thứ này.
Ra khỏi hầm xe, sắc trời bên ngoài đã tối.

Cảnh sắc ở khu Thanh Hà rất đẹp, tầng dưới nơi họ ở là một đài phun nước nhân tạo, xung quanh được thắp sáng bởi ánh đèn nhiều màu sắc, lên đài phun nước trong suốt.
"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý kéo túi áo khoác của anh, cô thò tay vào trong, chỉ mò được một chùm chìa khóa xe.
Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì dừng bước lại, anh nhìn cái đầu nhỏ bên cạnh đang rũ xuống, anh giang hai tay ra, ôm Văn Ý đang thất vọng vào trong lòng mình, "Sao vậy?"
"Không có gì." Lời đến miệng rồi, Văn Ý lại lắc đầu, cô chỉ cọ cọ lên ngực anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Dường như chỉ có như vậy, cô mới yên tâm được một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được người đàn ông nhẹ nhàng nâng lên, bất ngờ không kịp đề phòng, đối mặt với đôi mắt kia của Thẩm Ôn Đình.

Văn Ý bị làm cho lóa mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tấc.
Có một nụ hôn rất nhẹ rơi lên má cô, Thẩm Ôn Đình vừa mới rời đi, anh dường như không hài lòng với sự thân mật đơn giản như vậy, lại hôn thêm một cái.

Đối mặt với ánh mắt ngây ngốc của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nhỏ giọng giải thích rõ ràng, "Anh dường như cũng hơi để ý."
Ngay cả khi người kia là phụ nữ, ngay cả khi đây chỉ là một lời chào đơn giản.
Văn Ý chớp chớp mắt, tim cô đập rất nhanh.

Cách hai lớp quần áo, dường như cô cũng có thể nghe được tiếng lòng của mình:
Thấy chưa, lần này không chối được chứ gì.
Về đến nhà, Văn Ý vội vàng đi tắm, lên giường đắp chăn kín mít, giống như một chú rùa chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ.
Thẩm Ôn Đình cũng không vội, anh vén chiếc mai rùa thật dày lên rồi chui vào.
Chẳng bao lâu nữa, chú rùa nhỏ này sẽ tự mình chui ra ngoài
Bối Lệ ở lại vài ngày rồi mới về, lúc Văn Ý đến sân bay tiễn cô, còn bị cô ấy đặc biệt dặn dò, "Nhất định phải đến tham dự hôn lễ của chúng tôi, bí mật nhỏ của đàn anh Thẩm, rất quan trọng với cô đấy."
Chỉ vài câu nói đơn giản, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Văn Ý.

Cô cẩn thận tính một chút, hôn lễ của bọn họ còn hơn một tháng nữa mới diễn ra, bây giờ cũng không vội.
Cuối tháng tư, Văn Ý vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nộp bản thảo
Cố Phương Nguyên tổ chức một chuyến du xuân, hội của bọn họ cũng không được mấy người, mỗi năm vào lúc này sẽ tổ chức một chuyến du xuân, năm nay cũng không ngoại lệ.
Văn Ý chọc vào màn hình máy tính, phía trên chính là kế hoạch du xuân năm nay của Cố Phương Nguyên.
Leo núi.
Hơ, chẳng lẽ cậu ta không biết từ nhỏ đến lớn môn thể dục của cô vừa đủ điểm qua sao?
Văn Ý: Bác bỏ, làm lại một cái.
Cố Phương Nguyên: Đừng mà, tôi đã tính toán thời gian rồi, sẽ có mưa sao băng, lãng mạn biết bao.
Văn Ý khinh bỉ, buổi tối ở trên núi, cô thật sự không nhìn thấy được xíu lãng mạn nào: Trên núi có chỗ ở à?
Cố Phương Nguyên: Có lều, còn có thể nướng thịt, động lòng chưa?
Văn Ý:...
Đã có ba người trong nhóm đồng ý, đa số thắng thiểu số.
Đợi đã...
Ngải Tư Ngôn và Phương Dịch là hai người, một người nữa là ai vậy?
Văn Ý cẩn thận xem một chút, ảnh đại diện của người kia là một cô gái trẻ, ảnh đại diện là bánh bao gạo nếp.
Hiểu rồi, Văn Ý quay lại kéo Thẩm Ôn Đình, "Cuối tuần này Cố Phương Nguyên tổ chức du xuân, anh có muốn cùng đi không?"

Gần đây Văn Ý rất không an phận, cô còn thích nằm ở trên người Thẩm Ôn Đình nói chuyện,một tay kéo chăn che trước ngực anh, một tay nhéo cằm anh.
Cô giống như một cô nhóc lưu manh vậy.
"Bọn em đi đi, anh ở cùng ông nội." Thẩm Ôn Đình trả lời.
Văn Ý đỡ cằm anh, có chút không vui, "Bọn họ toàn có đôi có cặp, một mình em đi bị kì thị."
Thẩm Ôn Đình đặt cuốn sách trong tay xuống, lấy cái tay không chịu an phận của cô xuống, "Ai dám kì thị bà Thẩm chứ?"
Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh như có tia sáng ấm áp.

Văn Ý không khống chế được mà tim đập loạn xạ, cắn răng nghiến lợi nói, "Vậy anh có đi không?"
Ánh mắt Thẩm Ôn Đình nhìn xuống, rơi trên ngực cô.

Lúc cô nằm sấp xuống, cổ áo hơi mở ra, tắm xong, cũng không mặc áo lót ở bên trong, làn da trắng nõn bên trong hiện lên trước mắt anh.
Thẩm Ôn Đình vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Lấy lòng anh à?"
Văn Ý: "..."
Cô đẩy Thẩm Ôn Đình ra, Văn Ý chui vào trong chăn, cô hừ một tiếng, đưa lưng về phía Thẩm Ôn Đình.
"Anh đi cùng em." Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai cô.
Khóe miệng Văn Ý hơi cong lên, cô lại nghe thấy anh nói, "Văn Ý, vừa rồi tim em đập rất nhanh."
Văn Ý: "Vừa rồi là bị ép tim!"
Thẩm Ôn Đình khẽ bật cười, "Cô nhóc lừa gạt."
Văn Ý: "..."
Xong đời rồi, lại không khống chế nổi nữa rồi.
Cuối tuần, Văn Ý nói chuyện điện thoại với ông nội Thẩm một lúc lâu, sau khi dặn dò ông xong, cô mới miễn cưỡng nói, "Cuối tuần này con không ở cùng ông được, cuối tuần sau con nhất định sẽ đến, ông nhớ chăm sóc mình thật tốt.

Ông nhớ ăn lê hấp đường phèn, đừng chê nó khó ăn, món này có thể trị ho khan."
Ông nội Thẩm ở đầu bên kia vui vẻ cười nói, "Ông biết rồi, con nhóc quản gia này.

Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, phải chơi thật vui, ông nội ở bên này không sao đâu."
Văn Ý nghĩ một chút rồi lại nói, "Vậy được, nếu như ông nội nhớ con, gọi cho con lúc nào cũng được, mạng trên núi có thể xài được."
Ông nội Thẩm vội vàng đồng ý, "Được được được, ông nội vẫn khỏe, đi chơi đi."
Cúp điện thoại, dì giúp việc ở bên cạnh vội vàng bê lên một chén lê hấp được phèn.
Ông nội Thẩm bất đắc dĩ nhận lấy, ông ngửi mùi, rồi từ từ uống từng hớp từng hớp một.
Dì giúp việc mỉm cười, "Không bằng ông trực tiếp uống một hớp luôn."
"Vậy không được." Ông nội Thẩm hừ một tiếng nói, lại ăn thêm một miếng, ông vui vẻ nói, "Du xuân được đấy, đây là lần đầu tiên Ôn Đình đi du xuân."
Dì giúp việc cũng nói, "Đúng vậy, tôi cũng nhìn đứa trẻ này trưởng thành, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút cô độc, không thích tham gia loại hoạt động này lắm."
"Không đâu, có Tiểu Ý ở đó." Ông nội Thẩm vô cùng hài lòng, "Tôi nghĩ là, cứ từ từ, Ôn Đình nhất định sẽ thay đổi."
-
Nếu như Văn Ý sớm biết độ cao của ngọn núi này cao hơn nhiều so với mặt nước biển như vậy, cô nhất định sẽ không đồng ý tới!
Sắp leo được một giờ, đỉnh núi vẫn còn rất xa vời.

Hết lần này đến lần khác cô là người đi cuối cùng, vốn dĩ cô nghĩ là cô gái nhỏ nhà Cố Phương Nguyên trông mảnh khảnh yếu đuối như vậy, cuối cùng leo lâu như vậy, cô ấy không mệt chút nào, ngược lại là cô nghỉ ngơi nhiều lần nên khoảng cách bị kéo ra rất xa.
Lại nghỉ ngơi một lần nữa, Văn Ý nhìn chằm chằm Thẩm Ôn Đình vẫn còn ở lại bên cạnh mình, cô đắm chìm trong suy nghĩ.
Dáng vẻ cau mày suy tư của cô quả thật rất thú vị, Thẩm Ôn Đình không nhịn được mà nhìn thêm mấy lận, nhìn thấy cô đang trầm tư, cô lên tiếng nhắc nhở, "Nên tiếp tục rồi."
"Không leo nổi." Văn Ý đấm đấm lên chân mình, từ sau khi tốt nghiệp đại học, Văn Ý, người không bị tra tấn bởi 800 mét, chính là một người không còn khả năng vận động.

Bình thường đi tới đi lui còn được, đi lên thế này, quả thật đã làm khó cô rồi.
"Bình thường anh chiều em quá rồi, từ nay tuần nào em cũng phải đi tập thể dục với anh." Nhà bọn họ ở khu Thanh Hà, cũng có phòng tập gym.


Bình thường đến cuối tuần, Thẩm Ôn Đình sẽ đi tập thể dục.

Còn Văn Ý, cô trực tiếp ngủ đến tận trưa.
"Đừng có nói xa như vậy, bây giờ em không leo nổi." Văn Ý cảm giác hai cái chân của mình sắp hỏng rồi, cô giở trò lưu manh với Thẩm Ôn Đình, "Anh cõng em đi."
Thẩm Ôn Đình nhìn xuống cô, "Còn có một cách thích hợp với em."
Văn Ý: "Cái gì?"
"Rơi tự do."
Văn Ý: "..." Trước đây cô động lòng với tên đàn ông chó này, nhất định là do tim cô có vấn đề!
Cô vỗ lên mặt mình một cái, Văn Ý kiên cường đứng dậy, lại nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang ngồi xổm trước mặt cô.

Cô kiêu ngạo nghiêng đầu đi chỗ khác, cô hừ lạnh một tiếng, "Em tự leo."
"Cũng được." Thẩm Ôn Đình giả vờ đứng dậy, Văn Ý hoảng hồn, cô vội vội vàng vàng leo lên, cô bất mãn vô lên vai anh, "Anh hung dữ với em."
Cô nhóc này không có lương tâm.
Thẩm Ôn Đình đánh vào mông cô một cái để trừng phạt, không ngoài dự tính anh nghe thấy giọng nói của Văn Ý, "Thẩm Ôn Đình!"
"Em mà động đậy nữa là anh ném em xuống đấy." Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói.
Cõng Văn Ý từ từ đi lên, không nghe thấy giọng nói ríu rít của cô ở sau lưng mình nữa, anh nói, "Sau này tập thể dục nhiều lên, ngồi vẽ lâu không tốt cho sức khỏe.

Leo núi tuy mệt, nhưng dù sao cũng là tập thể dục."
"Ồ." Văn Ý ngoan ngoãn đáp lời, cô miễn cưỡng chọc chọc lên lưng Thẩm Ôn Đình, "Anh thật sự định cõng em lên đó à?"
Đoạn đường này cũng không ngắn, cho dù thể lực của Thẩm Ôn Đình có tốt hơn đi nữa, cõng một người bốn mươi bốn lăm ký như cô đi lên, cũng là quá sức rồi.
"Cõng không nổi." Thẩm Ôn Đình nói đúng sự thật, anh không đưa Văn Ý leo lên, mà là đi con đường núi bằng phẳng bên phải.
Văn Ý nhìn về phía trước, vỗn dĩ đường núi chập hẹp ngay lập tức trở nên rộng rãi, còn có một mảnh đất trống và một cái đình nhỏ.
"Cáp treo?" Văn Ý không thể tin được mà nhìn từng chiếc cáp treo trước mặt mình, cô vội vàng nhảy xuống khỏi vai Thẩm Ôn Đình, "Sao anh không nói sớm?"
"Nếu anh nói sớm cho em, em một bước cũng không leo." Thẩm Ôn Đình đã sớm nhìn thấu tâm tư của Văn Ý rồi, anh nắm lấy tay cô, đi về phía cáp treo, "Đi thôi."
"Được."
Đây là lần đầu tiên Văn Ý ngồi cáp treo, cô nhìn xuống dưới, phong cảnh thành phố thu hết vào trong mắt.

Chỉ là đáng tiếc, không phải buổi tối, nếu là cảnh đêm sẽ đẹp hơn.
Nhìn đi chỗ khác, cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Ôn Đình vẫn luôn dừng lại trên người cô, vừa chăm chú vừa dịu dàng.
Văn Ý nháy mắt một cái, cô ôm lấy Thẩm Ôn Đình.
Ánh mắt anh đột nhiên nóng lên, Văn Ý lắp bắp giải thích, "Nghe nói hôn môi ở nơi cao nhất trong cáp treo, nhất định sẽ dài lâu."
Thẩm Ôn Đình im lặng, anh nhìn Văn Ý đang nói bậy, "Là vòng đu quay."
Văn Ý: "..." Ồ, một người đàn ông không hiểu lãng mạn như anh cũng biết à?
Cáp treo đột nhiên dừng lại, Văn Ý vội vàng buông tay ra, kéo Thẩm Ôn Đình đi ra ngoài.

Bọn họ đi đường tắt, ngồi trên bãi cỏ đợi một lúc lâu, mới nhìn thấy mấy người Cố Phương Nguyên thở hồng hộc leo lên.
"Cục cưng...!Có phúc cùng hưởng, sao cậu không nói sớm là có cáp treo." Ngải Tư Ngôn mệt mỏi nằm xuống, trực tiếp nằm lên trên bãi cỏ, làm một chú cá mặn.
"Cậu cần phải vận động nhiều hơn một chút." Văn Ý tự tin nói, cô chỉ huy ba người đàn ông dựng lều vải.
Ngọn núi này rất thoáng, mỗi ngày đều sẽ có người đến tuần tra giám sát, khu vực này cũng cho phép tổ chức tiệc nước.

Bọn họ thuê lều vải và lò nướng ở bên cạnh, Văn Ý bắt đầu xâu thịt.
"Nhìn là biết cậu ở nhà không làm việc nhà." Ngải Tư Ngôn chê cô, "Rau hẹ tớ làm cho, như này không dễ nướng."
Văn Ý ngoan ngoãn nhường vị trí đội trưởng, cô nhìn cô gái nhỏ.

Tuổi vẫn còn rất nhỏ, ánh mắt rất đơn thuần.

Cảm nhận được ánh mắt của Văn Ý, Lục Y Y nhìn cô, xấu hổ mỉm cười, "Cô Văn."
Đáng yêu!
Bây giờ Văn Ý không muốn nướng thịt xiên, chỉ có thể chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ bé của Lục Y Y.

Cô bước đến bên cạnh Lục Y Y, Văn Ý nhìn khuôn mặt đáng yêu này, cô nghiêm túc nói, "Cố Phương Nguyên kia cũng không phải là người tốt lành gì, nghe chị khuyên một câu, nhìn rõ ràng rồi hẵng cân nhắc."
Khuôn mặt trẻ con của Lục Y Y rất là nghiêm túc, "Ừ, em cũng cảm thấy anh ấy không tốt bằng chín người bạn trai trước đây của em."
Văn Ý: "??" Em cũng là tên cặn bã trong chuyện tình cảm à? Thất lễ thất lễ rồi.
Phương Dịch đúng lúc nghe trộm được câu này, anh hả hê cười, "Thẩm Ôn Đình, cậu không sợ là sẽ bị cô vợ nhỏ nhà mình làm cho hư hỏng sao?"
Thẩm Ôn Đình nhìn dáng vẻ híp mắt của Văn Ý, anh có hơi đau đầu.

Biết cô thích cái đẹp, nhưng không ngờ rằng cô cũng có hứng thú với phụ nữ.

"Văn Ý, đến đây." Thẩm Ôn Đình gọi một tiếng.
Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình, lại nhìn Lục Y Y.

Cuối cùng cô vẫn khuất phục trước sắc đẹp của chồng mình, vội vàng đi qua, "Đói không?"
"Có chút."
Văn Ý lấy từ trong túi ra một ít đồ ăn, biết Thẩm Ôn Đình đang bận, cô tự đút cho anh, "Chồng em vất vả rồi."
Thẩm Ôn Đình liếc nhìn cô một cái, "Biết anh vất vả là được rồi."
Văn Ý: "??" Cô lười để ý đến người đàn ông thường xuyên lên cơn co giật này, Văn Ý đút cho Thẩm Ôn Đình ăn xong, cô lại tiếp tục đi tìm Lục Y Y tám chuyện.
Không ngờ rằng Lục Y Y này lại là vua cặn bã trong các loại cặn bã, hai năm đại học cô hẹn hò với chín người bạn trai, nhưng là kiểu cặn bã mà không biết mình cặn bã.

Sau khi bình tĩnh nói xong, lại còn khá có cảm giác của một chị lớn từng trải, chỉ bảo cho Văn Ý và Ngải Tư Ngôn chỉ vừa trải qua một mối mình, "Không yêu nhiều người, sao xác định được người sau tốt hơn người trước.

Tuổi còn trẻ, cưới sớm không tốt lắm."
Văn Ý tuổi còn trẻ cưới sớm: "..."
Phương Dịch ở bên cạnh cười không nhịn được nữa, "Cố Phương Nguyên, cô gái này thú vị thật đấy."
Cố Phương Nguyên nhếch mép, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Thẩm Ôn Đình hoàn toàn nghe không nổi nữa, đưa Văn Ý đang lắng nghe kiến thức đi, tiến hành một đợt tẩy não mới, "Em cảm thấy cô ấy nói có lý?"
Văn Ý vẫn còn đang đắm chìm trong đợt tẩy não trước, cô vừa mới gật đầu một cái, ngay sau đó đã lập tức phản ứng lại, cô lại lắc đầu, "Cô gái nhỏ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói bậy bạ đấy."
Nhớ tới kinh nghiệm yêu đương phong phú của Lục Y Y, Văn Ý đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.
Cô lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Ôn Đình trước mặt đang dần tối xuống, khụ, tội lỗi, tội lỗi...
Thẩm Ôn Đình có vẻ như đã đoán ra được tâm tư của cô, anh ung dung thong thả nói, "Nói về tính trăng hoa, em cũng không kém cô ấy đâu."
Văn Ý: "??" Có phải anh có hiểu lầm gì với trăng hoa đúng không?
Trường hợp này cũng không đúng lắm, Thẩm Ôn Đình cũng không nhiều lời, anh chỉ nói, "Ăn cơm trước đi."
Tay nghề của Cố Phương Nguyên không tệ, trước đây thường đi ăn ở các quán thịt nướng, cũng học được một chút.

Ngay cả một người chưa bao giờ ăn đồ nướng như Thẩm Ôn Đình cũng cho anh mặt mũi mà ăn một ít.
Sau khi ăn uống no say, còn một lúc nữa mới có sao băng, chắc là lần trước bị ngược đãi chưa đủ, Cố Phương Nguyên cầm một bộ bài ra, "Thẩm tổng, chơi mấy ván không?" Trước đây anh đã hỏi thăm rồi, Thẩm Ôn Đình không biết chơi đấu địa chủ.
Phương Dịch trêu chọc Ngải Tư Ngôn, xoay đầu lại nhìn hai người, "Tôi cũng chơi, thắng số tiền lần trước thua về."
Thẩm Ôn Đình: "Được."
Ba người bắt đầu chơi đấu địa chủ, Văn Ý chống cằm, cô nằm trên cỏ giống như một chú cá mặn.
Nhưng cô gái nhỏ lại cảm thấy rất mới lạ, nhỏ giọng hỏi Văn Ý, "Chị Văn Ý, chị thật sự không hối hận vì còn trẻ mà cưới sớm sao?"
Đứa nhỏ này sao lại cố chấp như vậy chứ?
Văn Ý rất nhức đầu, cô nói, "Em cảm thấy có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn chồng chị sao?"
Lục Y Y nghiêm túc suy nghĩ một chút, nằm xuống bên cạnh cô, "Vậy chị phải biết quý trọng đấy, em đã từng gặp rất nhiều người, Thẩm tổng đúng là vẫn tốt hơn bọn họ."
Văn Ý cười nói, "Được."
Cô không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Ôn Đình, người mà trước đây vẫn là một chàng thiếu niên cô đơn, dường như cũng đã bắt đầu có cảm xúc rồi.
-
Leo nửa ngọn núi, vẫn không thấy mưa sao băng đâu, cuối cùng Văn Ý tựa lên vai Thẩm Ôn Đình nhắm mắt một lúc.
Vừa mới buồn ngủ, Thẩm Ôn Đình đã đánh thức cô.
Văn Ý vừa mới nhìn lên bầu trời, một ngôi sao băng trắng xóa vụt qua rồi biến mất.

Hai phút sau, lại có một sao băng khác xẹt qua.
Cô đẩy Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh ra, thúc giục, "Mau cầu nguyện đi."
Có rất nhiều sao băng, Văn Ý xem một lúc thì buồn ngủ.

Cái đầu nhỏ tựa lên vai Thẩm Ôn Đình, cô nói với anh, "Thắng được nhiều tiền không?"
"Không có, thua rồi." Thẩm Ôn Đình nói, "Cố Phương Nguyên chơi không tệ."
Văn Ý bĩu môi, "Không đúng là cậu ta đang gian lận." Dừng lại một chút, cô hỏi anh, "Anh cảm thấy du xuân như thế này chán không?"
Thẩm Ôn Đình ôm chặt lấy Văn Ý, "Không, anh rất thích."
Cảm giác ở cùng bạn bè cũng không tệ, trước đây chưa từng cảm nhận được, bây giờ nhìn lại, cũng là một loại tiếc nuối.
Đêm đã về khuya, bên ngoài hơi lạnh, Thẩm Ôn Đình đưa cô về lều vải, "Vừa rồi em ước gì vậy?"
"Em không tham lam, chỉ ước duy nhất một nguyện vọng." Văn Ý nhìn anh mỉm cười, sắc mặt âm trầm, chỉ có đôi mắt cô là sáng ngời, cô nói, "Em muốn người em yêu được bình an hạnh phúc."
Đắp chăn cho cô xong, Thẩm Ôn Đình sợ cô lạnh, anh lại cởi áo khoác của mình ra đắp lên chăn cô, anh thấp giọng nói, "Cũng khá tốt."
Văn Ý tiếp tục nói, "Người em yêu, có ông nội, có Tư Ngôn..."
Cô cẩn thận đếm, cuối cùng cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn anh, "Còn có anh, Thẩm Ôn Đình.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi