DẠY BẢO ĐẠI TIỂU THƯ

Hàn Tâm Kỳ chở hai nhóc con đi công viên giải trí chơi, ở ghế sau Hạ Minh Lam và Hàn Tâm háo hức ca hát vui vẻ. Hàn Tâm Kỳ nhìn Hạ Minh Lam trẻ con liền cong môi cười rồi lắc đầu. Hạ Minh Lam làm Hàn Tâm Kỳ có cảm giác mình như người mẹ quốc dân, ở nhà chăm em, đến công ty lại phải chăm người yêu chưa lớn này. Cuối tuần còn phải chở chúng đi chơi~.

"Vui tới vậy sao?", đậu xe xong nhìn gương mặt vui vẻ của Hạ Minh Lam và Hàn Tâm Tâm Hàn Tâm Kỳ cười hỏi.

"Dạ vui! Lần đầu tiên em được đi chơi với chị hai đó!", Hàn Tâm Tâm nắm tay Hàn Tâm Kỳ vui vẻ.

Mi mắt Hàn Tâm Kỳ đột nhiên cụp xuống, Hàn Tâm Tâm tám tuổi vậy mà đây mới là lần đầu tiên nàng dắt em đi chơi, lòng Hàn Tâm Kỳ có chút tự trách bản thân không làm tròn trách nhiệm của một người chị.

Hạ Minh Lam trong lòng hiểu rõ Hàn Tâm Kỳ đang nghĩ gì bèn nắm lấy tay Hàn Tâm Kỳ kéo đi.

"Đi thôi, trời hôm nay đẹp chúng ta chơi tàu lượn nha!", Hạ Minh Lam lập tức đem không khí hào hứng lôi trở về, không cho Hàn Tâm Kỳ có cơ hội tự trách quá năm giây.

"Hôm nay là lần đầu và sau này sẽ có nhiều lần nữa, thế nên chị đừng tự trách mình, chị thật sự bận rộn mà!", Hạ Minh Lam nói nhỏ vào tai Hàn Tâm Kỳ, nói xong còn đầy năng lượng cười rạng rỡ.

Hàn Tâm Kỳ nắm chặt tay Hạ Minh Lam hơn, nhìn ánh nắng ấm áp cuối đông rạng rỡ cũng hệt sự rạng rỡ của người mà nàng đang nắm chặt tay, Hàn Tâm Kỳ thật sự cảm thấy hạnh phúc, cảm ơn đã có một Hạ Minh Lam đặc biệt đến thế ở cạnh nàng, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng, Hạ Minh Lam là duy nhất của Hàn Tâm Kỳ.

"Hay mình chơi bắn súng trước nha, em thấy có gấu Kuma kìa!", Hạ Minh Lam chỉ tay về phía gian hàng bắn súng hơi, phần thưởng gấu kuma bắt mắt làm không chỉ Hạ Minh Lam mà ngay cả Hàn Tâm Tâm cũng bị thu hút, gì chứ gấu Kuma mà lọt vào mắt xanh của hai người này là xem như xong.

"Bằng! Bằng! Bằng!", cả ba phát Hạ Minh Lam đều trượt, khuôn mặt nhăn nhó Hạ Minh Lam nhìn Hàn Tâm Kỳ bất lực.

"Cô em thích gì để anh bắn cho, con gái con lứa mà bắn cái gì!", một thanh niên cao lớn ăn mặc phong cách bụi bặm trong đám thanh niên lên tiếng, nhìn là biết nhà giàu nhưng có vẻ xem thường phụ nữ, Hạ Minh Lam vừa nhìn đã chướng mắt. Hàn Tâm Tâm thấy đông người liền ôm lấy tay chị nó.

"Không cần!", Hạ Minh Lam trực tiếp ném bọn họ sang một bên tiếp tục bắn.

"Haha các anh em thấy chưa, con gái thời nay thích thể hiện làm giá thế đấy, rồi cũng phải dựa vào đàn ông chúng ta mà thôi!", tên kém sang kia tiếp tục nói, hắn cầm súng lên bắn ba phát chỉ trược một phát rồi đắc ý nhìn Hạ Minh Lam.

Định chửi cho bọn này một trận thì Hạ Minh Lam thấy Hàn Tâm Kỳ bước lên phía trước, cầm lấy súng hơi, má áp vào súng, bệ súng tì vào vai, Hàn Tâm Kỳ nhắm bắn động tác vô cùng thuần thục đẹp mắt, ngón tay thon dài bóp cò. "Bằng bằng bằng", cả ba viên đều trúng hồng tâm của mục tiêu xa nhất.

"Ai nói con gái phải dựa vào đàn ông mới sống được!", Hàn Tâm Kỳ nhếch mép nhìn đám người đang kinh ngạc kia lạnh lùng hỏi sau đó lấy hai chú gấu Kuma dễ thương rồi dời đi.

"Chị bắn súng chuyên nghiệp như vậy, có tập luyện sao?", Hạ Minh Lam ôm gấu tròn mắt nhìn Hàn Tâm Kỳ như mới khám phá ra chuyện lạ.

"Lúc trước có học qua, để xã stress thôi!", Hàn Tâm Kỳ cười nhìn mặt ngốc của Hạ Minh Lam.

"Chị ơi Tâm Tâm muốn ăn kem!", Tâm Tâm lắc lắc tay Hàn Tâm Kỳ làm nũng.

"Em đó! Mới chơi được một trò đã đòi ăn!", Hạ Minh Lam nhéo mũi Hàn Tâm Tâm.

Hạ Minh Lam mua ba cây kem ốc quế, Hàn Tâm Tâm ăn kem quên trời đất còn Hàn Tâm Kỳ thì sắc mặt hơi khó coi.

"Em ăn đi chị không ăn!", nhìn cây kem Hạ Minh Lam đưa tới Hàn Tâm Kỳ có chút quan ngại.

"Sao vậy, em mua rồi ăn đi màaaaa!", Hạ Minh Lam học bộ dáng của Tâm Tâm làm nũng.

"Chị hai không ăn đồ lạnh được đâu!", Tâm Tâm giải vây cho chị mình.

"Ăn một miếng thôi, điiii mà", Hạ Minh Lam nói xong còn áp sát tai Hàn Tâm Kỳ nói nhỏ "Người yêu của em không ăn kem của em em sẽ buồn lắm!", đây là lần đầu tiên Hạ Minh Lam gọi Hàn Tâm Kỳ là người yêu, giọng nói ngọt ngào kia ngay cả băng sơn như Hàn Tâm Kỳ cũng bị tan chảy. Biết chẳng thể thay đổi được ý đồ của Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ bèn nhắm mắt cắn một ít kem.

Thôi xong, kem vừa tới miệng cảm giác ê buốt đã lan tỏa toàn thân, Hàn Tâm Kỳ nhắm mắt, má phồng bặm môi ôm lấy đầu, một cảm giác ê buốt làm Hàn Tâm Kỳ muốn khóc. Từ bé răng nàng đã nhạy cảm, không thể ăn đồ lạnh trực tiếp bằng răng, nếu không sẽ buốt tới não và toàn thân nổi da gà.

"Haha", Hạ Minh Lam lần đầu tiên thấy Hàn Tâm Kỳ thất thủ không còn hình tượng như thế liền bật cười, cả Hàn Tâm Tâm cũng rất muốn cười, chị nó chưa bao giờ thể hiện bộ mặt này trước mặt nó, chị Minh Lam của nó thật giỏi.

"Em còn cười!", Hàn Tâm Kỳ khôi phục tinh thần nhéo thật mạnh má Hạ Minh Lam.

"Á! Đau đau! Chị tha cho em đi mà!", tay nắm lấy bàn tay đang nhéo má mình, Hạ Minh Lam năn nỉ xin tha mạng.

Chơi rồi ăn xong cũng gần đến chiều, cả ba quyết định đi vào nhà ma. Là do Hàn Tâm Kỳ quyết định, sở dĩ là để trả thù tiểu quỷ, biết rõ tiểu quỷ nhát gan Hàn Tâm Kỳ mới bày ra chủ ý này.

Hành lang nhà ma tối đen, Hàn Tâm Kỳ đẩy Hạ Minh Lam đi về phía trước.

"Á! Đừng! Em muốn nắm tay chị, em sợ lắmmmm!", Hạ Minh Lam bị đẩy lên liền như lò xo chạy về, thề Hạ Minh Lam hai mươi ba tuổi đầu trước đó chưa hề đi nhà ma.

"Không được, chị phải nắm tay Tâm Tâm, lối đi hẹp lắm em đi một mình!", Hàn Tâm Kỳ trong bóng tối nở nụ cười gian, để xem xem tiểu bạch thỏ Hạ Minh Lam sẽ sợ tới mức nào.

Lối đi đèn xanh đỏ mập mờ, đầu lâu xương sọ hai bên đường đi, hiệu ứng âm thanh hệt như đang ở quỷ môn quan, Hạ Minh Lam sợ xanh cả mặt, nhìn hai bên hệt như nhà tù, bên trong là cảnh tra tấn chặt đầu cưa thân, tiếng kêu khóc thãm thiết sống động.

"Chị ơi chị đâu?", Hạ Minh Lam đi một bước liền hỏi một câu.

"Chị đây!", lúc nào Hàn Tâm Kỳ cũng trả lời như thế.

Thật sự dọa người, còn một gian phòng nữa là đến lối ra, Hạ Minh Lam lại hỏi "Chị ơi chị còn ở đó không?".

Đợi mãi không ai trả lời Hạ Minh Lam bắt đầu lo sợ, "Chị ơi!!!", đột nhiên tượng người bị bay đầu trong khung sắt bật dậy, dưới chân Hạ Minh Lam bị một bàn tay kéo lấy.

"Áaaaaaaaaa" Hạ Minh Lam la hét thất thanh rồi chạy với tốc độ ánh sáng ra khỏi nhà ma. Ở phía sau Hàn Tâm Kỳ và Hàn Tâm Tâm ôm bụng cười. Thật sự Hạ Minh Lam ngốc quá đi.

Hàn Tâm Kỳ và Hàn Tâm Tâm ra ngoài thấy Hạ Minh Lam sắc mặt nhợt nhạt, khóe mắt còn đọng nước, chẳng lẽ vừa rồi sợ quá khóc đi~~.

"Sao giờ chị mới ra? Lúc nãy chị ở đâu?", Hạ Minh Lam giọng như sắp hét lên.

"Khóc rồi?", Hàn Tâm Kỳ cười nói.

"Sợ muốn chết đi, chị còn cười?"

"Trời ơi thư kí nhỏ bé của tôi ơi! Em nhìn xem, nhà ma này dành cho trẻ em đó. Nhìn đi! Bảng chỉ dẫn để dành cho trẻ em 8+ kìa!", Hàn Tâm Kỳ thật sự không thể tin được, nhìn vào còn tưởng Hạ Minh Lam thật sự tham quan âm phủ trở về, biểu cảm rất chân thực a~.

"Chị em các người... quá đáng!", Hạ Minh Lam thật sự giận rồi.

"Cũng trễ rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!", Hàn Tâm Kỳ giọng ôn nhu nói.

Hạ Minh Lam cũng không còn sức để chơi nữa, ba người ra bãi đậu xe chuẩn bị về. Lúc gần tới nhà xe Hàn Tâm Kỳ bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Em đưa Tâm Tâm về trước, chút nữa chị về sau, em gọi đồ ăn ngoài đi đừng đợi chị!", đưa chìa khóa vào tay Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ vội đuổi theo người kia.

Hạ Minh Lam lái xe về lòng đầy nghi vấn và bất an.

Hàn Tâm Kỳ đuổi theo đến tolet thì mất dấu, không thể sai được, bóng hình suốt tám năm qua luôn ám ảnh tâm trí nàng không thể nào sai được. Nhưng tại sao không phải là lúc trước mà lại là hôm nay, tại sao sau tám năm mới gặp lại người đó.

Đang định quay lưng đi thì từ trong tolet nam một người thiếu nữ xinh trong trang phục lao công bước ra, bộ đồ lao công đơn sơ cũng không làm cho người đó thấp hèn già đi, thặm chí sau nhiều năm khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa càng trở nên mặn mà sắc xảo. Dù không trang điểm nhưng người kia vẫn xinh đẹp đến động lòng người.

"Thẩm Giai Giai!", Hàn Tâm Kỳ tâm trạng ngổn ngang gọi.

Người kia làm như không biết cúi đầu đi lướt qua Hàn Tâm Kỳ thật nhanh.

Hàn Tâm Kỳ bắt lấy tay người lao công giật lại thật mạnh làm đổ xô nước đang xách trên tay, Thẩm Giai Giai quay đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Tâm Kỳ điềm tỉnh nói một câu "Xin lỗi cô nhận nhầm người, tôi phải đi làm việc!"

"Thẩm Giai Giai! Tám năm trước cậu rời bỏ tôi để đi theo người có tiền, vậy sao giờ cậu lại xuất hiện ở đây, lại còn làm lao công?", Hàn Tâm Kỳ không hiểu, ngàn vạn lần không hiểu, tại sao bao năm đau khổ thống hận Thẩm Giai Giai bây giờ vừa nhìn thấy cô ta liền bay mất, hơn nữa nhìn sự chật vật của Thẩm Giai Giai lúc này Hàn Tâm Kỳ rất muốn biết tại sao, tại sao Thẩm Giai Giai lựa chọn rời đi mà lại lâm vào hoàn cảnh thế này, phải chăng tám năm trước có ẩn khuất gì chăng?

"Việc của tôi và cậu sớm đã không còn liên quan tới nhau nữa. Cậu chỉ cần nhớ là tôi phản bội cậu, từ bỏ cậu lúc cậu khó khăn nhất. Cậu chỉ cần hận tôi, chuyện khác cậu đừng quan tâm!", nói rồi Thẩm Giai Giai cương quyết rời đi. Hàn Tâm Kỳ cũng không đuổi theo.

"Điều tra cho tôi về người tên Thẩm Giai Giai làm lao công ở khu vui chơi Tân Thế Kỷ", Hàn Tâm Kỳ gọi điện cho A Hạo, một thám tử chuyên điều tra về các đối tác để thuận tiện trong việc làm ăn. Cô nhất định phải biết tám năm trước xảy ra chuyện gì.

"Thẩm Giai Giai, tốt nhất đừng để tôi hối hận vì đã để cô đi...", Hàn Tâm Kỳ gác lại mọi thứ đi về nhà. Thật sự tâm trạng lúc này rất ngổn ngang...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi