Sự chú ý đỗ dồn về phía này, Thời Anh đứng đằng xa cũng bắt đầu tiến lại.
Đằng Chính Hùng đi đến thấy cảnh này, trong lòng liền thấp thỏm một cái.
Ông ta xuống thấp giọng, " Hạo Thiên! Có chuyện gì vậy?"
Lúc này Tần Hạo Thiên mới buôn tay ra, khi anh buôn ra,còn đẩy mạnh người đàn ông đó bổ nhào về phía trước.
" Chú Đằng! Lần sau,nếu tiệc của chú có loại người này, thì đừng mời cháu."
Đúng vậy! Mọi người ở đây không ai không thích người đẹp, nhưng bọn họ cùng lắm cũng chỉ uống rượu, liếc nhìn từ xa, ai lại đường đột, động tay động chân như hắn.
Tần Hạo Thiên tuy ngữ khí không lớn tiếng, nhưng câu nói của anh, làm Đằng Chính Hùng không khỏi sợ hãi.
Ông ta hiểu ý trong lời nói đó, là khách mời của ông ta đã đắc tội Tần Hạo Thiên.
Người đàn ông đó chẳng hiểu do uống say hay lớn mật, lại dám lớn tiếng.
" Tần tổng! Không phải mọi người ở đây nể mặt anh, gọi anh một tiếng Tần Tổng, thì anh nghĩ mình có thể xem thường người khác.
Tôi đường đường là thiếu gia của tập đoàn Thịnh Đẳng, anh lại gọi tôi là.
loại.
người.
này.
Có phải anh quá không lịch sự rồi không?"
Anh ta nhấn mạnh ba chữ, loại người này.
Ngón tay còn chỉ chỉ vào người Tần Hạo Thiên.
Thời Anh đã đứng sau Tần Hạo Thiên, thấy sự việc như vầy, anh đã kêu người tới.
Chỉ là dự trù trường hợp, tên này uống say phát điên sẽ vướng chân anh.
Anh còn phải đưa Tần Tổng của anh về, không tiện xử lý hắn.
Thấy anh ta chỉ tay vào người Tần Hạo Thiên, Thời Anh bước lên bẽ ngón tay anh ta, phát ra tiếng " Rụp"
Tần Hạo Thiên vẫn bình lặng như nước, tay vẫn ôm lấy Như Ngọc, mà Như Ngọc nãy giờ đã gục vào vai anh, không còn biết gì.
Anh buôn nhẹ một câu," Lịch sự? Tôi chưa đủ lịch sự? Được rồi, để tôi cho Thịnh thiếu thấy, tôi có thể lịch sự hơn nữa."
Đằng Chính Hùng thấy cảnh này hết sức lo lắng, cũng không dám xem vào, ông ta không muốn đắt tội một trong hai bên.
Nhưng so với việc đặc tội với Thịnh Đẳng thì đắc tội với Tần Hạo Thiên đáng sợ hơn.
Ông ta vẫn còn muốn nhờ vào Tần Thị.
Trong lòng ông ta đã đưa ra lựa chọn.
"Hạo Thiên chuyện này xảy ra ở bữa tiệc của chú, cháu không cần động tay, chú sẽ giải quyết."
Người đàn ông đó nghe Đằng Chính Hùng nói vậy, liền lớn giọng mỉa mai.
" Thì ra.., Đằng Tổng là người biết nịnh bợ như vậy.
Trước đây nịnh bợ Thịnh Đẳng, giờ lại ôm chân Tần Hạo Thiên."
Chuyện của Tần Hạo Thiên anh xưa nay không cần người khác giải quyết.
" Chú Đằng! Không phiền chú."
" Tần Hạo Thiên.
Anh chỉ vì một con đàn bà,mà sĩ nhục tôi như vậy, tôi sẽ cho anh phải bò ra khỏi đây."
Anh ta hét lớn, đám đàn em bên ngoài liền xong vào, có khoản bảy, tám tên cao to.
Mặt mày hung tợn, xăm trổ không khác gì đầu gấu.
Mặc kệ trước mắt là cảnh gì, Tần Hạo Thiên vẫn ôm chầm Như Ngọc trong vòng tay.
Lần đầu tiên trong đời, anh mất kiểm soát vì một người.
Nội tâm anh hiện giờ, chỉ muốn nghiền nát kẻ xúc phạm Như Ngọc.
Sự xung đột giữa họ, làm những người khác trong bữa tiệc hết sức hoảng loạn.
Những người không liên quan, liền tránh xa qua một bên.
Một số khác thì không hoảng, nhưng là không dám xem vào, chỉ đứng ngoài cuộc, im lặng mà nhìn.
Đám người đó xông vào, đứng phía sau tên thiếu gia của Thịnh Đẳng.
Hắn đắc ý, hống hách nói với Tần Hạo Thiên.
" Nếu bây giờ anh xin lỗi tôi, tôi có thể nhẹ tay với anh một chút.
Bằng không, cả ảnh và cô ta, không ai có thể rời khỏi."
" Vậy sao?" Tần Hạo Thiên không chút gì có vẻ giao động,trước lời đe dọa của anh ta.
Càng làm cho anh ta thêm tức tối, liền ra hiệu đám người phía sau xông tới.
Thời Anh chắn phía trước Tần Hạo Thiên, nhào vô một tên, anh xử một tên.
Thân thủ của Thời Anh không tồi chút nào.
Tên thiếu gia Thịnh Đẳng,thừa dịp cầm lấy chạy rượu đập bể một nửa, rồi nhấm ngay Như Ngọc mà ném.
Lập tức, Tần Hạo Thiên xoay người che lấy Như Ngọc.
Chay rượu bể ném trúng vào bả vai Tần Hạo Thiên, đầu nhọn đâm vào, vì anh mặc áo vest,nên vết thương không quá.
sâu.
Lập tức, Tần Hạo Thiên quay lại, ánh mắt đầy sát khí nhìn vào tên thiếu gia Thịnh Đẳng.
Lạ thay, anh không tức giận vì bản thân bị thương, mà là tức giận vì hắn suýt chút,làm bị thương Như Ngọc.
Đang lúc ẩu đả thì người của Tần Hạo Thiên tới, hai mươi người mặc đồng phục quần âu và áo sơ mi màu đen, nhanh chóng tiến vào.
Lúc này Thời Anh không ra tay nữa, nhường sân cho bọn họ.
Thời Anh đến bên cạnh Tần Hạo Thiên, thấy Tần Hạo Thiên chảy máu anh lo lắng." Chủ tịch! Anh không sao chứ?"
" Không sao."
...Rất nhanh, người của Tần Hạo Thiên đã khống chế hết đám người của thiếu gia Thịnh Đẳng....
...Mấy tên đầu gấu đó, đã bị người của Tần Hạo Thiên đánh cho bầm dập....
Mặt của tên thiếu gia Thịnh Đẳng đó, giờ đã biến sắc.
Hắn nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
.