ĐẦU XUÂN TƯƠI SÁNG

Đến thứ sáu, Thượng Chi Đào đến ngày.

Cô thở phào mà chẳng rõ nguyên nhân. Cô không hề ý thức được rằng mình có chút bài xích chuyện đến nhà Loan Niệm.

Cô đi mua cà phê với Lumi, bắt gặp Loan Niệm đang bàn công việc trong quán cà phê. Lumi chào hỏi anh rồi nói với Thượng Chi Đào: “Anh ấy không cho là chúng ta trốn việc chứ?”

“Chẳng phải chúng ta đang trốn việc hay sao?” Thượng Chi Đào chớp chớp mắt, Lumi đưa tay bịt miệng cô, “Em đúng là bà cô của chị, be bé cái mồm thôi! Vẫn là Americano đá chứ?”

Thượng Chi Đào lắc đầu, “Dạ không, hôm nay em không khỏe.” Cô cố tình nói câu này to hơn bình thường một chút, to đến mức đủ để người khác nghe thấy được. Cô muốn nói cho Loan Niệm nghe, hôm nay em không đến nhà anh.

“Ờ ờ.” Lumi “ờ” mấy tiếng, hỏi Thượng Chi Đào: “Cuối tuần đi đâu thế?”

“Đi chơi với bạn ạ.”

“Đi đâu vậy?”

“Núi Ngũ Sơn.”

“Thích thế.”

Lumi nhận cà phê, đưa cho Thượng Chi Đào cốc cà phê nóng, “Suốt ngày không làm việc thì chính là đi chơi, đến bao giờ mới kiếm được bạn trai? Cô hai lăm rồi phải không?”

“À... hai lăm chẳng phải vẫn còn nhỏ sao? Chị Grace nói chị ấy ba mươi mới kết hôn.”

“Kể cũng phải. Nhưng em cũng phải yêu đương mấy năm chứ nhỉ? Năm ngoái chị kể với em về ông anh kia ấy, vẫn còn độc thân nè. Hay là như này đi, tối nay đi ăn với nhau nhé?”

Thượng Chi Đào đang định từ chối, tự dưng nhớ đến hôm trước Loan Niệm đã nói: tôi đi hẹn hò với cô giáo Cung. Sau ngày hôm đó, họ gần như không nói bất cứ một lời nào ngoại trừ chuyện công việc. Cô biết Loan Niệm đang chờ cô xuống nước, chờ cô cun cút chạy đến nhà anh vào cuối tuần, sau đó cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, anh vẫn nắm quyền chủ đạo giống như trước đây.

“Được ạ.”

“Chốt nhé! Giờ chị hẹn ngay đây!” Hai người ra khỏi quán cà phê, Lumi liếc vào bên trong một cái, bất chợt nói với Thượng Chi Đào: “Má ơi, cô nhìn Luke xem có phải đang lườm chị không?”

Thượng Chi Đào nhìn vào bên trong, Loan Niệm đang nói chuyện với người ta, gác tay lên sofa một cách thoải mái, không hề nhìn hai người họ.

“Có phải chị trốn việc nên chột dạ...” Thượng Chi Đào nói cô ấy.

“Chẳng lẽ là ảo giác? Chẳng lẽ chị bị đui rồi hả?” Lumi lẩm bẩm một mình.

Thượng Chi Đào soạn một tin nhắn cực kỳ nghiêm túc cho Loan Niệm: [Người em không được khỏe, tuần này không đến nhà anh.] Sau lại cảm thấy giọng điệu hơi cứng nhắc, như thể đang đối đầu với anh, thế là cô sửa thành: [Người em không được khỏe, tuần này không đến nhà anh đâu nha!] Loan Niệm không trả lời cô.

Đến tối cô đi ăn cùng Lumi. Bạn thân từ bé của Lumi cũng là một người nói nhiều giống cô ấy, ngoại hình thì sao nhỉ, nhìn là biết là người lắm tiền, cổ tay đeo đủ loại vòng vèo, cổ đeo ngọc thượng hạng, nào là ngọc lưu ly, ngọc hổ phách, trông hết sức lòe loẹt. Giờ mới là mùa xuân, mà anh ta đã cầm một chiếc quạt, cách ăn vận rất buồn cười. Anh bạn đó đến nơi là nói ngay với Thượng Chi Đào: “Cô gái, dáng em nuột thật đó.”

Thượng Chi Đào chưa gặp người nào mới gặp nhau đã khen dáng người ta nuột, mặt thoắt cái đỏ bừng lên. Khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến bạn thân của Lumi sửng sốt, “Ôi trời, đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa thấy một cô gái mới gặp đã đỏ mặt thế này nhỉ?”

Lumi đạp anh ta dưới bàn, “Cậu mau ngậm mỏ lại!” Rồi quay sang cười áy náy với Thượng Chi Đào, “Cậu ấy là vậy đấy, không xấu tính đâu, chỉ là có cái miệng làm người ta bực mình thôi, cô đừng để bụng nha.” Vừa mới ăn được mấy miếng cơm, Lumi đã cảm thấy anh bạn thân từ nhỏ của mình chẳng được cái nước gì, sao trước đây mình không phát hiện ra nhỉ? Suy cho cùng cô vẫn thích Thượng Chi Đào hơn, thích tới nỗi ngay cả anh bạn thân có tiền của mình cô cũng cảm thấy không xứng với Thượng Chi Đào.

Thượng Chi Đào thấy hai người họ rất thú vị, làm cô cười nghiêng ngả. Bữa cơm này rất vui, Lumi đánh anh bạn thân suốt cả buổi, anh bạn kia luôn miệng cầu cứu, Thượng Chi Đào luôn miệng hòa giải “không sao, không sao”. Ăn cơm xong, anh bạn kia hỏi Thượng Chi Đào: “Em gái này, anh nói thật nhé, anh thích em thật rồi đấy. Nhưng con người anh vẫn chưa chín chắn, sợ sau này em phải tủi thân, nếu như em...”

“Cậu ngậm miệng lại nhanh!” Lumi đánh anh ta, “Mẹ nó còn ở đấy mà nếu như, nếu như ở đâu ra? Cậu tè một vũng rồi soi lại mình đi! Mới một năm không gặp mà sao cái mồm cậu ba hoa chích chòe thế! Biến nhanh!” Mắng xong một trận mới kéo Thượng Chi Đào đi.

Cả hai đã đi nửa vòng quanh hồ Hậu Hải mà Lumi vẫn còn xin lỗi: “Thật sự không phải với cô, mất mặt quá đi. Cậu ấy vốn không như vậy đâu.”

“Không sao thật mà, em cảm thấy anh ấy rất hài hước. Ăn bữa xơm này mà em cười đau cả bụng đây này.” Hai người khoác tay nhau, rốt cuộc Thượng Chi Đào cũng nhắc đến chuyện Kitty tố cáo cô nhận hối lộ, sau đó hỏi ý kiến của Lumi: “Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

“Vậy chị còn nói cô ta giao dịch quyền sắc với cấp trên thì sao! Cô ta nói cái gì là có chuyện đó sao? Sao lại thế được? Giám đốc Vương nói gì?”

“Em gọi điện cho giám đốc Vương nhưng anh ta không bắt máy.”

“Không bắt máy.”

“Vâng.”

Không bắt máy của Thượng Chi Đào thì hẳn là có vấn đề, nhưng cô làm việc ngay thẳng nên không sợ. Lumi nhìn cô, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản, “Chắc chắn là con nhãi Kitty đang giở trò rồi.”

“Em không biết nữa.”

“Thôi đến đâu hay đến đó, nếu không thì em tìm Luke đi, bây giờ anh ấy là cấp trên của em, người trong phòng bị đổ oan thì anh ấy cũng phải quản chứ nhỉ?”

Thượng Chi Đào không nói gì, cô không cho Lumi biết chuyện cô cho rằng Loan Niệm không tin tưởng cô. Chuyện Loan Niệm không tin tưởng cô còn khiến cô khó chịu hơn bất cứ lần nào khác, khó chịu đến nỗi cô vừa nghĩ tới chuyện này là cảm thấy không thể hít thở được.

Cô không hiểu tại sao mình lại khăng khăng muốn có được sự công nhận của Loan Niệm, sự công nhận của anh quan trọng đến vậy sao?

Choàng tỉnh vào lúc nửa đêm, đêm xuân đã đến hồi khuya khoắt, cô ngẩn ngơ nhìn ánh trăng bóng mây bên ngoài, chợt nhận ra rằng, dù cô nói nhân cách mình đứng đắn không bận tâm chuyện bị người ta tố cáo, nhưng suy cho cùng cô vẫn bận tâm đến chuyện này.

Cho dù cô có chút sợ hãi và cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn không muốn cầu xin sự giúp đỡ của Loan Niệm, cô cảm thấy chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.

Khi ra khỏi nhà vào sáng hôm sau, quầng thâm vẫn hiện rõ dưới mắt cô. Trương Lôi lái xe đến đón bọn họ, anh ấy lại được thăng chức, lần này đổi sang con xe việt dã kềnh càng, bốn người một chó, dường như vẫn là họ của thuở ban đầu, đi một mạch về hướng Sơn Tây.

Mấy năm ấy đường cao tốc luôn ở trong tình trạng tu sửa, lái được một đoạn lại có một đoạn đường toàn ổ gà ổ voi, mấy người ngồi trên xe nghiêng qua nghiêng lại đến mức bật cười hi ha, Luc ở trong cốp sau chốc chốc lại gâu một tiếng hùa theo mọi người.

Lúc họ đến núi Ngũ Sơn thì đã là chiều tối.

Hít mùi hương nhan, ăn một bữa cơm chay rồi ngắm trăng một hồi. Tôn Viễn Chứ đeo chiếc máy ảnh yêu dấu của anh ấy, chụp bóng người dưới trăng. Bốn cái bóng, vai kề vai ngồi trong đình viện, chẳng người nào muốn đi ngủ, trong đầu vẫn đang nghĩ hôm sau phải thắp một nén nhang, dường như ai cũng có rất nhiều nguyện vọng.

Thượng Chi Đào mang theo hai tượng gỗ cô mua khi đi công tác ở Tô Châu, để khai quang. Trước đây cô không tin một thứ gì, mấy ngày nay tự dưng nghĩ là mình phạm phải Thái Tuế, muốn tìm một cách nào đó để tránh khỏi hoạn nạn, cầu mong được an lòng, cầu mong cuộc sống suôn sẻ.

Hai tượng gỗ khắc là hai con búp bê cực kỳ dễ thương, một búp bê nam, một búp bê nữ, cậu bé đang chăn trâu, cô bé đang đọc sách. Đây là tượng khắc bằng tay, hơn một ngàn một con. Thượng Chi Đào cũng không biết vì sao mình lại thích hai con búp bê này, cuối cùng vẫn bỏ tiền ra mua chúng.

Hi vọng lúc sư thầy khai quang có thể niệm thêm mấy câu kinh, để Phật tổ nghe thấy.

“Ngày mai thắp hương chị định cầu gì thế?” Thượng Chi Đào hỏi Tôn Vũ.

Cô ấy nghĩ một lát, nói: “Cầu cho người trong lòng sống lâu trăm tuổi, cầu sự nghiệp thuận lợi.”

“Chỉ được cầu một chuyện thôi.”

“Thế thì chỉ cầu người trong lòng sống lâu trăm tuổi.”

Trong mắt Tôn Vũ thấp thoáng ánh nước, lúc cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên giọt nước mắt đó đã biến mất. Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn Tôn Viễn Chứ một cái, trong mắt có thứ gì đó mà Thượng Chi Đào không thể hiểu được.

“Em cầu cái gì?” Trương Lôi hỏi Thượng Chi Đào.

“Em... cầu sự nghiệp...” Thượng Chi Đào nói dối. Cô muốn cầu cái gì ư? Cô muốn cầu tình yêu.

Những người khác đã đi vào nhà ngủ hết, Thượng Chi Đào đứng trong đình viện gọi điện thoại cho Loan Niệm. Bên phía Loan Niệm hơi ồn ào, Thượng Chi Đào hỏi anh: “Anh đang ở đâu vậy?”

“Ở quán bar.”

“Hôm nay có hoạt động sao?”

“Ừ.”

Cơn gió vào đêm cuối xuân thổi qua người cô, như đang muốn thức tỉnh cô. Nhưng, khi đó Thượng Chi Đào vừa mới bước qua tuổi 25, đang ở cái tuổi nóng lòng tìm tòi mọi chuyện, nếu có chuyện gì cô chưa làm cho ra nhẽ thì chuyện đó sẽ chiếm cứ tâm trí cô, cho tới khi cô làm rõ mới thôi.

“Loan Niệm, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Chờ chút.” Loan Niệm ra khỏi quán bar, đứng ở bãi đậu xe trước quán bar, gió đêm cuối xuân cũng đang thổi qua người anh. Anh cảm thấy trái tim anh có vẻ đập nhanh hơn mọi khi, hoặc có thể đó chỉ là ảo giác.

“Loan Niệm, em muốn nói với anh rất nhiều. Em nói từ lúc ban đầu nhé.”

“Em không phải một người tùy tiện, em từng trải qua một mối tình chân chính. Trước khi gặp anh, em chưa từng trải qua tình một đêm với người khác, và cũng không một lần nào sau khi gặp anh.”

“Lúc mới đầu, em không biết rõ lòng mình. Em không hiểu vì sao em lại có một khởi đầu như vậy với anh, theo thời gian trôi đi, em dần dần hiểu được anh... em tự cho là mình hiểu anh hơn người khác...”

“Em bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn. Loan Niệm, em muốn hỏi anh...” Thượng Chi Đào ngừng lại, thực ra cô vẫn còn một cơ hội để không nói ra điều gì, tiếp tục giả ngốc, tiếp tục biên diễn giấc mộng đẹp rằng có khả năng Loan Niệm cũng yêu cô một chút. Nhưng cô không thể làm thế được nữa, bốn năm đã qua rồi, nếu có những thứ mà cô chờ đợi suốt bốn năm cũng chẳng có được, thì dựa vào đâu nó sẽ đến? Nó sẽ không đến. Thượng Chi Đào không muốn cơ hội lần này nữa.

“Em muốn hỏi anh là, chúng ta có thể yêu nhau như những đôi trai gái bình thường không? Yêu nhau, cùng nuôi một chú chó, em thấy anh có vẻ cũng khá thích Luc, chúng ta có thể cùng đi xem phim đi ăn hay dạo phố, cùng nhau nấu nướng. Nếu có thể, về sau này, đến một lúc thích hợp, chúng ta sẽ kết hôn, sinh một hai đứa trẻ...” Đây là toàn bộ những tưởng tượng đẹp đẽ ít ỏi của cô về Loan Niệm trong mấy năm nay, cô không hay nằm mơ nhưng thi thoảng cũng có một hai lần nằm mơ đến những viễn cảnh như thế này. Cô thật sự rất thích Loan Niệm, thích hơn Tân Chiếu Châu nhiều, nhiều đến mức cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thích bất kỳ người đàn ông nào nữa trong đời. Cô ngu ngốc quá.

Thượng Chi Đào nói xong, im lặng chờ Loan Niệm đưa ra phán quyết cho cô. Vậy mà Loan Niệm không nói năng gì, Thượng Chi Đào không biết anh đang nghĩ gì, bèn nói: “Anh có thể nói gì đó không?”

Loan Niệm rốt cuộc cũng lên tiếng, anh nói: “Tôi mong em tỉnh táo lại. Vì tôi không có ý định thay đổi trạng thái hiện tại giữa chúng ta, tôi không định tiến thêm bước nữa.”

“Tại sao thế? Em tưởng chúng ta đã ở bên nhau bốn năm, rất nhiều thứ đã thay đổi. Ít ra quan hệ của chúng ta đã sâu sắc hơn lúc ban đầu.” Giọng cô và tay cô đều đang run rẩy, vậy mà cô không cảm nhận được.

“Đúng là có thay đổi, nhưng vẫn chưa thay đổi đến mức tôi cảm thấy tôi phải yêu đương kết hôn với em. Em vẫn còn trẻ, còn chưa kiên định với mọi thứ, dù bây giờ em nói em muốn được ở bên tôi, nhưng ngày mai em lại tham gia buổi xem mắt, làm quen những người đàn ông khác nhau. Tôi không muốn yêu em như thế.”

“Em chỉ giúp đỡ Tôn Vũ thôi mà.”

“Phải không?” Loan Niệm hỏi cô: “Em chắc chứ? Em chẳng qua đang giúp đỡ Tôn Vũ, vì thế tuần nào em cũng tham gia cuộc hẹn xem mắt. Em chẳng qua chỉ muốn ở bên bạn bè, vì thế em thuê nhà với một tên mà em đang dây dưa mập mờ. Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn thích hợp làm bạn tình hơn.”

Thượng Chi Đào im lặng, cô không biết phải nói gì. Sự xúc động ban nãy rõ ràng chỉ là tự chuốc nhục vào thân. Cô chợt nhận ra rằng, sự quan tâm của Loan Niệm với cô, thực tế chỉ là một nỗi ảo tưởng khổng lồ của cô mà thôi.

“Em biết rồi.”

Thượng Chi Đào cúp điện thoại.

Mỗi một người đều sẽ có một lần dũng cảm quên mình, hoàn toàn mất khống chế và chẳng màng đến hậu quả ở trong đời. Thật là tốt, một chiếc giày khác trong lòng cô đã đáp đất rồi.

Loan Niệm cúp máy rồi đi vào quán bar, Đàm Miễn hỏi anh: “Sao thế?”

“Không có gì.”

“Nhưng mà nhìn có vẻ tâm trạng cậu không tốt.”

“Tâm trạng tôi rất tốt.”

Trong quán bar ồn ào cuồng nhiệt, anh ngồi ở đó lại có phần xa cách. Cung Nguyệt hỏi anh: “Hôm nay vẫn không uống rượu à?”

“Không uống.”

“Vậy đi dạo cùng nhau nhé?”

“Không đi.”

Loan Niệm đứng dậy, anh không thể tả được cảm giác trong lòng anh là gì. Chuyện anh không sợ nhất là từ chối người khác và anh biết cách từ chối người khác nhất, một năm luôn có mấy lần như vậy, anh luôn từ chối phụ nữ một cách dứt khoát và anh chưa từng thấy khó chịu. Hôm nay là lần đầu tiên, trái tim anh bức bối như bị thứ gì lấp kín. Anh không muốn bị tình yêu ràng buộc, mọi mối quan hệ khi đến thời điểm thân mật hơn sẽ bắt đầu quản thúc, chiếm hữu lần nhau, toàn những chuyện nhảm nhí, Loan Niệm không thích như vậy. Dù cảm xúc của anh với Thượng Chi Đào không giống ai khác, nhưng anh cảm thấy nó vẫn chưa mãnh liệt đến mức làm anh muốn bước vào giai đoạn yêu đương.

Anh đã quá võ đoán.

Nói người khác ấu trĩ, nhưng người ấu trĩ nhất lại là chính anh.

Thượng Chi Đào vẫn xin sư thầy khai quang cho hai tượng gỗ kia, một cái dành cho mình, một cái dành cho Loan Niệm, cô không cầu mong quá nhiều, chỉ chúc họ được an giấc, cuộc sống cũng suôn sẻ.

Lúc xuống núi, nhìn thấy bên đường có một cái cây, chạc cây vươn ra ngoài, đã bắt đầu có dấu hiệu tươi tốt của mùa hạ, Thượng Chi Đào treo búp bê nam chăn trâu lên cây, vài tia nắng chiếu xuyên qua đường khắc hoa văn, khiến mặt của cậu bé kia đỏ bừng.

Tựa như lúc mới biết yêu lần đầu.

Nhưng, quãng thời gian ấy không bao giờ có lại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi