ĐAU THƯƠNG NHƯNG VẪN MUỐN YÊU ANH


Ông cụ Tần lên tiếng" Như Ngọc sẽ ở lại đây sao?"

"Dạ, ông! Cô ấy đến đây để tiện làm việc cho con.
Với lại, ở bên ngoài một mình cũng không tốt."

Tần Hạo Thiên, miệng thì giải thích với ông, mắt thì nhìn về phía Như Ngọc.


Anh đang thể hiện sự quan tâm?

Tống Như Ngọc lúc giờ, chào hỏi xong thì ngồi xuống ghế shopha, dì Lan thì đã vào trong làm việc.


Ông cụ Tần nhìn qua thái độ của Tần Hạo Thiên, liền biết được tâm tình của anh.
Chỉ là Như Ngọc, cô thật sự quá ngây thơ nên vẫn chưa nhận ra.


"Ông chủ tịch! Thời gian này chúng ta sẽ thường xuyên được gặp nhau."

Tống Như Ngọc phấn khích nói.


" Gì mà ông chủ tịch.
Sau này hãy gọi là ông nội."

" Ông nội?" Như Ngọc ngạc nhiên khi ông cụ nói vậy.


" Đúng vậy, con cứ gọi ta là ông nội, nghe sẽ thuận tai hơn.
Với lại, con cũng không còn người thân.
Nếu con không chê, cứ xem ông như người thân của con.
Được không?"

Nghe những lời này của ông, Như Ngọc không khỏi xúc động.
Quả thật, từ khi mẹ cô mất.
Cô đã không còn người thân bên cạnh nữa rồi.



" Được vậy,con cầu còn không kịp.
Con có thể gọi ông là ông nội thật sao?"

Như Ngọc vừa nói, vừa khúc khích.


" Tất nhiên, đến đây nào! Cháu gái ngoan."

Ông cụ vừa nói, vừa đưa tay ngoắc.
Ý bảo Như Ngọc sang ngồi cạnh ông.


Như Ngọc liền đứng lên, đi qua ngồi cạnh ông.
Cô khẽ gọi," ông nội!"

Ông cụ vỗ nhẹ đầu cô, " Ngoan..!"

Tần Hạo Thiên lúc giờ im lặng nhìn.
Giờ mới lên tiếng, " Xem ra, cô bây giờ vài vế đã ngang hàng với tôi rồi nhỉ?"

" Làm gì có, anh đừng trêu tôi."

Vì cuộc trò chuyện với ông cụ, mà Như Ngọc lại quên mất chuyện lúc nãy trong xe.
Quên luôn sự giận dỗi Tần Hạo Thiên.


Dì Lan bên trong đi ra, " Mời lão gia, mời mọi người vào dùng cơm."

Dì Lan luôn giữ thái độ cung kính với Tần lão gia, và Tần Hạo Thiên.
Mặc dù 2 người họ không xem dì là người làm.


Ông cụ Tần từ lâu đã cho phép dì Lan dùng bữa cùng ông và Tần Hạo Thiên.


Mọi việc trong nhà đều giao cho gì quản.


Trên bàn ăn, Ông cụ Tần ngồi ghế trên đầu bàn, Tần Hạo Thiên ngồi bên phải cạnh ông, Như Ngọc thì ngồi phía bên trái, rồi đến dì Lan.


Trước khi đến đây, cô còn phập phồng sợ sẽ không quen với không khí trong nhà giàu.


Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy đây giống như là nhà mình vậy, thái độ của ông cụ Tần dành cho cô, khiến cô thấy trong lòng rất ấm áp.
Cảm giác như ông thật sự chính là người thân của cô....


Sau khi ăn tối xong, cô được người làm dẫn lên phòng.


Căn phòng rất to, giường cũng thật là êm ái làm sao.
Căn phòng đầy đủ vật dụng cho con gái, không thiếu thứ gì.


Còn có cả bàn trang điểm, nào là mỹ phẩm son phấn, đều là hàng cao cấp.


Là con gái, ai lại không thích những thứ này chứ? Nhưng mà.., trong Tần Gia đâu có con gái, lẽ nào...
đây là chuẩn bị riêng cho cô?


Nghĩ vậy, trong lòng Như Ngọc có chút bất an, người ta thường nói " vô công bất thụ lộc." Sao cô có thể tự nhiên hưởng thụ của người khác được chứ?

Cả đêm cô cứ trằn trọc không ngủ được, phần vì chưa quen, phần vì những suy nghĩ mông lung.


Sáng hôm sau.


Tống Như Ngọc dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong liền đi xuống lầu.


Cô nghĩ, tuy ông cụ Tần tốt với cô, nhưng đã ăn không, ở không nhà người khác, thì cũng nên phụ giúp.


Cô đi vào bếp, trong phòng bếp, người làm ai làm việc nấy cả rồi.
Cô cũng không biết mình làm gì bây giờ?

Thấy cô, người làm liền chào lễ phép."Cô Tống! Chào buổi sáng."

"Vâng.., tôi có thể làm việc cùng mọi người không?"

" Không được đâu ạ, đây là công việc của chúng tôi.
Nếu cô thấy buồn chán, hay là ra vườn hoa đi dạo, hoặc ra phòng khách, chờ chúng tôi làm bữa sáng xong sẽ lên mời cô."

" Tôi đang rảnh rỗi, tôi có thể phụ mọi người làm bữa sáng."

" Chuyện này không được đâu ạ."

" Cô đang làm khó họ, định làm họ mất việc sao?"

Là giọng của Tần Hạo Thiên, anh ta đứng đó từ lúc nào?

Tống Như Ngọc quay người lại, ngập ngừng.
" Tôi.., tôi đâu có làm gì, tôi chỉ muốn phụ giúp họ thôi."

Nghe giọng như oan ức.


"Cô thật sự rảnh rỗi?"

" Đúng vậy, vẫn chưa đến giờ đi làm."

"Ai nói? Từ giờ cô sẽ làm việc 24/24.
Bất kể khi nào tôi cần."


" Anh đang bốc lột."

" Ai bảo tôi là chủ nợ của cô."

"Anh...,"

Anh quay sang nói với người làm, " Từ giờ, sinh hoạt cá nhân của tôi sẽ do Tống Như Ngọc đảm nhiệm."

" Dạ, cậu chủ." Đám người làm đồng thanh.


Rồi anh lại quay sang Như Ngọc,

" Cô hãy đến chỗ dì Lan, để dì ấy chỉ bảo cho cô, nắm bắt những yêu cầu sinh hoạt cá nhân của tôi."

Nói xong anh liền đi ra, không cho Như Ngọc cơ hội trả lời.


Tống Như Ngọc cũng chỉ đành ngậm ngùi đi tìm dì Lan.


Trong số người làm, có một cô lên tiếng.
" Cứ tưởng là nhân vật quan trọng gì? Thì ra, cũng chỉ là một người phục vụ cho cậu chủ."

" Ấy, cô nói khẽ thôi, không sợ bị đuổi việc à?"

" Dù sao cũng đâu ai nghe thấy."

" Thôi thôi, làm việc đi, đừng có gây chuyện."

Âm thanh xì xào trong bếp tắt dần, Như Ngọc cũng đã đến phòng dì Lan.



.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi