DẠY BẢO ĐẠI TIỂU THƯ

Khi cả hai về tới khách sạn thì đã là xế chiều. Suốt đường đi Hạ Minh Lam luôn giữ khoảng cách với Hàn Tâm Kỳ vì ngại bẩn. Thật sự mệt mỏi. Ngẫm lại thì từ khi vào làm với Hàn Tâm Kỳ thì Hạ Minh Lam đã trãi qua biết bao nhiêu cái đầu tiên trong đời. Mà cái nào cũng dở khóc dở cười. Về tới khách sạn là Hạ Minh Lam lao thẳng vào nhà tắm, cô muốn nhanh chóng tẩy sạch những thứ bốc mùi đó, thật sự không thể chịu được thêm một giây nào nữa. Có lẽ rất lâu sau nữa Hạ Minh Lam mới dám ăn trứng.

Nhìn thấy bộ dạng hơi đần của ai kia, Hàn Tâm Kỳ bất giác cong khóe môi, thầm nghĩ "Cũng đáng yêu lắm!"

Hạ Minh Lam ngâm mình trong nước, tẩy rửa sạch sẽ, dùng gần hết chai sữa tắm, ngủ cạnh Hàn mặt than nên Hạ Minh Lam đặt biệt để tâm. Tắm rửa xong cảm giác thoải mái xâm chiếm, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Bước ra khỏi bồn tắm cô mới phát hiện một chuyện kinh khủng "QUẦN ÁO ĐÂUUU???"

Rõ là lúc nãy lao vào vội quá đâu có kịp nhớ phải lấy quần áo. Ngay cả áo choàng tắm cũng ở bên ngoài. Lúc này cô trần như nhộng. Có chút xấu hổ mở hé cửa phòng tắm gọi nhỏ:

"Hàn... Hàn tổng, cô có đó không?"

Hàn Tâm Kỳ đang tập trung lập phương án giải quyết cho những hộ dân kia thì nghe tiếng ai đó ấp a ấp úng gọi đằng kia. Nàng đứng dậy đi tới góc phòng tắm, tay khoanh trước ngực hơi dựa vào tường xem trò vui.

- "Cô gọi tôi sao?" Hàn Tâm Kỳ có ý cười bộ mặt đỏ như cà chua đó.

- "Tôi... tôi quên..mang quần áo" Hạ Minh Lam ngượng chín mặt. Chỉ ló đầu ra khỏi nhà tắm lí nhí.

- " Cô có thể ra lấy mà. Tôi cũng là phụ nữ cô ngại cái gì chứ."

- "Không được. Tôi ngại lắm. Giúp tôi lấy vali đi"

- "Nặng lắm. Không muốn" Hàn Tâm Kỳ muốn trêu Minh Lam chút xíu. Nhìn mặt ai kia đỏ như cà chua chín rất thú vị nha.

- "Nè cô đừng hẹp hòi nhỏ nhen vậy chứ". Có người mắc cỡ quá nổi giận.

- "Cô nhờ vã như vậy sao. Ít nhất tôi cũng là tổng tài nha"

- "Tổng tài đại nhân rộng lượng tha lỗi nô tì. Phiền tổng tài đại nhân giúp nô tì lấy hộ vali. Hắc xìiiiii". Có vẻ do đứng lâu Minh Lam bắt đầu hắc hơi.

Hàn Tâm Kỳ nhíu mày không nói gì, trực tiếp đến vali của Hạ Minh Lam lấy đồ, vốn định trêu nhóc con một chút nhưng lại sợ người ta bị cảm thì lại khổ.

Mở vali Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ lấy nhanh một bộ đồ ngủ cùng một cái qυầи ɭóŧ đem đến phòng tắm. Tuy hơi ngại nhưng Hạ Minh Lam mau chóng lấy đồ thay. Nhưng mà KHÔNG CÓ Áσ ɭóŧ. Trời ơi cô dù gì cũng là tiểu thư Hạ thị cặp ngực 36C của cô không thể coi thường nha. Không có áσ ɭóŧ thì ngực lộ hẳn ra. Bước ra khỏi nhà tắm Hạ Minh Lam lấy 2 tay che chắn trước ngực vì ngại.

- "Tối ngủ không mặc nội y mới tốt". Hàn Tâm Kỳ nói xong thì cũng vào phòng tắm, bỏ lại một con người nóng tới 100°C vì ngượng ngùng.

Ban ngày quá mệt mỏi nên cả hai người đều chỉ muốn ngủ không muốn ăn uống gì. Nghĩ phải ngủ cùng Hàn Tâm Kỳ thì Hạ Minh Lam có chút ngại ngùng, sợ khó xử nên cô chui vào chăn ngủ trước. Nằm mãi tới hơn một tiếng vẫn chưa ngủ, nghe tiếng mở cửa phòng tắm thì Hạ Minh Lam có chút khẩn trương.

"Gì chứ, sao mình phải khẩn trương. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh" Hạ Minh Lam nhắm mắt nhưng lòng gợn sóng.

Nghe tiếng sấy tóc một lúc rồi tới tiếng mở nắp, có lẽ Hàn Tâm Kỳ đang bôi kem dưỡng da, chả trách mặt than lại xinh đẹp đến vậy, thì ra được bảo dưỡng kĩ lưỡng như vậy. Dù vờ ngủ nhưng tai Hạ Minh Lam vẫn vểnh lên đoán xem Hàn Tâm Kỳ đang làm gì. Một lúc thì nệm lún xuống, một cỗ mùi hương chanh quen thuộc, thoang thoảng dễ chịu, hương thơm trên người Hàn Tâm Kỳ thực sự làm người khác thấy bình tâm và bị lôi cuốn.

Hàn Tâm Kỳ nhìn bóng lưng Hạ Minh Lam nghĩ vóc người của người này cũng không tệ, vai gầy, ba vòng đầy đủ, cũng đáng yêu. Nhưng mà Hàn Tâm Kỳ đột nhiên nhíu mày "Nghĩ đi đâu vậy, tại sao lại nghĩ cô ta đáng yêu chứ, không được để ý nữa."

Ban ngày mệt mỏi nên cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà không lâu sau đó Hàn Tâm Kỳ bị đánh thức bởi cái tay xấu xa của ai đó. Hạ Minh Lam choàng tay ôm lấy thân Hàn Tâm Kỳ, chân gác luôn qua eo của cô. Hàn Tâm Kỳ không quen nên nhích người, định gỡ bỏ tay và chân Minh Lam ra nhưng mà vô ích, càng gỡ thì độ bám càng dai, càng chặt. Hai bên cứ dùng sức, nếu Hạ Minh Lam không nhắm mắt chắc Hàn Tâm Kỳ còn tưởng người này cố ý. Một lúc mệt mỏi thì Hàn Tâm Kỳ buông xuôi mặc kệ con nhóc ôm.

Đột nhiên Hạ Minh Lam vùi đầu vào ngực Hàn Tâm Kỳ, cọ cọ má vào chỗ mềm mại đó, tay và chân sữa đổi tư thế ôm một cách dễ chịu hơn, còn lẫm bẫm "Gấu to hôm nay mềm quá, thơm nữa..." âm thanh nhè nhẹ say ngủ đó làm Hàn Tâm Kỳ thoáng chút đỏ mặt nhưng cô cũng không đẩy Minh Lam ra. Dù sao cảm giác này cũng không tệ. Người của nhóc con rất là ấm áp, lâu rồi Hàn Tâm Kỳ không cảm nhận được sự ấm áp đó, thôi thì coi như làm công đức một đêm vậy, cũng không lỗ lắm. Cứ thế cả hai chìm vào giấc ngủ. Đó cũng là lần đầu tiên Hàn Tâm Kỳ ngủ ngon tới như vậy, không ác mộng, không bất an. Một giấc ngủ bình yên và ấp ám trong suốt 8 năm qua...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi