ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Lục Y Y đứng trước cửa vào bữa tiệc, trên người khoác lên một bộ váy được thiết kế riêng biệt.

Đó là một chiếc váy nhỏ gọn bó sát, chân váy không quá bồng bềnh kéo dài chấm đất, phía trên thiết kế kiểu dáng cúp ngực kèm hai sợi dây nhỏ trên vai, mỗi sợi dây đều có một cái nơ được làm hoàn toàn bằng pha lê sáng chói.

Mái tóc dài khẽ uốn xoăn được thả xoã xuống, ghim thêm một chiếc nơ ở bên tai, kết hợp giữa màu tím mộng mơ và những viên pha lê nhỏ nhắn.

Đứng dưới ánh đèn cô như một nàng công chúa đang toả sáng.

Lục Y Y cảm thấy mình đặc biệt thích những thứ lấp lánh thì phải, đến cả trang sức hôm nay cũng vô cùng lấp lánh, thế nhưng thứ sáng chói nhất có lẽ là đôi mắt trong veo và Nữ Thần Tình Yêu đeo trên chiếc cổ trắng ngần.

Vị công chúa này không chờ hoàng tử, chỉ chờ một vị công chúa khác.

Lục Y Y thấy Tiền Hạ khó nhọc đi từ đằng xa thì mỉm cười, Tiền Hạ vốn không quen đeo giày cao gót, vậy mà cứ cố chấp muốn đeo, bây giờ thì hay rồi, hại bản thân cực khổ.

Thế nhưng thấp thoáng bên cạnh cô ấy lại có một bóng dáng cao lớn khác, hơn nữa bóng dáng này có chút quen thuộc.

Hai người đó càng đến gần cô lại càng nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai bên cạnh Tiền Hạ, đến khi hai người họ đứng trước mặt cô Lục Y Y mới bật cười.

“Tên ngốc Tư Nam, cậu quyến rũ được Tiền Hạ nhà tôi rồi sao?”
Chàng trai tên Tư Nam đỏ mặt, cậu khẽ gãi đầu, một tay vẫn đỡ Tiền Hạ.


Đây chính là cậu trai cùng lớp vẫn luôn theo đuổi bạn thân cô.

Lục Y Y nhìn dáng vẻ ngại ngùng hiếm thấy của bạn thân thì cười không ngớt, cô ôm bụng vỗ vỗ vào vai Tư Nam.

“Khá lắm! Khá lắm!”
Vậy là hôm nay cô lại phải làm người cô độc rồi.

Lục Y Y tủm tỉm đi phía sau đôi nam nữ tình tứ lại có chút e thẹn kia, đến giữ sảnh tiệc thì liền bắt gặp vài người bạn cùng lớp.

Mọi người đều ăn vận sang trọng tươm tất, dường như trong khoảnh khắc cô nhận thức được mười hai năm học của mình đã trôi đi rồi, trôi đi rất nhanh…
Những người bạn kia cô từng thấy mọi dáng vẻ của họ, dáng vẻ vui, buồn, mừng, giận, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mỗi khi kì thi tới, vẻ mặt nhăn nhó mỗi lần bị phân công trực nhật.

Thế nhưng bọn họ thế này là lần đầu tiên cô nhìn thấy, có lẽ đây chính là dáng vẻ của sự trưởng thành.

Sau này mỗi người một con đường, một lựa chọn, có thể có rất nhiều tiền nhiều của, con cháu đầy nhà, cũng có thể chật vật mưu sinh trên thương trường, mỗi hoàn cảnh đều sẽ là kết quả của sự nỗ lực không ngừng.

Thế nhưng có lẽ họ sẽ mãi mãi không thể trở về ngày tháng ấy, thuở còn là cây nhỏ nhiệt huyết, cam lòng chịu nắng chịu gió giữa cuộc đời xấu xa, ôm một hi vọng sau này sẽ thành đại thụ hạnh phúc, thuở niên thiếu ấy, họ không quay về được nữa rồi.

Lục Y Y mỉm cười, nụ cười có vui, có buồn, cô nhẹ nhàng đón lấy cái ôm của mọi người, nhẹ nhàng chúc phúc.

Còn đang hoà mình vào không khí của bữa tiệc, phía bên tai đã vang lên giọng nói khinh miệt.

“Ai đây ai đây? Đường đường là tiểu thư Lục gia mà lại không ai muốn làm bạn nhảy cùng à?”
Lục Y Y nghe thấy tiếng nói liền nhẹ nhàng quay sang, cô biết giọng nói này là của ai mà.

“Là cậu sao? Người đã tốt bụng chép tài liệu giúp tôi?”
Thấy vẻ mặt đối phương đỏ lên vì thẹn, cô vờ bật cười rồi che miệng, điệu bộ hết sức cợt nhả.

“Còn muốn làm thân với tôi nữa à?”
Vốn tưởng rằng cô gái đáng yêu không mấy thông minh này sẽ sợ khó mà lui, không còn tơ tưởng đến việc gây sự với Lục Y Y, nhưng chẳng ngờ đôi khi sẽ có một số người chó cùng đứt giậu, quả là không thể coi thường mà.

“Cậu lại đến gây sự với Y Y lớp chúng tôi à?”
Vài người bạn cùng lớp thấy vậy liền giúp cô lên tiếng, Lục Y Y vui vẻ khuyên can mọi người, vì hơn ai hết cô hiểu bạn học của cô cực kì nóng tính.

Lớp cô thì nổi trội nhiều thứ, nhưng đoàn kết là nổi trội nhất rồi.

Không khí cũng vì sự nóng nảy ấy mà trở lên căng thẳng, bữa tiệc đang ồn ào bỗng nhiên yên ắng, chỉ còn lại những tiếng xì xào.


Lục Y Y bất lực thở dài, cô vỗ mạnh vào vai mấy cậu bạn nóng nảy.

“Được rồi cất cái móng vuốt của mấy cậu đi”
Còn đang mệt nhọc khuyên can mọi người rằng cô không hề có vấn đề gì, uổng công vừa mang tiếng bị bắt nạt rồi lại còn lớn chuyện, trên sân khấu chính giữa buổi tiệc đột nhiên phát một bài nhạc mà trường cô hay phát lên radio vào mỗi sáng, mọi người đều ngừng hóng hớt nhìn về phía đó.

Ngay khi bài nhạc vừa dứt là giọng nói nhẹ nhàng không chút khoa trương, chuyên nghiệp mà đi sâu vào tâm trạng của mỗi người, một người phụ nữ trẻ trung tươi tắn mỉm cười hiền từ, cô ấy chính là người dẫn chương trình ngày hôm nay.

Lục Y Y thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì nữ MC ấy đúng như một thiên thần cứu thế mà.

“Vậy là năm dài tháng rộng cũng qua đi, cuối cùng thì mỗi người đứng ở đây đều là những cá nhân đã nỗ lực không ngừng để bước đến một tương lai đầy ánh mặt trời tươi sáng, vậy thì mong mọi người ở khoảnh khắc đông đủ cuối cùng này hãy cùng nhau gạt bỏ hết hiểu lầm, đoàn kết vui vẻ được không nào?”
Mọi người ở dưới đồng thanh cùng tiếng nhạc ấm áp.

“Được ạ!”
Sau đó người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu những giáo viên đã nghỉ hưu nay lại về đây dự tiệc, những thầy cô giáo có cái tên mà bọn họ đã nghe rất nhiều lần.

Có cả Lục Hạo vì ông hôm nay đến dự tiệc với vai trò là người đã góp vốn xây dựng lên ngôi trường, và cả những nhà đầu tư khác.

Cuối cùng người dẫn chương trình dừng lại một nhịp, cô mỉm cười nhìn một vòng dưới khán đài, vẻ mặt hào hứng.

“Cuối cùng, đây là một người vô cùng đặc biệt và cũng ít khi xuất hiện, nhà trường cũng không nghĩ rằng có thể mời được người này đến tham dự…”
Tiếng MC ồn ào trên sân khấu còn Lục Y Y dưới này chỉ mải miết nói chuyện với bạn bè, cô cũng không quan tâm cho lắm bởi những thầy cô giáo dạy học của mình Lục Y Y đều đã gặp hết rồi, ba cô đến tham dự cũng là việc mà Y Y đã biết trước.

Vậy nên dĩ nhiên người đặc biệt mà MC nhắc tới có lẽ cũng chẳng liên quan đến cô.

Trong lúc người dẫn chương trình nói gì đó, đại khái là giới thiệu về người đặc biệt kia thì bên cạnh Lục Y Y bỗng dưng xuất hiện đàn anh Giang Lạc, trên tay vẫn là một bó hoa hồng.


Có lẽ đàn anh này quá cố chấp rồi thì phải, Lục Y Y nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười hoà nhã.

“Đàn anh tìm em có việc gì sao?”
“Em từ chối lời mời của anh rồi lại đi một mình thế này sao?”
Cô ngượng ngùng nhún vai.

“Em cũng không muốn làm bạn nhảy với ai, chi bằng đi một mình sẽ thoải mái hơn”
Giang Lạc có chút thẹn quá hoá giận, dù gì cũng bị từ chối ở trước nhiều người như vậy, cậu vội vã túm lấy cổ tay cô, chỉ là còn chưa kịp nắm chặt thì một bàn tay nó lớn khác đã bẻ ngược tay cậu về phía sau.

Người đàn ông đứng sau Lục Y Y cao lớn ngạo mạn, khí thế như muốn bóp nghẹt cậu.

Trong đáy mắt hắn là những ngọn lửa đang nhảy múa, Lục Y Y còn chưa hoàn hồn đã bị bàn tay hắn siết chặt vào lòng.

Ngay lúc này trên sân khấu là giọng nói càng cao hứng của người dẫn chương trình vang lên, Lục Y Y liền bị cuốn vào những loại cảm xúc hỗn độn.

“Chúng ta hãy cùng chào đón nhà đầu tư lớn nhất, chủ tịch Sở, Sở Tử Phong!”
Lúc ấy giọng nói uy quyền phía sau cô cũng đồng thời hoà vào tiếng nhạc.

“Muốn chết à?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi