ĐẤU PHÁ CHI XUYÊN QUA CHỈ VÌ CÁC NGƯƠI

Chương 111: Trắng trợn cảnh cáo! ( Tiêu đề không liên quan nội dung, ta để cho đẹp thôi ahihi )

" Ta sẽ không chọn một trong hai điều kiện trên của ngươi. Mà ta chọn phương án thứ ba, đó là quyết chiến với ngươi........Vân Tuyết! " Từ dưới đất một cột gió thổi lên, làm cho mái tóc và quần áo của Tiêu Viêm tung bay, trong tay hắn hiện ra Huyền thước trọng kiếm, khí thế lấn áp tất cả. Không ít người nhìn hắn lại nhìn sang Bạch Tuyết đang đứng trên cao kia mà thầm nghĩ tên này nhất định điên rồi, mới đi đánh nhau với người nọ. Nhìn người nọ một thân y phục đỏ tươi, suối tóc bạch kim lại có một nhúm thất sắc gương mặt tuyệt mỹ, trước nay trong Già Nam học viện này chưa từng nghe nói qua xuất hiện một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, khuynh thiên hạ như thế này. Ai cũng đều đặt dấu chấm hỏi, kia là ai?


Nghiêm Hạo, Lâm Tu Nhai, Bạch Trình, huynh muội Liễu gia là Liễu Kình và Liễu Phỉ tự nhiên suốt đời này cũng không quên được gương mặt của Bạch Tuyết. Bọn họ cứ nghĩ người nọ đã rời khỏi Già Nam học viện nên mới từ từ buông lỏng sau đó thời gian cũng dần làm họ quên đi sự tồn tại của Bàn Long cũng như Bạch Tuyết. Bọn họ ở trong nội viện hô mưa gọi gió trở thành cường nhân trong nội viện, có một chút không coi ai ra gì chống đối với không ít lão tân sinh năm xưa bắt nạt họ ở cuộc thi săn hoả năng. Nhưng nay nhìn người nọ gương mặt cao ngạo liếc mắt coi trời bằng vung kia thì lòng bàn tay đều chảy đầy mồ hôi.

Bạch Tuyết cái tên này là một cấm kỵ không được phép nhắc đến trong nội viện. Quá khứ huy hoàng của nàng được các nội môn đệ tử tam sao thất bảng truyền tai nhau, nhưng rất lâu về sau cũng không còn ai đồn thổi nữa, nên các tân sinh mới vào liền chẳng ai biết. Họ chỉ nhớ đến cường bảng hiện giờ trong nội viện là Nghiêm Hạo - Lâm Tu Nhai - Liễu Kình - Hàn Nguyệt - Bạch Trình và cuối cùng là Liễu Phỉ.


Bạch Tuyết ngoáy lỗ tai, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười, không biết là đang cười khinh bỉ Tiê Viêm hay là cười hứng thú? Khí thế này không sai biệt lắm, không hổ sau này chính là trở thành Viêm Đế. Đáng tiếc Viêm Đế như ngươi gặp phải Tu La như ta thì coi như ngươi tận mạng. Ta vốn không muốn tìm ngươi tính sổ nhưng nay ngươi lại tự chui đầu vào thì ân oán cũ mới tính luôn một thể đi!

Trách ai bây giờ? Trách ngươi yêu ai không yêu, cướp ai không cướp lại cướp vợ của ta. Chọc ai không chọc, đánh ai không đánh dám chọc tới Vân Lam Tông của vợ ta, đánh sư điệt của ta! Ngươi với ta ân oán nào nói kết thúc thì kết thúc. Cho ngươi là nam chính, có bàn tay vàng, có Dược Lão phụ trợ bên cạnh thì đã sao nào!? Dược Lão hắn ta bức quá chỉ là một linh hồn người đã chết, cho dù hắn có sống thì ta đây đách sợ hắn, hắn chẳng qua thực lực chỉ là Bán Thánh, ta đây ít nhiều cũng đã Nhị Tinh Đấu Thánh thừa sức cân cả thế giới với nguyên hình của ta!


Nàng giơ ra một ngón tay ngoắc hắn, biểu lộ thách thức, trong đáy mắt còn lộ ra trêu chọc ý tứ làm cho Tiêu Viêm cảm thấy lòng tự tôn của hắn đang bị chà đạp, bỏ mặt bên tai Dược Lão đang nhắc nhở hắn cẩn thận với Bạch Tuyết, hắn đạp mạnh mặt đất, mượn lực bật thân hình tay cầm chắc Huyền Thước Trọng Kiếm lao thẳng tới chỗ Bạch Tuyết không hề do dự.

Lâm Phong, Thượng Quan Vô Ngạo nháy mắt cảnh giác chỉ cần Tiêu Viêm nhích tới gần Bạch Tuyết thêm một chút cả hai người sẽ cho hắn một quyền, vốn định ra tay nhưng lại thấy Vương tử của bọn họ ra hiệu không cần xen vào, liền thu hồi thủ pháp đứng sang một bên xem tình huống.

Mọi việc phát sinh rất nhanh, trước mắt họ là cảnh tượng mỹ nhân áo đỏ chỉ dùng một ngón tay đã cản phá được chiêu thức của Tiêu Viêm, Huyền Thước Trọng Kiếm bị Tiêu Viêm cố sức đè xuống muốn cắt đứt ngón tay của nàng nhưng đều vô ích. Ngón tay của Bạch Tuyết cứng rắn như một thanh kiếm không cách nào cắt đứt. Cánh tay còn lại ai cũng thấy rõ Bạch Tuyết đang ngưng tụ một khối cầu trong lòng bàn tay, sau đó 'Đùng' một phát khối cầu liền đánh thẳng vào ngực của Tiêu Viêm làm hắn bay thẳng xuống dưới, tạo thành một lỗ hỏng lớn, bụi bay mù mịt.
Miệng của hắn không ngừng trào ra máu tươi, trước ngực y phục rách một lỗ bự, Huyền Thước Trọng Kiếm được cắn xuống không xa chỗ hắn ngã. Hổ Gia, Ngô Hạo gấp rút chạy đến nâng hắn, riêng Tiêu Huân Nhi đứng đờ người ra đó không hề giúp mà ánh mắt thuỷ chung đặt lên người của Bạch Tuyết.

Dược Lão không ngừng mắng Tiêu Viêm tên ngu xuẩn, hiếu thắng này, bình thường thấy hắn trầm tĩnh nhưng khi thấy người nọ liền trở nên nóng nẩy không phân tốt xấu, nhào thẳng vào đánh người ta. Hắn nhìn Bạch Tuyết cả người liền tê liệt, Cốt Linh Diễm trong cơ thể hắn không ngừng run lên, bị đôi mắt như màu đen của biển đen nhẹ nhàng quét qua hắn, linh hồn hắn như bị trấn nhiếp, tinh thần lực của người này còn cao hơn hắn có thể là Tiên Cảnh không chừng. Hắn chỉ biết nàng không hề đơn giản, cứ như sự tồn tại của hắn đã bị nàng biết đến. Người này tồn tại đối với hắn là một sự uy hiếp không hề nhỏ. Nhưng sau lưng nhất định có một thế lực thần bí chống đỡ cho. Một kẻ thiên chất siêu phàm như thế phải sinh ra trong Trung Châu Viễn Cổ Bát Tộc. Hoặc do Viễn Cổ Bát Tộc đào tạo nên!
Bạch Tuyết nhìn đến Tiêu Viêm nằm bẹp dí như một con gián chết phải để người ta nâng lên mới ngồi được thì cảm thấy buồn cười. Bằng cái thực lực này, cũng đòi giành người yêu với nàng, còn công khai khiêu chiến nàng ở Vân Lam Tông, đến Già Nam học viện thì chẳng thu liễu được bao nhiêu xồn xồn xông lên đánh. Nàng không ngại bại lộ thân phận, dẫu sao cũng nên cho cái đám ranh con bên dưới biết nội viện còn tồn tại Bàn Long, không phải là nơi nhà hoang chết chủ muốn ngông cuồng bao nhiêu thì ngông cuồng bấy nhiêu.

Đạp không mà bước, phía dưới bắt đầu xôn xao, chợt có người hét toáng lên " Trời địu, nhìn đi là đạp không mà bước, mỹ nữ kia là Đấu Tông cảnh giới trở lên! " kế tục sau đó là những lời bàn tán khác " Không phải chứ, trong nội viện chúng ta có Đấu Tông thực lực sao? Ta nghĩ họ phải tốt nghiệp hoặc là làm trưởng lão rồi chứ! "
" Ngươi có mù không, nhìn cách ăn mặc của mỹ nữ kia thì nàng đang là đệ tử trong nội viện thôi! " Người qua đường A lên tiếng.

" Mỹ nữ đại nhân cầu bao dưỡng! "

" Mỹ nữ tỷ tỷ chúng ta kết làm tỷ muội đi! "

" Đại thần mời gả cho ta! " người này vừa nói xong liền nhận được ánh mắt khinh bỉ từ mọi người xung quanh!

Chẳng biết là ai hô lên một câu đem tất cả sự tò mò về thân phận của Bạch Tuyết nói rõ " A~ ta không nhìn lầm chứ, người đó chẳng phải Vương tử của nội viện chúng ta sao? Ta cứ nghĩ Vương tử ly khai nội viện rồi, không ngờ vẫn còn ở lại, như thế Bàn Long chẳng phải cũng còn tại vị sao? Ta phải mau mau đi gia nhập Bàn Long! "

Vương tử? Hai chữ này chỉ dành riêng cho Bạch Tuyết. Kia hai chữ 'Vương tử' này vừa vang lên xong thì cái tin đồn tam sao thất bảng về thời kỳ huy hoàng của Bạch Tuyết cũng chính thức trở lại, biến thành chủ đề nóng cho mọi người bàn luận.
Bạch Tuyết giọng nói trong trẻo, lạnh lùng không một phân tình cảm, chắp tay phía sau lưng, ngẩng cao đầu như một vị thần 'ban phát' ánh mắt nhìn xuống phía dưới " Tiêu Viêm, ngươi ở Vân Lam Tông dám ngang nhiên gọi thẳng tên ta, còn buông lời nhục mạ ta. Sư tỷ của ta Vân Vận có thể nhịn ngươi, cũng tha thứ cho ngươi tội bất kính vì ngươi đã cứu nàng lúc ở Ma Thú Sơn Mạch. Nhưng ta Vân Tuyết tuyệt đối không thể nhịn. Dám đánh bị thương sư điệt của ta, đem Vân Lam Tông thể diện phá hỏng. Này cũng quá đánh rồi! Tại nơi này ngươi cũng nhưng lúc xưa ngạo mạn với ta. Ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?! Hay là nghĩ........" nói đến đây nàng bỗng ngừng lại đưa mắt nhìn về Tiêu Huân Nhi, bốn mắt chạm nhau sét tình bắn tung toé, nàng cũng không nhìn quá lâu, dời tầm mắt khinh miệt nói tiếp " Hay là nghĩ có Huân Nhi che chở ngươi, thì ta sẽ nể mặc nàng ấy?! Nếu ngươi có suy nghĩ đó thì nên đá sang một bên đi. Vì dù có Huân Nhi bảo vệ, hoặc bên cạnh ngươi có một cái lão sư Bán Thánh thì đều không thắng được ta! Đơn giản mà nói cho ngươi, cũng như cảnh cáo đám nhóc tân sinh hay vài vị đã thân thuộc với ta rồi, ta là Nhị Tinh Đấu Thánh! Già Nam học viện cũng như Xà nhân tộc chỗ kia và Vân Lam Tông là địa bàn của ta! Vào địa bàn ta, đánh chó thì cũng nhìn xem chủ nó là ai! Chuyện này ta chỉ nói một lần đừng nhượng ta nhắc lại lần thứ hai, ta ghét nhất phải nói một việc quá nhiều lần! "
Tiêu Viêm cả thân hình thoáng run lên, hắn không nghĩ chỉ vài năm không gặp nàng từ Đấu Hoàng đỉnh phong lại nhảy vọt đến Đấu Thánh nhanh như thế, khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng cách xa nhau, thù này hắn làm sao báo! Trong miệng nàng ta còn nhắc đến vị Vân Lam Tông chủ hắn chưa hề diện kiến dung nhan, sao lại có ơn cứu mạng. Ở Ma Thú Sơn Mạch, hắn đúng là có cứu một vị cô nương, không lẽ.........Vân Chi........Vân Vận. Đấu Hoàng Vân Vận, Vân Lam Tông Tông Chủ, sư tỷ của Vân Tuyết! Hoá ra cô gái đó lại là Vân Lam Tông Chủ! Thảo nào khi đó hắn đã nghi ngờ Hải chi tâm giáp là Đấu khí hoá giáp tốt hiếm có sao một vị cô nương bình thường lại có thể sở hữu món đồ giá trị như vậy. Còn cho hắn làm quà, nếu không phải có Hải chi tâm giáp hộ thân thì hắn cũng tiêu đời nhà ma với một chưởng ban nãy của Bạch Tuyết.
Những người ở đây ai cũng giành cho Bạch Tuyết ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị, họ không phải chưa nghe qua tên nàng, khi còn bé đều nghe các trưởng bối nói về ở Gia Mã Đế Quốc có một người là trong lịch sử trẻ tuổi nhất Đấu Hoàng, Vân Lam Tông thiếu tông chủ Vân Tuyết!

Không thể tin được 'Vương tử' của nội viện Bạch Tuyết, lại chính là Vân Lam Tông thiếu tông chủ Vân Tuyết danh tiếng lẫy lừng, cứ thế Bạch Tuyết không biết nàng sắp có một Fanclub trong Già Nam học viện rồi.

Đám người Nghiêm Hạo - Bạch Trình - Lâm Tu Nhai - Liễu Kình - Liễu Phỉ đều cuối gầm mặt xuống, lời lẽ của Bạch Tuyết rõ ràng là đang nhắm vào bọn họ cảnh cáo những chuyện đã xảy ra trong nội viện nàng đều đã biết. Nếu bọn họ còn dám lộng quyền trước mặt nàng thì e là không chỉ bọn họ mà đến cả gia tộc của bị liên luỵ. Nay thân phận của nàng được tiết lộ, Vân Tuyết có Vân Lam Tông một thế lực cường đại có liên quan đến hoàng thất của Gia Mã Đế Quốc không dễ trêu vào.
" Xong việc rồi, còn không giải tán, chẳng lẽ muốn ta 'mời' các ngươi đi ăn bánh uống trà đàm đạo một phen. " Bạch Tuyết híp mắt cười ôn nhu nhưng nụ cười lại chứa đầy đao kiếm, đám người phía dưới đang tụ tập cũng nhanh chóng tản ra, còn bu lại như kiến bu bánh ngọt thì sẽ bị Bạch Tuyết đá bay từng tên một ra khỏi Phần Thiên Luyện Khí Tháp. Đúng lúc Hàn Nguyệt quay đầu tính mang theo người mình ly khai, nơi này vốn không có chuyện của nàng thì Bạch Tuyết lại lên tiếng " Hàn Nguyệt, ngươi một mình đến Bàn Long gặp Triệu Vũ Linh đi. Nàng ấy có vài chuyện cần giao phó cho ngươi. Số còn lại về nhà nghỉ ngơi đi. Nếu không lát nữa Tô Thiên đại trưởng lão cùng Hổ Kiền phó hiệu trưởng yêu quý đám tân sinh các ngươi như thế, sẽ lại đến lải nhải bên tai của ta! " nàng nói xong lời này liền phất tay áo quay đầu bước vào bên trong phòng, Lâm Phong, Thượng Quan Vô Ngạo cũng trở về phòng tu luyện. Chỉ để cho Tiêu Huân nhi luyến tiếc nhìn theo bóng lưng Bạch Tuyết khuất sau cánh cửa mà luyến tiếc chưa kịp nói một lời nào người lại bỏ đi mất!
P/S: sau cái tháng ngày vật vả với ngành kế toán, mị xác định là mị rớt môn rồi đó. Sợ không đủ thời gian viết truyện, ngại mọi người đợi lâu thì chán nên giờ viết xong chương này cũng cho mọi người bỏ phiếu luôn. Là phiếu chống drop, hay là phiếu drop, để phiếu nào nhiều Lạc theo bên đó, drop không drop sẽ do phần đông m.n quyết định. Còn riêng bản thân Lạc cũng không muốn drop đâu, tại không có nhiều thời gian lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi