DÂU TÂY BA BA PI



Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.
Tô Mộc nhẹ nhàng nâng chăn bông lên, trước khi xuống giường, đột nhiên bị Lương Hiệt kéo cánh tay.
Lương Hiệt trước tiên buông tay, tự mình ngồi dậy, mùi hương hoa mộc miên trên người anh như ẩn như hiện.

Tô Mộc vừa ngửi thấy, trong lòng lộp độp một phát, hai tai bất tri bất giác đỏ bừng: "Sáng nay em có lớp, anh ngủ thêm một lát đi, còn sớm."
Lương Hiệt buồn ngủ mấp máy môi: "Không ngủ nữa, em ăn sáng xong rồi hãy đi."
"Được." Tô Mộc chớp chớp mắt, ngây người nhìn đôi môi của Lương Hiệt.

Y vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên chín tiếng đồng hồ trước, không thể dứt ra được.
Từ từ, thẹn thùng từ đôi tai truyền đến trên mặt Tô Mộc: "Ngày hôm qua..."
"Hả?" Lương Hiệt nhìn y.
"Sau này em có thể thường xuyên ngủ với anh không?" Tô Mộc xấu hổ nói, "Hôm qua anh đã nói, sau này anh sẽ làm mọi chuyện cùng với em." Y phải xác nhận câu nói này có phải là thật hay không hay chỉ là một giấc mơ.
Lương Hiệt không chút do dự nói: "Đương nhiên có thể."
Đôi mắt Tô Mộc sáng lên, hào quang rực rỡ như hổ phách ngày xuân.


Mà tóc sau gáy y rối như tơ vò mà nhếch lên, không cần nói trong mắt Lương Hiệt có bao nhiêu đáng yêu.
Trong khi Tô Mộc đang đi tất, Lương Hiệt dựa vào sức lực của mình chống đỡ ngồi vào xe lăn.
Sau khi tắm rửa, đánh răng rửa mặt xong hai người đi vào phòng ăn.
Vì hôm nay là buổi học đầu tiên của Tô Mộc trong học kỳ mới, nên chị Trương phải dậy sớm hơn bình thường, theo lời dặn dò của Lương Hiệt, chuẩn bị bữa sáng phù hợp với khẩu vị của Tô Mộc.
Chị nhìn Tô Mộc đi ra từ phòng ngủ của Lương Hiệt, không khỏi chán ghét liếc nhìn một cái.

Cho dù giữa Tô Mộc và Lương Hiệt không có chuyện gì xảy ra, trong mắt chị Trương, đều kết luận Tô Mộc tự tìm ngược.
Tô Mộc tinh mắt bắt gặp cảnh này, thoải mái quan tâm ánh mắt kém thông minh của chị Trương một cái: "Chị Trương còn chưa tỉnh? Sao chị không nghỉ ngơi một lát mà còn phải vất vả làm bữa sáng."
Chị Trương: "......"
Chị Trương: "Tô tiên sinh sao lại nói vậy, đây là việc của tôi."
Chị từ đáy lòng xem thường Omega vừa bình thường vừa nghèo này, bám theo một tên què, thì thật sự cho rằng mình là chủ nhân của căn hộ này sao?
Nhưng ngoài mặt, chị Trương vẫn nở nụ cười dịu dàng thân thiện: "Lương tiên sinh, Tô tiên sinh, thừa dịp còn nóng mau ăn đi, một lát sẽ lạnh."
Lương Hiệt không nhìn chị Trương: "Chị Trương, mười lăm phút nữa gọi xe."
"Được, Lương tiên sinh muốn ra ngoài à?"
"Không phải tôi." Lương Hiệt gấp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào bát Tô Mộc, ôn nhu nói với Tô Mộc: "Nơi này cách trường của em quá xa, mỗi lần bảo em gọi xe em lại không chịu."
Tô Mộc tựa như vừa nhấc cả người ra khỏi ấm mật, liền nhếch miệng: "Taxi đắt lắm, em đi xe buýt đến ga tàu điện ngầm là được rồi, cũng không xa đâu." Y cắn một miếng bánh bao, thiếu chút bị nóng phỏng lưỡi.
Lương Hiệt vẫn luôn để mắt tới y, lo lắng nói: "Cẩn thận một chút."
Tô Mộc thật vất vả nuốt xuống một ngụm: "Anh không cần gọi xe cho em, hôm nay em có thể đi nhờ xe của Cố Noãn, cậu ấy cũng có tiết buổi sáng."
"Cậu ấy mua xe rồi?"
"Đúng vậy, ba của cậu ấy mua cho cậu ấy một chiếc xe hơi thể thao." Tô Mộc nói đến chiếc xe kia, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, y hưng phấn nói: "Chiếc xe đó có giá bằng cả căn nhà của em, cực kỳ hoành tráng luôn! Sau này có tiết học buổi sáng, em sẽ đi nhờ xe của cậu ấy!"
Ý tứ trong câu này, có vẻ như y định sống lâu dài ở đây.
Lương Hiệt không ngại, nhưng trọng tâm của anh không phải là vấn đề Tô Mộc có ở đây hay không, mà là: "Nếu em muốn xe, anh có thể mua cho em."
Lần này thì tốt rồi, Tô Mộc suýt chút nữa bị bánh bao làm nghẹn lại.
Chị Trương ở bên cạnh hít sâu một hơi, trong lòng nói: Mới ngủ mấy đêm liền ngủ ra chiếc xe thể thao.
Tô Mộc che miệng, rút khăn giấy: "Không cần! Em không muốn.

Em mua xe thể thao làm gì? Thứ này cũng giống như hàng hiệu ấy, người có khí chất dùng đồ giả cũng giống như đồ thật, còn như em, cho dù dùng đồ thật cũng giống như đồ giả thôi.


Không muốn, không muốn, không thực dụng tí nào."
"Vậy anh sẽ mua cho em hiệu khác, điệu thấp một chút, tỷ như..."
Lương Hiệt chưa kịp nói xong, Tô Mộc đã cự tuyệt: "Cảm giác phương hướng của em không tốt, anh đừng mua cho em."
Tô Mộc biết Lương Hiệt giàu có, tiết kiệm được không ít, nhưng y cũng biết Lương Hiệt mấy năm nay sống không dễ dàng gì.

Mẹ anh sắp xếp cho anh căn hộ này và một người bảo mẫu không xứng chức, sau đó không hỏi đến sinh hoạt của Lương Hiệt nữa.

Tiền Lương Hiệt hiện có trong tay căn bản là do chính anh kiếm ra, không phải từ trên trời rơi xuống.
Tô Mộc nhét vào miệng hai miếng bánh bao hấp, uống hết nửa ly sữa đậu nành, không quan tâm đến sự ngăn cản của Lương Hiệt, y chạy ra hành lang: "Học xong em sẽ đến.

Buổi trưa gặp lại!" Khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, y lại thò ra một cái đầu nhỏ, cười híp mắt nói: "Hôm nay em sẽ mua trà sữa cho anh nha."
Ngữ khí của y rất vui vẻ, vừa nghe là biết một chàng trai đang yêu.
"Tô..."
Cánh cửa được đóng lại.
Lương Hiệt không gọi được y, cười cười, khẽ thở dài nhìn bàn ăn sáng: "Dọn dẹp đi."
Chị Trương thấy thức ăn trên bàn không vơi nhiều: "Ồ được rồi, Lương tiên sinh ăn no rồi?"
Sau khi chị Trương dọn dẹp xong, Lương Hiệt đang ngồi trong phòng khách đột nhiên nói: "Chị Trương, tiền lương tháng này và tiền bồi thường sẽ được gửi vào thẻ của chị.

Chị có thể đi về, sau này không cần trở lại."
Chị Trương mù mịt, suýt chút nữa không phản ứng kịp, cuống quít nói: "Lương tiên sinh, ngài, ngài có ý gì? Chỗ nào tôi làm không tốt, ngài có thể nói với tôi!"
"Chị Trương, mặc dù sau này tôi có thể sẽ dọn ra khỏi căn hộ này, nhưng dù tôi sống ở đâu thì trong tương lai Tô Mộc cũng sẽ là một nửa chủ nhân."
Lương Hiệt nói rõ.
Khuôn mặt chị Trương chợt tái đi, không muốn mất công việc béo bở này, cố hết sức cứu vãn: "Lương tiên sinh, tôi biết tôi sai rồi.

Quả thật ngày thường tôi lơ là Tô tiên sinh một chút, nhưng mà tôi không có ác ý.

Ngài bảo tôi làm cái gì, tôi đều làm tốt.


Hơn nữa, tôi là do mẹ của ngài...!"
"Bên mẹ tôi đã nói rồi, bà ấy không có ý kiến ​​gì." Lương Hiệt không muốn nói gì với chị Trương nữa.
Nếu nói Lương Hiệt không biết những động tác nhỏ chị Trương lúc thường ngày là chuyện không có khả năng.

Lương Hiệt không nói chỉ là vì anh không quan tâm đến thôi.

Chỉ cần chị Trương không phạm sai lầm lớn dẫm vào giới hạn của anh, ngày thường chị có muốn trộm lười biếng hay chiếm chút lợi lộc cũng không thành vấn đề.
Nhưng trong thời gian này, Lương Hiệt không mù cũng không điếc.
Các kiểu mạo phạm của chị Trương đối với Tô Mộc đều khiến anh không hài lòng, và điều khiến anh khó chịu nhất là Tô Mộc sẽ không bao giờ kêu ca gì cả.

Có khi chị Trương miệng lưỡi thô, đối với Tô Mộc cũng kêu như muỗi kêu, xua tay liền quên mất.
Lương Hiệt không quên được, chị Trương chỉ là một bảo mẫu, quả thật bị anh dung túng hơi quá.
Được chị Trương đi rồi, Lương Hiệt trở lại phòng ngủ.

Tối hôm qua anh ngủ không ngon, bây giờ có hơi chóng mặt, vừa định lên giường nằm nghỉ một lát thì điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên.
Lương Hiệt đưa tay cầm lấy, sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt anh càng thêm mệt mỏi.
Do dự một lúc, Lương Hiệt mới chậm rãi trả lời điện thoại.
Là mẹ của anh, Lương Phân Dĩnh, gọi đến, thái độ của bà vẫn lạnh lùng như mọi khi: "Lương Hiệt."
Lương Hiệt dừng lại, sau nhiều năm, anh gần như quên mất giọng nói của Lương Phân Dĩnh.
Anh nói: "Có chuyện gì không?"
Lúc này, Lương Phân Dĩnh đang đứng ở dưới khu chung cư.

Bà mang kính râm che gần hết khuôn mặt, mà giọng nói của bà bình tĩnh đến không có chút cảm xúc: "Đây là căn hộ do ta đứng tên, con lại xóa dấu tay của ta?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi