DẠY BẢO ĐẠI TIỂU THƯ

Hạ Minh Lam rón rén mở cửa định lẻn vào nhà chuẩn bị tắm rửa rồi đi thẳng tới công ty, nhưng mà kế hoạch thất bại, Giang mẹ đang ngồi khoanh tay ở sofa đợi Hạ Minh Lam về xử tội.

"Mẹ..." Hạ Minh Lam thấy mẹ liền khuôn mặt làm vẻ đáng thương giả vờ gọi mẹ.

"Con còn biết về nhà nữa hay sao?" Giang Lợi Tô làm khuôn mặt nghiêm khắc nhìn con gái, lâu rồi bà không có rầy la con mình hôm nay nhân cơ hội dạy dỗ một chút.

Hạ Minh Lam nghe mẹ nói thế thì cười hì hì chạy tới ôm mẹ làm nũng.

"Mẹ con biết lỗi rồi mà. Lần sau con không qua đêm bên ngoài nữa đâu, mẹ đừng giận mà. Nha mẹ..."

"Con còn dám có lần sau ư?" Con gái như thế nào bà không biết hay sao, làm nũng ngọt chết ai mà chịu nổi cơ chứ.

"Không dám không dám!" Hạ Minh Lam ôm mẹ vùi vùi đầu vào cổ mẹ hệt một con cún con.

"Lần sau nhớ gọi về báo mẹ, cả đêm qua không liên lạc được mẹ lo lắm đấy, mặt mẹ có thêm vài nếp nhăn rồi nè!" Giang Lợi Tô hai tay ôm mặt làm bộ dáng sầu não.

"Mẹ của con đẹp nhất, mặt mẹ mịn hơn cả mặt con cơ, nhìn mẹ cứ như chị gái của con luôn ấy chứ", Hạ Minh Lam nịn hót là số một.

"Được rồi phê chuẩn ngươi lên phòng", Giang Lợi Tô vẫn là thích ăn ngọt hơn a~.

"Tạ ơn thái hậu nhi thần cáo lui" Hạ Minh Lam cười tinh nghịch chạy lên phòng, cô muốn lao ngay vào phòng tắm, dù sao cả chiều hôm qua cô cũng không có tắm khó chịu chết đi được.

Chuẩn bị hết thảy mọi thứ Hạ Minh Lam định đến trạm xe buýt thì đột nhiên chiếc Ferrari 485 quen thuộc dừng ngay trước mắt, Dương Di hạ kính xe chỉ nói một câu "Lên xe đi!".

Hạ Minh Lam ngồi vào ghế phụ, nãy giờ xe chạy cũng được một đoạn khá xa nhưng không ai nói gì cả, Dương Di tập trung lái xe còn Hạ Minh Lam nhìn ngoài cửa kính trầm mặt. Muốn phá vỡ không khí ngột ngạt Hạ Minh Lam lên tiếng.

"Dương Di cậu còn xem mình là bạn chứ?"

Dương Di đưa mắt nhìn sang Hạ Minh Lam một chút rồi quay đầu tiếp tục lái xe. Hạ Minh Lam cũng không nói gì nữa, trầm mặt một lúc thì Dương Di lên tiếng.

"Tình cảm của mình mình không thể vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy được... nhưng mà mình hứa mình sẽ cố gắng không để cậu khó xử, cậu xem như mình chưa từng nói gì đi!"

Vẫn là Dương Di hiền lành luôn biết nghĩ cho Hạ Minh Lam như ngày nào nhưng mà Dương Di càng như vậy Hạ Minh Lam càng cảm thấy áy náy.

"Dương Di mình có người thích rồi, dù có sau này mình và cậu... vẫn là không thể" Hạ Minh Lam nhìn phía xa xăm bên ngoài cửa kính, nàng không biết phải làm thế nào cho ổn.

"Nè nè khuôn mặt đó là sao thế, Hạ Minh Lam luôn vui vẻ tinh nghịch quậy đủ thứ trò thường ngày đâu rồi?" Dương Di cười cười nói chuyện với Hạ Minh Lam.

Hạ Minh Lam ngạc nhiên quay lại nhìn chằm chằm Dương Di. Dương Di nói tiếp.

"Ý tớ là cần thời gian để từ bỏ chứ không phải không từ bỏ".

"À..." Hạ Minh Lam thở phào nhẹ nhỏm, như vậy cô sẽ dễ đối mặt với Dương Di hơn.

"Nhưng mà tớ không an tâm về người cậu thích lắm, để tớ xem mắt tình địch đã" Dương Di cười tinh nghịch nhìn Hạ Minh Lam.

"Hả???"

"Lần này Dương Nhất hợp tác với Thiên Kỳ, tớ là người đại diện, e là phải thường xuyên tới công ty cậu rồi"

"Thế nên hôm nay cậu cùng tới công ty với mình à"

"Ừ phải rồi. Tiện thể làm quân sư tình yêu cho cậu"

"Thôi cho tớ xin đi mà" Hạ Minh Lam sợ Dương Di nói năng bậy bạ nàng đào lỗ chui xuống mất.

"Không được, nếu cô ta không thích cậu thật thì mình sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu. Mình không cho cậu chịu thiệt thòi đâu".

Dương Di hiểu cảm giác yêu đơn phương đau khổ như thế nào, quyết định lần này chẳng những vì Hạ Minh Lam mà còn vì bản thân cô nữa.

"Được rồi được rồi. Cậu đừng để cả công ty đều biết là được".

"Ố kề!" Dương Di đã trở về con người đơn thuần vui vẻ như thường ngày.

Hạ Minh Lam xuống xe trước cổng công ty còn Dương Di thì đem xe xuống tầng hầm đỗ.

Theo lịch trình Dương Di có cuộc hẹn với trưởng phòng tiêu thụ vào lúc 9h. Dương Di vào thang máy chuyên dụng chuẩn bị lên tầng 20 thì từ xa có người hớt hải chạy đến.

"Xin chờ một chút!" Giọng nói người kia hổn hểnh có phần quen tai.

Dương Di ấn thang máy mở ra người kia vội bước vào rồi cám ơn. Lúc này Dương Di mới kịp quan sát người kia đột nhiên khuôn mặt trở nên biến sắc.

"Sao lại là cô?"

An Hòa hôm nay có chuyện đột xuất nên đi làm trễ, có hẹn trước với đối tác nên cô rất vội vàng không để ý nhiều ở xung quanh, khi nghe giọng nói quen thuộc thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

"Tại sao không thể là tôi?" An Hòa nhìn Dương Di ý cười nhàn nhạt, thật trùng hợp không ngờ nhanh như vậy lại gặp nhau.

"Ý tôi là tại sao cô lại ở đây?"

Dương Di quan sát An Hòa một lượt, không phải vẻ lẳиɠ ɭơ tà mị như lần trước, lần này An Hòa một thân công sở nhìn rất trang nhã, An Hòa trang điểm nhạt nhìn nét đẹp vô cùng giản dị thuần khiết. Dương Di cũng phải công nhận An Hòa như thế này thật sự rất xinh.

"Tôi đi làm thì phải ở đây chứ ở đâu?" An Hòa vừa nói vừa tiến lại gần Dương Di làm bộ dáng lưu manh.

Dương Di hoảng sợ thụt lùi lại, được vài bước thì chạm phải tường. Nhìn bộ dạng của người kia cười gian càng ngày càng ép sát Dương Di vừa lo lắng vừa hồi hộp.

"Cô tránh xa tôi một chút!" Dương Di trừng mắt nhìn An Hòa.

An Hòa đưa tay véo má Dương Di rồi bật cười.

"Ôi đáng yêu quá đi mất. Tiểu bạch thỏ hoảng sợ rồi a~"

"Cô thần kinh!", Dương Di khó chịu nhìn An Hòa.

An Hòa càng ép sát, môi kề sát vào tai Dương Di làm Dương Di có thể cảm nhận được hơi thở An Hòa từng đợt từng đợt thổi tới làm nàng ngứa ngáy khó chịu, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Tư thế này quá sức chịu đựng của Dương Di rồi, An Hòa một tay ôm eo cô một tay chống lên tường ép sát vào Dương Di, ngực An Hòa cũng đè lên ngực Dương Di.

"Hình như có hơi bé thì phải?" An Hòa trêu chọc Dương Di.

An Hòa cao hơn Dương Di một chút, lúc này cô từ trên nhìn xuống ám chỉ ngực Dương Di làm Dương Di thẹn đỏ mặt. Bực tức Dương Di vung người định thoát ra nhưng sức lực An Hòa quá lớn Dương Di cũng chỉ biết kêu trời.

An Hòa xấu xa không chịu buông tha kề vào tai Dương Di nói nhỏ.

"Màu đỏ lần trước hợp với em lắm, hôm nay không biết đồ lót tiểu bạch thỏ màu gì nhỉ.... muốn xem quá đi!"

Nghe tới đây Dương Di xanh mặt, cô dùng hết sức lực đẩy An Hòa ra rồi bấm dừng thang máy chạy thật nhanh ra ngoài. Dương Di nghĩ An Hòa vừa biếи ŧɦái vừa đa nhân cách nữa, làm sao từ bộ dáng đàng hoàng kia lại có thể thốt ra những lời xấu xa như vậy chứ.

Một mình trong thang máy An Hòa ôm bụng cười. Thật sự vui quá đi mất, Dương Di mạnh miệng không ngờ lại nhát tới như vậy, nhưng cũng dễ thương quá đi. An Hòa nghĩ không biết đùa như thế có quá đáng lắm không, An Hòa cũng không phải người tự tiện như vậy, chỉ là thấy Dương Di bộ dáng tức cười nên không kiềm được muốn trêu chọc.

Thang máy dừng ở tầng 20 An Hòa khôi phục bộ dáng lịch sự hàng ngày, cô sắp phải gặp đối tác nghe nói là con gái chủ tịch tập đoàn Dương Nhất. An Hòa ban đêm tuy có hơi ăn chơi nhưng trong công việc luôn là người cẩn thận chu đáo, An Hòa chuẩn bị kĩ càng không muốn để xảy ra sơ sót, Dương Nhất là đối tác quan trọng của Thiên Kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi