ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Từ khi nào Loan Niệm muốn lên chức bố? Chắc là từ khi cái lão Trần Khoan Niên kia suốt ngày đăng ảnh con vào trong nhóm, trông rất đáng yêu.

Trước đây Loan Niệm chưa từng suy nghĩ đến vấn đề con cái, anh thậm chí còn cho rằng không kết hôn, không sinh con dưỡng cái tốt hơn nhiều, một mình sống tự do thoải mái. Nhưng bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi. Đôi khi thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Thượng Chi Đào, anh lại nghĩ có một đứa con dường như cũng rất tuyệt.

Anh chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với Thượng Chi Đào.

Sau khi họ làm xong cuộc vận động kịch liệt ở trên bàn, sự uể oải và nồng nhiệt vẫn còn đọng lại trong cơ thể họ, anh đã hỏi Thượng Chi Đào rằng: “Sinh một đứa nhé?”

Thượng Chi Đào nhìn anh một cách sửng sốt, “Anh cai thuốc cai rượu là vì chuyện này thật ư?”

“Là để sống lâu trăm tuổi.” Loan Niệm nói nhăng nói cuội.

Thượng Chi Đào ngồi dậy nhìn anh.

“Nhưng với tiền đề là chúng ta phải làm bậc cha mẹ có trách nhiệm.” Thượng Chi Đào nghiêm túc bày tỏ quan điểm của mình.

“Ngay cả cơm em cũng không biết nấu, làm mẹ thì đúng là thiếu chút ý nghĩa.” Loan Niệm cười nhạo cô, thấy cô sắp nổi cáu, anh lại thong thả nói: “Anh biết nấu, anh có thể bù đắp cho khuyết điểm của em.”

Thượng Chi Đào bị Loan Niệm chọc tức gần chết, cô đạp anh một cái, bị anh bắt được cổ chân, “Giờ bắt đầu luôn à?”

“Sao cơ?”

“Tạo người.”

Loan Niệm kéo cô ngồi vào lòng mình, hai người quay mặt vào nhau trên sofa. Cơn mưa lớn bên ngoài đập vào cửa sổ, khiến lòng Thượng Chi Đào rối như tơ vò.

“Em không cho phép con em không có gia đình hoàn chỉnh, không cho phép bố mẹ nó không yêu thương nhau, không cho phép bố mẹ nó không yêu thương nó...” Thượng Chi Đào nói.

“Vậy sao? Em định ly hôn à? Em nằm mơ đi Thượng Chi Đào.” Loan Niệm giữ lấy gáy Thượng Chi Đào, kéo cô về phía anh, “Em ly hôn thử xem?”

“Không phải, em...”

Loan Niệm chặn kín môi cô, hiếm khi lại tỏ ra dịu dàng. Môi kề môi, đầu lưỡi đi vào rồi lại ra ngoài, lướt qua khóe môi cô, “Em hiểu anh mà, anh chỉ có không muốn làm, chứ không có chuyện không làm tốt.”

Anh luồn tay vào trong áo thun của cô, Thượng Chi Đào ngả vào lòng anh, khẽ bật ra một chữ: “Vâng.”

Cô ôm chặt cổ anh, cảm nhận anh từ từ tiến vào trong cô rồi bất ngờ dùng sức.

Đây là lần đầu tiên họ không sử dụng biện pháp phòng tránh. Thượng Chi Đào từng nói chuyện này với Lumi, rằng một người tự do bất cần như Loan Niệm lại luôn luôn sử dụng biện pháp phòng tránh. Cảm giác này rất kỳ diệu, dường như nó gần gũi hơn trước đây rất rất nhiều, không một kẽ hở.

Hai người đều vô cùng cuồng nhiệt, không biết là vì sao. Giữa chừng họ ngồi xuống đất, khoảnh khắc đó gần như lấy mạng Thượng Chi Đào, cô ngân nga một tiếng, như bị thứ gì đó đoạt mất hơi thở.

Cuộc ân ái này tựa như cơn mưa ngoài kia, khi thì dữ dội, khi thì triền miên. Đôi mắt đen láy của Loan Niệm khóa lấy cô trong bóng tối, thi thoảng thấy cô nhíu mày hoặc hét lạc cả giọng, anh sẽ hỏi cô rằng: “Thích như này? Hửm?”

Họ đang khám phá mọi thứ.

Anh vô cùng hào hứng với việc khám phá cơ thể Thượng Chi Đào. Anh không thể chịu đựng được chuyện cả hai không làm bất cứ chuyện gì khi cả hai ở cùng nhau, anh thích cách họ thoải mái làm theo ý mình như bây giờ. Anh ghét phải trình tự hóa chuyện chăn gối, khả năng sáng tạo giúp anh xóa bỏ cái cũ, tạo ra cái mới, anh tự tin đến lúc anh sáu bảy mươi tuổi, anh vẫn có thể làm thế này với Thượng Chi Đào tựa như một kẻ ham mê sắc dục. Có thể lúc đó sẽ không được kịch liệt như bây giờ, nhưng sự cuồng nhiệt trong đáy lòng anh vẫn còn đó.

Thượng Chi Đào giao toàn bộ cơ thể mình cho anh, cô hết sức tin tưởng anh. Nhưng thế này thì lâu quá.

Hóa ra việc tạo người lại khiến người ta mệt mỏi như vậy.

Thượng Chi Đào thầm nghĩ.

Họ làm đến khi trời tối mịt.

Trời vẫn còn mưa, Thượng Chi Đào tìm một mặt tường để trồng cây chuối.

“Em làm gì thế?”

“Nghe nói như này dễ đậu thai hơn.”

“Em bị hâm à? Cần em phải trồng cây chuối hả?” Loan Niệm kéo cô xuống, “Trong đầu nghĩ vớ vẩn gì không biết.”

Anh mắng Thượng Chi Đào một trận té tát, nói mãi nói mãi đến cùng chính anh là người cạn lời, bật cười thành tiếng, đưa tay vò mạnh đầu cô, nói một câu: “Giỏi!”

Anh đứng dậy làm đồ ăn cho cô và Luc.

Lúc ở bên nhau thì như thế này, sau khi tách ra thì lại là kiểu khác.

Anh phải bay chuyến bay sáng thứ Ba, lúc đi thì trời vẫn còn tối. Thượng Chi Đào vẫn đang ngủ, anh thơm má cô, đột nhiên có chút không nỡ rời xa cô.

Thượng Chi Đào nắm lấy tay anh, lẩm bẩm một câu: “Chú ý an toàn.”

“Ừ.”

“Sớm quay lại nhé.” Cô đặt tay anh lên má mình, lòng Loan Niệm mềm nhũn, đáp: “Ừ.”

Về đến Bắc Kinh là anh đi thẳng đến công ty, gặp được Lumi với cái bụng hơi nhô lên ở trên hành lang, “Cô có bầu rồi à?”

Lumi nhướng mày với anh, “Thế nào? Nhanh hơn anh một bước, có phải vẫn còn không phục?”

Loan Niệm trề môi, nhún vai, muốn vặc lại cô một câu nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ của cô và Thượng Chi Đào, thế là anh nở nụ cười hiếm có với cô, “Dạo này có liên lạc với Flora không?”

“Mỗi ngày.”

“Đã khoe chuyện cô có thai cho cô ấy chưa?”

“Khoe rồi.”

“Tốt lắm. Chia sẻ nhiều chuyện tốt với cô ấy vào, chẳng hạn như cô...” Loan Niệm đang định nói mang thai cũng vẫn xinh đẹp như trước kia, nhưng nhìn thấy đám tàn nhan li ti trên mặt Lumi, anh lảng ngay sang câu khác: “Chẳng hạn như ăn uống tốt hơn, Will chiều cô hơn. Hoặc tạo nên mối quan hệ tình cảm với con cái là điều rất hạnh phúc.”

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác vì chưa kịp phản ứng của Lumi, anh lại nói thêm: “Nếu cô có thể khơi dậy ham muốn chiến thắng của cô ấy, để cô ấy cảm thấy không thể để cô bỏ lại đằng sau trong chuyện này thì càng tốt.”

Cuối cùng Lumi cũng hiểu ra, Loan Niệm muốn cô động viên Thượng Chi Đào có em bé, muốn cô tạo động lực cho cô ấy. Thế là cô “xùy” một tiếng rồi nói: “Xin tôi đi, tôi sẽ giúp anh.”

Cầu xin đồ khờ khạo nhà cô hả? Loan Niệm liếc xéo cô một cái rồi đi mất.

Lumi cảm thấy Loan Niệm rất buồn cười, nhắn tin ngay cho Thượng Chi Đào: [Ông xã nhà cô muốn có con có cái, có gì cũng được lúc về già kìa. Trên mặt hiện đầy suy nghĩ tôi muốn làm bố, tình thương của người cha của ông anh này không có chỗ để nữa rồi!]

Thượng Chi Đào nhắn lại một tràng ha ha ha: [Bọn em bàn nhau rồi, đúng là chuẩn bị có em bé.]

[Điều dưỡng ổn rồi chứ?] Lumi hỏi cô. Có một khoảng thời gian, sức khỏe Thượng Chi Đào không được tốt vì áp lực công việc lớn.

[Trước kia mẹ chồng đã tìm bác sĩ cho em rồi, uống mấy thang thuốc, bây giờ các chỉ số đã bình thường rồi.]

[Thế thì tốt rồi! Mau lên! Cùng nhau chơi nào!]

[Dạ.]

Thượng Chi Đào thầm nghĩ, chuyện này đâu có phải muốn nhanh là nhanh được. Cô ngồi trong văn phòng, họp xong, nhìn bầu trời âm u bên ngoài thì nghĩ ngay tới khoảnh khắc dữ dội khi họ ngã từ trên sofa xuống dưới đất. Cơ thể trống trải, thế là lấy điện thoại nhắn tin cho Loan Niệm: [Chồng ơi.]

Loan Niệm vẫn đang họp, nhìn thấy tin nhắn này thì đỏ từ mặt xuống tận cổ. Anh nghĩ có lẽ mình có vấn đề rồi, đã thân thuộc với đối phương đến vậy rồi mà vẫn có phản ứng như thế này với hai chữ “chồng ơi”, [Em gọi anh là gì?]

[Chồng.]

...

[Đủ rồi đấy Thượng Chi Đào.]

Thượng Chi Đào bật cười khoái trá. Có một số chuyện kỳ lạ mà Loan Niệm không thể chấp nhận được, có thể là vì anh là một người hay ngượng nghịu. Mỗi lần Thượng Chi Đào phát hiện ra chuyện gì, cô sẽ mang chuyện đó ra trêu ghẹo anh, điều này biến thành thú vui thầm kín giữa hai người. Loan Niệm chỉ cho phép cô làm như vậy, đổi sang người khác thử xem, chỉ sợ anh lại nổi cơn tam bành với người ta.

[Chồng ơi, em nhớ anh.] Cô nói tiếp: [Ý em là cơ thể và tâm hồn em đều nhớ anh.]

Loan Niệm nhếch khóe miệng rồi nhanh chóng thu lại nụ cười, đặt điện thoại sang bên cạnh. Tuy nhiên trong lòng có chút ngứa ngáy, chắc hẳn là vì cái câu “cơ thể và tâm hồn em đều nhớ anh” của Thượng Chi Đào. Người phụ nữ này bị làm sao thế nhỉ?

Gần 8 giờ Loan Niệm mới họp xong, đột nhiên quyết định quay lại Cáp Nhĩ Tân.

Thế là anh đi thẳng ra sân bay để quay lại Cáp Nhĩ Tân.

Khi anh vào nhà thì cũng đã gần 12 giờ, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt của Thượng Chi Đào.

“Không phải em nói cơ thể và tâm hồn đều nhớ anh sao?” Loan Niệm kéo cô ngồi dậy, “Để anh xem xem rốt cuộc em nhớ anh đến chừng nào nào?”

Anh cực kỳ thích những trò dụ dỗ thi thoảng của Thượng Chi Đào, anh cũng bằng lòng bỏ thời gian vào chuyện này, vượt ngàn dặm đường đến đây đáp lại nỗi nhớ nhung của cô. Họ giống như những người vừa mới biết yêu, cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ, chỉ ước gì có thể chết trên người đối phương.

Thượng Chi Đào cảm thấy chuyện có em bé của hai người không giống như những người khác. Hạ Vân nói lúc vợ chồng cô ấy dự định có em bé, phải dự đoán thời kỳ rụng trứng, khi nào rụng trứng thì mới quan hệ, cho nên họ cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Loan Niệm vứt hết giấy thử trứng rụng của cô, nói với cô là: “Đừng dùng mấy thứ này, anh không thích.”

“Đầu tiên, chúng ta làm như này là vì chúng ta thích, chúng ta cảm thấy vui vẻ, trước tiên cứ làm cơ thể mình vui sướng đi đã.”

Thượng Chi Đào cho là anh không tin vào khoa học, nhưng cô vẫn thích cách sắp xếp của anh. Khi họ ở bên nhau, chỉ cần đôi mắt va vào nhau, hoặc tay anh chạm vào cô, hoặc khi cô vừa mới tắm xong, trên đầu vẫn còn bốc khói nghi ngút, đều được coi là thời cơ tốt.

Loan Niệm nói kệ xác cái gọi là khoa học, ông đây chỉ muốn yêu em thật vui vẻ.

- -

Công ty của Thượng Chi Đào giành được giải thưởng của quý. Công ty phân phối dành cho họ ba phần thưởng, muốn họ đến Hải Khẩu nhận giải, cô đã dẫn những nhân viên trẻ tuổi của mình đi.

Buổi trao giải còn bố trí khâu chia sẻ cảm nhận, giám đốc kênh hỏi ý kiến của cô, cô vui vẻ nhận lời.

“Đào Đào, đến đây tập dượt đi.” Giám đốc kênh gọi điện cho cô.

“Vâng. Giờ em qua ngay đây.”

Cô rửa mặt, mặc áo T shirt cùng quần jean đơn giản rồi đến phòng truyền thông. Chiều nay cô có một bài phát biểu trong hội nghị các đại lý quảng cáo của nhà phân phối, nội dung mà cô chia sẻ là xây dựng đội ngũ nhân tài của đại lý quảng cáo.

Cô cũng biết vì sao công ty phân phối lại muốn cô chia sẻ vấn đề này, đội ngũ của cô có tốc độ hưởng ứng nhanh, có tham gia vào nghiệp vụ một cách nhanh chóng, biện pháp nhanh và ổn định, lãnh đạo công ty phân phối muốn lấy cô làm hình mẫu. Cô không hề phản đối.

Cô lên sân khấu, kiểm tra lại phần PPT thật nhanh rồi mau chóng tiến hành khâu tập dượt. Xuống sân khấu, thấy Trương Lôi Đang ngồi bên dưới, thế là cô ngồi ngay bên cạnh anh.

“Sếp Lôi mà cũng phải tập dượt sao?” Cô nói đùa.

“Sếp Thượng tổ chức hội nghị chuyên nghiệp như thế mà vẫn phải tập dượt, tôi thoát sao được.” Trương Lôi cười nói, anh ấy tựa vào ghế, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thượng Chi Đào thì trêu cô: “Ngày nào Loan Niệm cũng nhìn thấy quầng thâm của em thì liệu có mất hứng thú với em không nhỉ?”

“Chỉ là mấy ngày gần đây em thức khuya nhiều hơn xíu thôi.”

“Anh ấy có đến không?”

“Có.” Thượng Chi Đào cười đáp: “Anh ấy nói anh ấy muốn đi nghỉ dưỡng.”

“Để anh bảo cấp dưới sắp xếp phòng riêng cho hai người.” Trương Lôi lấy điện thoại ra, Thượng Chi Đào vội vàng ngăn anh ấy lại: “Đừng, hôm nay em không ở cùng anh ấy, mà ở cùng sếp Triệu ở Thành Đô, đợi đến mai hoạt động kết thúc, em sẽ trả phòng rồi đi tìm anh ấy.” Thượng Chi Đào để ý đến sức ảnh hưởng, không muốn được ưu ái để gây phiền phức cho nhau.

“Ngày mai hoạt động kết thúc, gặp cánh Tôn Vũ chút nhé? Với cả chồng em nữa.”

“Được ạ, để em chọn địa điểm. Chúng ta lên thành phố, ăn hải sản, đi dạo phố cổ.”

“Được.”

Đến lượt Trương Lôi tập dượt, trước khi lên sân khấu, anh ấy chỉ vào Thượng Chi Đào và nói: “Bây giờ trông em xinh lắm. Quả nhiên phụ nữ vẫn phải lấy đúng người.”

Thượng Chi Đào tự dưng được anh ấy khen một câu, lòng dạ có chút ngọt ngào. Nói ngay cho Loan Niệm biết: [Trương Lôi bảo em lấy đúng người, lấy chồng xong đẹp ra.]

[Bỏ chữ ra đi.] Loan Niệm đùa cô.

[...]

[Anh lên máy bay đây.]

[Dạ.]

Thượng Chi Đào đã chia sẻ rất nhiều kiến thức trong đại hội kênh toàn quốc, khơi dậy hứng thú của mọi người. Sau khi hội nghị kết thúc, có rất nhiều người vây quanh cô để thảo luận, cô tham gia cuộc trò chuyện một cách rất nghiêm túc. Có một số lãnh đạo đại lý quảng cáo cô từng tiếp xúc trước kia, mọi khi cũng gọi điện thăm hỏi lẫn nhau, sau hội nghị ngày hôm nay họ càng trở nên thân thiết hơn. Sếp tổng đại lý quảng cáo khu vực Bắc Kinh hỏi riêng cô: “Tôi muốn san sẻ một phần hoạt động kinh doanh ở Bắc Kinh, cô có hứng thú không?”

“Làm công ty con sao?”

“Tôi góp cổ phần.”

Đại lý quảng cáo ở Bắc Kinh muốn tinh giản nghiệp vụ, kéo một người lên thuyền, chịu rủi ro cùng nhau, anh ta nói với Thượng Chi Đào: “Không vội. Cô cứ từ từ suy nghĩ. Có kết luận trong vòng ba tháng là được.”

Thượng Chi Đào chưa từng nghĩ sẽ chuyển hoạt động kinh doanh về Bắc Kinh, cô cảm thấy họ của hiện tại vẫn là những chú chim non chưa mọc đủ cánh, nóng vội bay lên cũng sẽ rơi xuống. Nhưng cô cảm thấy đây là một ý tưởng không tồi.

Hôm sau gặp Loan Niệm, cô bèn kể chuyện này cho anh. Anh hỏi cô: “Em là vì muốn có nhiều thời gian ở bên anh hơn nên mới chuyện việc làm ăn về Bắc Kinh sao?”

“Không phải, mà cũng phải.”

“Không cần nghĩ đến anh đâu.” Loan Niệm nói: “Anh đã đề xuất thay đổi cơ cấu với phía tổng công ty, bây giờ làm việc từ xa đang là xu thế, nửa năm ở Bắc Kinh nửa năm ở Cáp Nhĩ Tân, chuyện này không khó.”

Loan Niệm cũng có sự cân nhắc của anh, nhưng con tim anh không thể yên ổn, muốn đột phá thứ gì đó. Chẳng hạn như tự mình lập nghiệp.

Trong lúc tạo nên viện bảo tàng cho Thượng Chi Đào, anh bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với việc trưng bày, cũng có nhà nghệ thuật liên lạc với anh sau khi tham quan “Bảo tàng thời không của Thượng Chi Đào”, muốn tiến hành hợp tác với anh.

Loan Niệm cho rằng đời người dài như vậy, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

“Em không cần phải lo lắng chuyện chúng ta chỉ gặp nhau hai ngày ba tối trong một tuần, em chỉ cần hiểu rằng là anh đang nỗ lực vì chuyện này là được.” Loan Niệm nói với cô.

Thượng Chi Đào gật đầu, một lúc sau lại nói: “Nhưng em thật sự muốn quay về tung hoành ở Bắc Kinh thì sao? Bắc Kinh và Cáp Nhĩ Tân, em đều muốn.”

Phụ nữ hơn 30 tuổi, hoài bão trong người vẫn còn. Cô luôn nghĩ rằng cô vẫn có thể tung hoành ở thế giới rộng lớn này.

Hai người họ ngồi trong tiệm sách gần dãy phố có mái hiên trong thành phố, mỗi người gọi một cốc cà phê, đọc sách của mình chờ Tôn Vũ và Trương Lôi. Loan Niệm từng tụ tập cùng họ một lần, lần này anh không hề phản đối.

Trên thực tế Loan Niệm khá thích bạn bè của Thượng Chi Đào, họ đều là những người phóng khoáng hiểu đời.

Mấy người họ tìm một nhà hàng để ăn hải sản, nói với nhau mấy chuyện vụn vặt. Chẳng hạn như công việc của Tôn Vũ, sản phẩm mới của Trương Lôi, cuộc sống sau khi kết hôn của Thượng Chi Đào và Loan Niệm.

Tôn Vũ nhìn Thượng Chi Đào và Loan Niệm ở cạnh nhau vô cùng vui vẻ, cô ấy cũng thấy vui, cô ấy đã lén hỏi Thượng Chi Đào khi đang ngắm biển: “Khi nào định có em bé?”

“Bọn em đang chuẩn bị rồi.”

“Chị có thể làm mẹ nuôi không?”

“Chứ còn ai vào đây nữa?”

Tôn Vũ nắm chặt tay cô, nói với cô: “Tốt quá. Chị hi vọng bọn em sinh một cô con gái.”

“Tại sao thế?”

“Vì con gái có thể trị được tính nết khó ngửi của Loan Niệm.”

Loan Niệm đang nói về định vị dữ liệu với Trương Lôi, ngờ ngợ hai người kia đang nói xấu anh nên nhìn qua phía đó một cách ẩn ý.

Thượng Chi Đào cười tươi với anh, anh nhướng mày đáp lại cô.

Động tác nhỏ giữa hai người đã lọt vào mắt Tôn Vũ, cô ấy cười nhạo hai người không hề nể nang: “Bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại sến rện thế này!”

Thượng Chi Đào hơi đỏ mặt, nhìn mặt trời lặn trên biển, nhớ lại lần đầu tiên bọn họ đi ngắm biển.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi sao!

Tối hôm đó, họ siết chặt lấy nhau, mồ hôi toát ra giữa da thịt họ. Thượng Chi Đào hỏi anh: “Nếu chúng ta có con, đặt tên là gì đây?”

“Tốt nhất là con gái, anh sẽ gọi con bé là Niệm Đào.”

Tối hôm ấy, Niệm Đào đã đến với thế gian này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi