ĐAU THƯƠNG CỦA HẮN CHỮA LÀNH BỞI EM


Lục Y Y cau có ngồi xuống, cô rất muốn rời khỏi cái bầu không khí khó chịu này, nhưng cô sợ ba cô sẽ nể tình thân mà đồng ý cho họ ở lại.

Có điều Lục Y Y đã nhầm, dù cô có ngồi đây ngăn cản hay không thì ba cũng đã đồng ý, nhìn dì Hạ Nghinh buồn bã thở dài cô tức giận đứng dậy.

Cơn đau buốt truyền đến khiến Y Y hơi khuỵu xuống, Sở Tử Phong vội đỡ lấy rồi bế cô lên.

Hắn quay sang phía Lục Hạo.

“Y Y hôm nay sẽ ở dinh thự của con”
Lục Hạo gật đầu rồi khẽ xoa mi tâm.


“Tức chết em rồi”
Đến buổi tối khi đã an phận trên bàn ăn Lục Y Y xả hết cơn tức trong người ra, cô tức đến đỏ mặt, hận không thể đánh nhau với người đàn bà tâm cơ kia.

Sở Tử Phong chống tay lên cằm ngắm nhìn dáng vẻ xù lông của Y Y, môi cong thành một đường.

“Lớn thật rồi”
Bé con nhà hắn trước đây ngoan ngoãn dịu hiền, cam chịu tất cả mọi thứ, nhưng bây giờ đã quật cường phản kháng để bảo vệ những người mà em ấy yêu thương.

Lục Y Y lườm hắn một cái, sau đó ăn một miếng thịt, cô như nhớ ra gì đó liền quay sang hắn đay nghiến.

“Nếu chú dám có người khác ở bên ngoài, Lục Y Y này sẽ phế của chú luôn”

Thấy điệu bộ ấy Sở Tử Phong bật cười, hắn chỉ sợ người chạy đi mất là cô thôi.

“Sao hả, mới sáng nay trên giường còn cầu xin anh, về đây đã gọi là chú rồi sao?”
Sở Tử Phong áp sát vào người cô, bàn tay to lớn ôm trọn cô vào lòng, Lục Y Y đỏ mặt quay đi chỗ khác, nỗi nhục này cô phải rửa sạch mới được!!
Tối đó cô không tài nào ngủ nổi, cứ xoay qua rồi xoay lại khiến Sở Tử Phong cũng phải tỉnh giấc.

Lục Y Y cứ mãi suy nghĩ về thái độ của ba cô sáng nay, bình thường ông luôn là một người quyết đoán, làm sao có thể có những quyết định mâu thuẫn như vậy?
Sở Tử Phong ôm cô vào lòng , Lục Y Y vùi mặt vào ngực hắn rồi nói ra hết suy tư của mình.

“Chắc là chú Lục có nỗi khổ riêng thôi, nếu tò mò thì em có thể hỏi ông ấy mà”
Sở Tử Phong đều đều vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang ru ngủ, lại giống như đang dỗ một đứa trẻ.

“Em cũng không hiểu, cả ba và dì đều rất thương cô Tuyết Linh, tại sao lại có thể trơ mắt nhìn Lục Kiên và tình nhân của chú ấy hoành hành như vậy chứ?”
Câu nói này của Lục Y Y trực tiếp tác động đến tư duy của Sở Tử Phong, đáy mắt hắn loé lên một tia sắc lạnh sau đó liền biến mất.

Sau một hồi an ủi người trong lòng hắn liền chìm vào giấc ngủ, Sở Tử Phong nhàn nhạt lặng lẽ xuống giường rồi đi xuống sân sau.

Quả như dự đoán, Lục Hạo đã ở đó từ lúc nào, hắn đoán chừng ông đã ở đây từ rất lâu rồi.

Do mối quan hệ thân thiết của Sở Tử Phong và Lục Y Y từ nhỏ đến lớn nên hai toà dinh thự được xây dựng khá gần nhau, khoảng cách giữa hai toà nhà cao lớn chỉ qua một vườn hoa của Lục Y Y, vì vậy nên Lục Hạo có thể xuất hiện ở đây không có gì là lạ.

Ban nãy khi đang vỗ về Lục Y Y hắn đã thấy ánh đèn nháy lên hai hồi từ phía vườn hoa, đó là kí hiệu mà hắn và Lục Hạo ngầm đặt ra với nhau.

“Con bé ngủ rồi sao?”
Sở Tử Phong ngồi xuống, tự tay rót một ly rượu.

“Hôm nay chú lại mượn rượu giải sầu à?”
Người ba vợ điềm đạm này rất ít khi uống rượu, những lúc động đến rượu đều là khi ông có một tâm trạng không tốt.

Lục Hạo thở dài, nâng ly rượu lên uống cạn.

“Chắc con cũng đoán ra vì sao ta giữ họ lại rồi nhỉ”
Sở Tử Phong trầm lặng, khẽ gật đầu.


Sáng sớm hôm nay Lục Y Y vừa tỉnh dậy đã vội vã chạy về nhà, phần nhiều là cô biết hôm nay cô Tuyết Linh sẽ từ phía Bắc trở về sau chuyến du lịch dài ngày, một phần cũng là muốn an ủi dì Hạ Nghinh.

Hôm qua do quá tức giận, cộng thêm cơ thể mệt mỏi nên đã nhất thời mà quên mất dì ấy, Lục Y Y liên tục tự trách, chỉ sợ dì ấy nghĩ nhiều vì những lời nói của người đàn bà đó.

Không ngờ vừa vào đến nhà đã thấy dì Hạ Nghinh và cô Tuyết Linh đang an nhàn hưởng trà ở phòng khách, Y Y có chút thẫn thờ.


“Cô về sớm vậy sao?”
Y Y vui vẻ nhào vào lòng Trịnh Tuyết Linh, bà mỉm cười đầy hiền hậu, sau chuyến du lịch này trông bà trẻ ra rất nhiều.

“Y Y có nhớ cô không nào?”
“Y Y nhớ cô lắm luôn”
Cả dì Hạ Nghinh và Tuyết Linh đều bật cười, dường như nghĩ ra điều gì đó cô liền nháy mắt ra hiệu với dì Hạ Nghinh, chẳng ngờ bà vẫn điềm đạm uống trà, sau đó bình thản nói.

“Không sao đâu, cô Tuyết Linh và dì tự biết ứng phó”
Lục Y Y cạn lời, đúng là gừng càng già càng cay, vậy là cô lo lắng vô ích rồi.

Sau khi hàn huyên đôi lời với cô Tuyết Linh Lục Y Y liền bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện của hai người, cô hậm hực đi ra vườn qua của Lục gia, định bụng xem mấy giống hoa mới nhập về.

Bước chân của Lục Y Y dần chậm lại, cô thấy một bóng dáng nhỏ bé ở bộ bàn ghế xinh xắn mà cô hay ngồi.

Lục Y Y tiến về phía đó, Lục Doãn Tinh liền giật mình bật dậy, cô đánh giá sơ qua về cô gái này một lượt, liền nhàn nhạt mà ngồi xuống.

Đúng là theo gen di truyền của Lục gia, dáng dấp không phải dạng tầm thường.

Cô gái này là con gái của Lục Kiên và người đàn bà đó, dáng người cô ta mảnh khảnh, khuôn mặt trong sáng lương thiện, Lục Y Y bỗng thấy hình ảnh của mình hai năm trước.

“Ở Lục gia có vừa ý không?”
Lục Doãn Tinh từ lúc thấy cô vẫn luôn im lặng, nghe câu hỏi của cô thì liền lúng túng.

“Rất…tốt ạ”
Nếu như không phải đã nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô gái này vào ngày hôm qua chắc Lục Y Y vẫn sẽ cứ tưởng cô ta đích thực là một cô gái yếu đuối luôn mong cầu được che chở mất.

“Ngồi xuống đi, tôi cũng đâu có chèn ép gì cô”
Lục Y Y thừa biết cô ta chẳng hề sợ hãi cô, chỉ là đang cố tạo một vỏ bọc vô hại mà thôi.


Lúc đó Sở Tử Phong đi tới, cường độ dính người của hắn ngày càng tăng thì phải.

Lục Y Y khẽ liếc qua ánh mắt xuất thần của Lục Doãn Tinh, trong lòng khó chịu vô cùng, cô đứng dậy nhào vào lòng Sở Tử Phong, thuận tiện hôn chụt vào môi hắn.

Trong khi hắn còn đang sững sờ Lục Y Y đã nũng nịu.

“Sáng nay Y Y vẫn chưa ăn gì.

.


Ánh mắt Sở Tử Phong đầy yêu chiều, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.

“Vậy anh đưa Y Y đi ăn sáng nhé?”
Cô vui thích gật đầu, vùi mặt vào cổ hắn, trước khi rời đi Sở Tử Phong nhìn Lục Doãn Tinh một cái, vẻ mặt không cảm xúc gì.

Lúc này chỉ còn Lục Doãn Tinh ở lại, cô ngơ ngác một hồi, sau đó đưa tay sờ lên khuôn mặt phớt sắc hồng.

Người đàn ông đó quả thực là đẹp quá, ngay từ lần đầu tiên gặp đã khiến cô không thể rời mắt rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi