Chuyển ngữ – Tiên Bùi
Beta – Tũm, Emi
Trì Yên cũng không phải con nít lên ba, sao lại không hiểu câu “Cùng nhau tắm” là có ý gì, nếu như bình thường, cô cảm thấy những lời này cũng chẳng sao, cùng lắm bị Khương Dịch lăn qua lăn lại mấy lần mà thôi.
Thế nhưng lúc này, Trì Yên nhớ tới lời Khương Vận nói với cô.
Vừa rồi Khương Vận gọi cho cô, ngoại trừ hỏi về vấn đề của Khương Dịch thì cô ấy cũng thông báo lịch trình của mấy ngày nay.
Buổi họp báo vào 9h sáng mai. Ngay sau đó là bộ phim <Người dẫn đường>, vì phối hợp với những diễn viên chính thì phải tham buổi bấm máy.
Vốn dĩ là giữa tháng 8, kết quả là dời lại tháng 7.
Khương Vận còn đang muốn nhận mấy hợp đồng đóng quảng cáo cho Trì Yên, khi nhận được thông báo liền dẹp bỏ chuyện đóng quảng cáo ngay.
Mười hợp đồng quảng cáo cũng không bằng một bộ phim < Người dẫn đường >.
Theo lời Khương Vận, nếu Trì Yên có thể chứng tỏ diễn xuất của mình trong < Người dẫn đường > thì tương lai sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Thậm chí Trì Yên cảm thấy nếu mình gặp Khương Vận muộn vài tháng nữa thì khẳng định sẽ không có cơ hội để nhận bộ phim này.
Trì Yên nhón chân, mười ngón chân trắng nõn, nhẹ nhàng đứng lên dép Khương Dịch, cô kéo tay Khương Dịch: “Không được, ngày mai em còn phải tham gia buổi họp báo.”
“Nghĩ gì vậy?” Người đàn ông cúi đầu cười: “Chỉ tắm một lát thôi.”
Ngữ điệu Khương Dịch rất bình thản, nghe vô cùng thuần khiết, dường như cố ý nói rằng cô mới chính là người có ý nghĩ không trong sáng.
Trì Yên hừ nhẹ: “Em không tin.”
Anh là loại động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới mà dám nói chuyện trong sáng với cô à.
“Thật mà, lừa em thì anh là cún.”
Trì Yên sửng sốt hồi lâu, thẳng cho đến khi bị anh ôm vào phòng tắm, cô vẫn đang suy nghĩ câu nói đó.
Bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người.
Nước ấm đã có, hơi nóng trong phòng bay lơ lửng làm gạch men trên tường và gương đều phủ một lớp hơi nước mờ mịt.
Trì Yên cảm thấy mắt càng tăng độ hơn.
Áo ngủ mỏng ngấm hơi nước dính vào người, vừa được Khương Dịch thả xuống, Trì Yên lập tức nhảy vào bồn tắm, chìm cả người vào nước, chỉ lộ mỗi gương mặt: “Em tắm trước.”
Khương Dịch cười cười, tay cởi nút áo: “Đã nói tắm chung mà.”
“Không được.”
“Được.”
Cuối cùng Trì Yên đành nhượng bộ: “Không cho anh làm bậy.”
Khương Dịch gật đầu: “Làm bậy là cún.”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc khiến Trì Yên chần chừ vài giây, cuối cùng cô vẫn tin.
Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc, tin Khương Dịch thì chính là không chút nghi ngờ nào: Trì Yên bị làm bậy.
Nước trong bồn tắm nhiệt độ vừa phải, ban đầu Khương Dịch không hề lộn xộn, ngón tay lướt qua từng nơi trên người cô, vừa cẩn thận lại dịu dàng.
Trì Yên cảm thấy thật thoải mái, khóe miệng chưa cong lên thì thắt lưng đã bị anh nâng lên, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống.
Động tác của anh tuy rằng rất nhẹ nhưng Trì Yên vẫn thấy hơi đau, cô cau mày đánh lên đùi Khương Dịch: “Anh nói làm bậy là cún…”
Khoé môi của người nào đó cong lên, xác nhận cô không có việc gì liền nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Trì Yên nghe rất rõ.
“Gâu.”
“Mẹ nó.” Cô mà còn tin Khương Dịch thì cô mới chính là cún.
Khương Dịch cũng nghĩ tới công việc của cô nên không làm quá mạnh, tầm khoảng 12h liền ôm cô ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau sạch người cho cô.
Trì Yên không mở nổi mắt, đành tùy ý để tay người đó chạm lên người, sau đó được mặc áo ngủ.
Lúc đó cô cũng còn chút ý thức bởi vì được đặt lên giường, mơ mơ màng màng cô nghe thấy Khương Dịch gọi: “Yên Yên.”
Trì Yên cũng mơ màng đáp lại: “Ừm…”
Giọng nhẹ và kéo dài, như là nói mớ.
Khương Dịch tay trái chống đầu nằm nghiêng, tay phải vuốt nhẹ chân mày cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Trì Yên trở mình, anh liền ôm cô từ phía sau.
“Lúc ấy em đã nghĩ, nếu như anh không nhớ ra em thì em nên làm thế nào để khiến anh thích em lần nữa.”
Trong lòng Trì Yên không có đáp án nhưng Khương Dịch có.
Cô không cần làm gì cả thì anh cũng sẽ thích cô lần nữa.
~ ~
Hôm sau Trì Yên thức dậy sớm, cô thấy cả người khá là thoải mái.
Mùa hè, mới hơn sáu giờ nhưng mặt trời đã lên cao.
Trên tay Trì Yên có cánh tay ôm lấy, bên tai có thể nghe hơi thở đều đều của người đàn ông nằm bên cạnh, cô nhẹ nhàng rút tay anh ra, sau đó rón rén xuống giường, rửa mặt, thay quần áo rồi mở cửa đi xuống lầu.
Hôm nay Khương Dịch thức dậy muộn hơn, đợi khi anh xuống lầu thì Trì Yên đã ăn xong bữa sáng.
8h30, Trì Yên là người đầu tiên đến buổi họp báo.
Ở buổi họp báo đã có không ít phóng viên, Bạch Lộ xen lẫn trong đám người giơ ngón tay cái về phía cô.
Thật đáng mừng.
Dù sau cũng là lần đầu tiên Trì Yên tham gia buổi họp báo.
Trì Yên cũng đã quen thuộc đối với việc họp báo này, nhàm chán mà bắt đầu.
Trì Yên cố gắng không để mình bị phân tâm, vất vả mãi mới chống đỡ được đến giữa trưa, lại còn bị phóng viên chặn lại phỏng vấn.
Điều đáng mừng duy nhất là Trì Yên không ngồi chung với Lục Chi Nhiên.
Làm một sao nữ hạng ba không ai biết đã kết hôn, nếu không có Lục Chi Nhiên, thì Trì Yên không còn bị chú ý nữa.
Cô cầu còn không được, giữa tầng tầng lớp lớp phóng viên bao vây, cô nói với Bạch Lộ: “Lộ Lộ, hồi học đại học, mày cứ cho tao xem bộ huyền nghi(*) có nữ chính biến thái ấy, tên gì vậy?”
(*) Huyền nghi nghĩa là nhìn thấy mà chưa chắc đã như những gì mình thấy, kể cả biết được sự thật cũng có thể không phải toàn bộ sự thật. (nguồn: page Ân Tầm 殷寻 Cherry)
Bạch Lộ thấy đồng nghiệp có đi chung với Lục Chi Nhiên và một nữ diễn viên khác nên cô cũng không muốn đi góp vui, ngồi một góc đưa tài liệu phim điện ảnh cho Trì Yên.
Trì Yên: “Tao yêu mày.”
“Tao không cần mày yêu đâu, xin vui lòng cho tao tiền là được.”
Bạch Lộ nói tiếp: “Một bộ hai cọc tiền, nếu không đủ thì tao còn nữa.”
Trì Yên vô cùng sung sướng, đặc biệt hào phóng đưa cho cô mười đồng: “Không cần trả lại, là phần thưởng cho mày.”
Bạch Lộ: “Cảm ơn kim chủ.”
Một số bộ phim truyền hình do Bạch Lộ gửi đến đều là những bộ phim đình đám phản ánh nhiều vấn đề xã hội và huyền nghi. Bởi vì cốt truyện khác nhau với các câu chuyện tình lãng mạn nên mức độ ảnh hưởng cũng chênh lệch khá nhiều.
Từ cảnh phim cho đến kỹ năng diễn xuất của từng diễn viên, thật dễ hiểu tại sao nó lại được gọi là kinh điển.
Mấy ngày trước khai máy bộ phim < Người dẫn đường >, ngoài việc xem kịch bản thì mỗi ngày Trì Yên đều xem đi xem lại nhiều lần phim đó.
Lúc đầu, cô còn phải đợi có Khương Dịch mới dám xem nhưng sau này lá gan cũng lớn hơn, cô liền đeo tai nghe xem điện thoại ngồi bên cạnh Khương Dịch đang làm việc.
Lúc Khương Dịch làm việc thì Trì Yên không thể làm phiền.
Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trước ngày khởi quay một ngày, Trì Yên gần như học thuộc hết lời thoại trong phim.
Từng cảm xúc của vai diễn đều được cô tỉ mỉ phân tích, Trì Yên đã viết hơn mười trang giấy, hơn nữa còn phân tích lời thoại lại một lần nữa.
Cuộc thi thiết kế quốc tế nổi tiếng diễn ra vài ngày trước.
Vì có Thẩm Ninh và Khương Vận nên Trì Yên khá quan tâm, tối hôm nay, rõ ràng cô bớt chút thời gian đọc kịch bản để chờ kết quả thi.
7 h30 tối, cách thời gian công bố kết quả còn nửa tiếng.
Trên weibo đã xuất hiện hotsearch liên quan tới chủ đề này.
Mà trên nó nữa chính là buổi bấm máy phim < Người dẫn đường > vào ngày mai.
Từ nam chính, nữ chính đến nam, nữ phụ đều là diễn viên có hơn ba năm kinh nghiệm và đã có tác phẩm tiêu biểu. Đạo diễn cũng như đoàn làm phim cũng được công chúng chú ý.
Duy có điểm gây tranh cãi chắc hẳn là Trì Yên – một nữ diễn viên vừa vào giới không lâu. So về tác phẩm tiêu biểu, thì khá là ít so các diễn viên trong đoàn.
Cư dân mạng đều đang bàn luận sôi nổi về việc này.
Cũng không có gì lạ, chỉ cần là bộ phim hàng đầu thì luôn được mọi người quan tâm, bàn tán.
Trì Yên lướt một lượt phần bình luận, có người khen thì cô có chút vui, còn về phần chê thì cô chẳng để trong lòng.
Nhanh chóng đến 8 giờ.
Trì Yên vừa mở xem truyền hình trực tiếp trận thi đấu thiết kế thì điện thoại reo.
Thấy điện thoại sáng lên, hiện tên người mà Trì Yên không muốn gặp chút nào.
Ninh Tuệ đợi một lúc lâu thì đầu bên kia mới bắt máy, giọng nói sắc bén của bà ta liền vang lên: “Yên Yên à, con có thể cho dì mượn chút tiền được không?”
Trì Yên: “Dì à, con cũng muốn cho dì mượn nhưng con không có.”
“Con đã kết hôn với Khương Dịch một thời gian dài thì làm sao lại có thể không có tiền?”
Trì Yên vẫn cứng rắn nói: “Thật sự con không có, nếu không dì gọi trực tiếp cho Khương Dịch đi, anh ấy chắc sẽ cho dì mượn đấy?”
Đầu bên kia im lặng vài giây.
“Yên Yên à, con không muốn biết ai là mẹ con sao?” Ninh Tuệ hiểu đại khái tính tình Trì Yên, bà bắt đầu nói điều kiện: “Con đưa tiền cho dì, dì liền nói cho con biết, thế nào?”
Nói như thật.
Lúc mẹ sinh cô, Ninh Tuệ còn chưa quen Trì Viễn Sơn nữa kìa.
Giọng Ninh Tuệ cao thêm chút: “Trì Yên, con nên tin dì đi, dì thật sự biết mẹ con là ai.”
Trì Yên tiếp tục im lặng.
Ninh Tuệ: “Lúc ba con kết hôn với dì, bà ta còn đưa hình và thư cho chúng ta, bảo nói với con là bà ấy sinh con ra, chẳng qua tất cả đều bị dì giấu đi rồi.”
Trì Yên hừ lạnh.
Da mặt của Ninh Tuệ theo tuổi tác cũng dày theo, tiếp tục nói: “Mẹ con tên gì chắc con biết chứ?”
Đúng là Trì Yên biết nhưng nó đã không còn quan trọng.
Lúc cô còn nhỏ, cậu có nói qua, mẹ cô sớm đã thay tên đổi họ, nếu không thời gian dài như vậy làm sao không có tin tức được.
Thời đó, máy ảnh vẫn chưa phổ biến nên chỉ chụp được duy nhất một tấm, nhưng nó đã hóa thành một đống tro tàn khi căn nhà cháy.
Đến bây giờ, Trì Yên hoàn toàn không muốn biết.
Ninh Tuệ lại nói: “Thế nào, nghĩ xong chưa?”
Trì Yên “ừm” một tiếng: “Mời dì đi mượn người khác, con không muốn biết.”
Ninh Tuệ vừa nghe liền mất bình tĩnh, giọng cũng cao hơn: “Ngày hôm qua, dì có thấy bà ta.”
Tay đưa lên chuẩn bị cúp máy liền dừng lại, Ninh Tuệ cũng yên lặng, dường như đang đợi đáp án của cô.
Trì Yên bỗng cảm thấy đau lòng, “cạnh” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trì Yên vừa nâng mắt lên thì Khương Dịch đã hỏi: “Ai gọi đến vậy?”