ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Thượng Chi Đào cắm đầu đi vào thang máy, sau đó nhấc một chân để đặt balo lên đó, nhét sách tiếng Anh thương mại vào trong balo. Cửa thang máy sắp đóng lại mở ra, Loan Niệm đeo kính râm bước vào thang máy.

Thượng Chi Đào vội vàng bỏ chân xuống, đứng ngay ngắn chào anh: “Chào buổi sáng Luke.”

“Chào.” Loan Niệm nhìn cô qua kính râm, quyển sách tiếng Anh thương mại vẫn còn lộ một nửa ra bên ngoài. Cho nên “con chim ngốc” này vẫn đang trên đường học thêm tiếng Anh sao? Thượng Chi Đào không biết Loan Niệm đang quan sát mình, cô đứng thẳng tắp và thận trọng. Cô biết Loan Niệm không thích nói chuyện phiếm với người khác nên chỉ chào buổi sáng rồi im thin thít. Khuôn mặt toát lên sự nghiêm túc tập trung một cách cường điệu.

Có điều cô rất bất ngờ vì Loan Niệm lại cần mẫn như vậy. Tuần trước làm việc năm ngày, ngoại trừ một ngày anh ra ngoài gặp khách hàng vào buổi sáng, những ngày còn lại anh đều đến công ty từ sớm để giải quyết công việc. Một người đã có tài hơn người khác lại còn chuyên cần, đúng là rất đáng sợ. Vì thế cái hôm anh nói làm việc để kiếm tiền tiêu hoang, chắc chắn là nói đùa, anh đến sớm hơn bất cứ ai, lại về muộn hơn tất cả mọi người, thế thì lấy đâu ra thời gian để tiêu xài hoang phí?

Thượng Chi Đào đưa ra kết luận rằng Loan Niệm là kiểu người nói một đằng làm một nẻo. Anh có một cái miệng rất độc địa và một tính cách kỳ lạ, nhưng anh lại không phải một người sống lo hưởng thụ. Thượng Chi Đào chưa bao giờ gặp một người sống chỉ biết hưởng thụ mà phải làm việc ở công ty với cường độ cao mười mấy giờ trong một ngày làm việc.

Hai người kẻ trước người sau ra khỏi thang máy, Loan Niệm đút tay vào túi quần, nhìn thấy cô lao công mà lại chủ động chào hỏi bà ấy: “Chào buổi sáng dì.”

Cô lao công đó trông có vẻ không bất ngờ, “Chào buổi sáng nhé.”

Thượng Chi Đào ngạc nhiên há hốc miệng, một người không thích để ý đến người khác như Luke thực tế lại là một người biết cư xử đúng mực? Cô đi đằng sau nghĩ ngợi lung tung, suýt chút nữa đã đụng phải Loan Niệm khi anh chợt dừng lại.

“Ngày nào cô cũng đến công ty vào giờ này sao?” Loan Niệm đột nhiên hỏi cô.

“Vâng ạ.” Vẻ mặt của Thượng Chi Đào hơi ngây ngốc, “Giờ này không tắc đường.”

Thấy Loan Niệm quay người đi, cô đi theo hỏi anh: “Có công việc gì cần tôi làm vào buổi sáng sao Luke?”

“Cô nên làm công việc gì chẳng phải là nên đi hỏi sếp của cô hay sao?”

“Vậy vì sao sếp lại hỏi tôi mỗi ngày đến đây lúc mấy giờ?” Cô nhân viên không biết điều gặng hỏi đến cùng.

“Xem xem cô có thể chăm chỉ được bao lâu.”

Loan Niệm cười giả lả, bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất. Thượng Chi Đào mang theo vẻ mặt thắc mắc đi đằng sau anh, sau đó rẽ vào chỗ làm việc của mình. Lúc ngồi vào ghế, cô ngước mắt nhìn về phía phòng làm việc của Loan Niệm, anh đã ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính.

Thượng Chi Đào nhớ đến lời miêu tả của Lumi về Loan Niệm: Anh ta nghiêm nghị, lúc làm việc cũng rất nghiêm túc.

Thượng Chi Đào cảm thấy Lumi nói rất đúng, lúc Loan Niệm làm việc đúng là rất nghiêm túc, nghiêm túc hơn Alex nhiều. Alex làm bên mảng tiếp thị, quanh năm bay nhảy khắp nơi, thường xuyên không thấy mặt mũi đâu. Nhưng Alex hơn ở chỗ dễ tính, ngày nào cũng mang vẻ mặt hòa nhã vui vẻ. Không suốt ngày nghiêm mặt như Luke. Nghiêm mặt, lại còn liên tục chế giễu người khác, thật đáng ghét!

Thượng Chi Đào vừa nghĩ vừa mở tài liệu ra, viết kế hoạch công việc hôm nay. Cô thừa biết mình không có đường tắt để đi, nhưng cô cũng không muốn bị đào thải, không thể để Loan Niệm được như ý. Cô lại nghĩ đến chuyện Loan Niệm khuyên cô đổi việc, bây giờ cô lại thấy bị loại bỏ không mất mặt, bị Loan Niệm nói trúng mới là chuyện mất mặt nhất.

Cũng không biết vì sao, trong thâm tâm cô lại muốn đối đầu với Loan Niệm.

Và tất nhiên Loan Niệm không hề biết chuyện Thượng Chi Đào muốn đấu với mình, trong tay anh còn một dự án lớn phải theo dõi, nhưng người bên phòng kế hoạch không đủ, trao đổi với mấy phòng khác đều không có kết quả, thế là anh bèn hỏi Alex: “Có thể cho tôi mượn hai người chỉ cần chạy việc không?”

“Chỉ cần chạy việc là sao?”

“Chính là không cần động não, giúp tôi xử lý một số tài liệu, theo dõi quy trình như một cỗ máy.” Loan Niệm nghĩ gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Cần người nhanh nhẹn.”

“Lumi và Flora nhé.” Alex biết Loan Niệm bổ sung thêm câu kia là có ý gì, chẳng phải là đang nói Thượng Chi Đào không được sao? Nhưng anh ta khăng khăng không làm theo, “Vừa khéo họ là người đối tiếp công việc với phòng các anh, dễ sai sử.”

“Không được.”

“Ai không được?”

“Flora không được.”

“Thế thì chẳng còn ai nữa đâu...” Alex giở trò vô lại, người khác trong công ty nhường nhịn Loan Niệm, e dè Loan Niệm sẽ được thăng chức giống như trong lời đồn. Anh ta không bận tâm đến chuyện này, người làm trong ngành tiếp thị đến chỗ nào mà không tìm được việc? Anh khinh thường tôi được, chứ khinh thường người của tôi thì không được. Suy cho cùng, Alex chính là một người biết bảo vệ nhân viên của mình.

Loan Niệm hiểu được ý của Alex, thích dùng Thượng Chi Đào thì dùng, không dùng thì phòng tiếp thị của tôi cũng chẳng còn ai khác. Anh ngước mắt nhìn thấy Thượng Chi Đào đang đứng nói chuyện với Kitty cách vách ngăn làm việc, không biết Kitty đang nói gì, nom có chút vênh váo chèn ép, Thượng Chi Đào thì một mực gật đầu.

Giỏi. Cung kính với sếp thì thôi đi, ngay cả nói chuyện với đồng nghiệp mà cũng không ngẩng đầu lên được. Loan Niệm nhíu mày, nói với Alex: “Được thôi. Anh có thể cử người có thể làm việc được không? Chẳng phải Tracy đã cho anh HC rồi hay sao?”

*Headcount (HC) là đơn vị đề cập đến số lượng nhân sự hiện tại của tổ chức/ doanh nghiệp.

“Còn đang tuyển đây! Hai người này cho anh mượn dùng trước, dùng xong thì mau chóng trả cho tôi.”

“Được. Bảo bọn họ tối nay thu dọn hành lý, ngày mai đi Quảng Châu cùng chúng tôi.”

Chuyến công tác đầu tiên trong đời Thượng Chi Đào đã đến bất thình lình như thế đấy. Nửa đêm cô về đến nhà sắp hành lý, lúc đặt mình trên giường lại không ngủ được. Đi công tác thôi mà, có phải đi lấy chồng đâu, sao lại phấn khích thế nhỉ? Cô dứt khoát ngồi dậy, lấy quyển sổ tay rồi vẽ một hình bản đồ Trung Quốc đơn giản lên trên giấy, sau đó dán một lá cờ lên vị trí Quảng Châu. Cô vừa làm vừa nghĩ, hành trình của mình sẽ bắt đầu từ nơi này, sau này mình sẽ đến nhiều nơi hơn.

Cô thức đến lúc trời tờ mờ sáng, sau đó kéo vali đến sân bay sớm. Ánh bình minh ở sân bay rất đẹp, trên không trung rợp bóng mây, khiến vạn vật trên thế gian đều trở nên dịu dàng.

Cô đến sớm hai tiếng, lúc đến nơi người vẫn còn tắm trong ánh sáng mờ ảo, vì đi vội vàng nên mặt hơi ửng hồng, mái tóc xõa tung trên bả vai, dáng vẻ rất ấm áp. Loan Niệm đang uống cà phê, thoáng dừng mắt trên bóng dáng vội vàng kia. Thượng Chi Đào đeo một gọng kính đen, trông giống một kẻ ngốc. Kẻ ngốc kia nhìn anh một cái rồi giả vờ như không nhìn thấy anh, chọn một chỗ ở xa xa ngồi quay lưng lại với anh.

Giỏi thật.

Kỹ năng diễn xuất dở tệ.

Thượng Chi Đào cảm thấy sau lưng như mọc gai, luôn cảm thấy Loan Niệm đang nhìn chằm chằm vào cô. Là do cô chột dạ, giả bộ không nhìn thấy anh. Nếu không thì sao? Đến chào hỏi rồi bị anh ta bơ đẹp ở đó sao? Cô không biết rằng sống lưng thẳng tắp của cô lại toát ra vẻ căng thẳng, như thể cô đang chờ đợi ai đó đến cứu cô vậy. Trông hết sức đáng thương.

Cuối cùng nhìn thấy Lumi đi tới như một cô người mẫu, Thượng Chi Đào thở phào, vẫy tay với cô ấy: “Lumi.”

“Chà, đến sớm quá thể. Ấy, kia chẳng phải là Luke sao?”

“Thế ạ? Luke cũng đến rồi ư?” Thượng Chi Đào giả bộ quay đầu lại, nhìn thấy Loan Niệm đang cúi đầu đọc sách, như thể không nghe thấy gì.

Lumi kéo Thượng Chi Đào đến trước mặt anh, “Chào buổi sáng Luke.”

“Chào.” Loan Niệm ngẩng mặt lên từ trang sách, nhìn thấy vẻ mặt như mới nhìn thấy anh của Thượng Chi Đào, bèn nhếch miệng, “Cũng chào cô nhé, Flora.”

Hả? Chủ động chào buổi sáng?

Thượng Chi Đào nhìn thấy nét cười nhạo nơi đáy mắt Loan Niệm, mặt thoắt cái đỏ bừng, “Chào buổi sáng, Luke?”

“Cô đỏ mặt gì thế?” Lumi bất chợt hỏi Thượng Chi Đào, còn cô thì len lén chọc tay vào lưng cô ấy, Lumi lại bồi thêm một câu: “Cô chọc chị làm gì vậy?”

...

Loan Niệm đột nhiên bật cười, nụ cười phát ra tiếng.

Lumi đã làm việc ở công ty hai năm, chưa từng nghe thấy Loan Niệm cười như thế này bao giờ, cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt sửng sốt, sau đó phát hiện ra anh chàng này cười lên rất đẹp trai, hàm răng đều đặn trắng tinh, xán lạn như ánh nắng, không hề giống bộ dạng ma quỷ lúc bình thường một chút nào.

“Uống cà phê không?” Loan Niệm không để ý đến ánh mắt của hai người, đứng dậy hỏi họ.

“Hả?” Thượng Chi Đào phản ứng rất chậm.

“Uống!” Còn Lumi phản ứng rất nhanh, sếp mà, có thể “bào” thì phải “bào” ngay, “Bé Đào Đào cầm giúp chị nhé, chị vừa mới đến, còn đang thở gấp đây này!”

Loan Niệm đi được hai bước, thấy Thượng Chi Đào vẫn còn đứng đó, xoay người lại quăng cho cô một câu: “Có đi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi