DẠY BẢO ĐẠI TIỂU THƯ

Sau khi mọi người rời đi, Hàn Tâm Kỳ nhìn điện thoại, có một dòng tin nhắn... Nàng không đến bệnh viện ngay mà trực tiếp đi tìm An Tuấn Dực.

Ở tầng hầm, An Tuấn Dực không rời đi ngay mà nhàn nhã tựa người vào xe, châm thuốc, thư giãn chờ người. An Tuấn Dực biết chắc Hàn Tâm Kỳ đọc tin nhắn kia sẽ chủ động tìm hắn.

Hôm nay An Hòa là bị hắn ép buộc tới, hắn an bày An Hòa xuất hiện cũng là để Hàn Tâm Kỳ đoán được, rốt cuộc hắn đang muốn làm gì. Hắn tin chắc Hàn Tâm Kỳ sẽ biết.

Nghe tiếng giày cao gót lộc cộc ngày càng đến gần, An Tuấn Dực vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, mũi giày đắt giá dẫm tắt tàn thuốc. Hắn biết Hàn Tâm Kỳ không thích mùi thuốc lá.

Thấy Hàn Tâm Kỳ đến, hắn tử tế mở cửa xe, cười như không cười mời nàng ngồi vào ghế phụ.

Không ai lên tiếng, chỉ là cùng hiểu mục đích đối phương muốn gì. Hàn Tâm Kỳ không nói nhiều cũng theo đó ngồi vào trong xe. Lúc này nụ cười An Tuấn Dực mới thực sự hiện rõ, hắn nhìn người bên cạnh vui vẻ lái xe rời đi.

Ở một góc tầng hầm, Hạ Minh Duật chứng kiến toàn bộ một màn này. Hạ Minh Duật đi công tác xa thành phố, vội vã đáp bay về để kịp tham gia buổi tiệc cuối năm của công ty. Lúc hắn đến mới biết việc không hay xảy ra, nghe thư ký trình bày rõ tình hình hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hẳn là người nhà của hắn không có thời gian để gọi cho hắn. Hạ Minh Duật vội vàng lấy xe chuẩn bị rời đi thì bắt gặp một màn Hàn Tâm Kỳ ngồi vào xe An Tuấn Dực, khuôn mặt kẻ kia không che giấu cảm xúc vui mừng. Lòng Hạ Minh Duật đầy nghi ngờ....

________________

"Nói được rồi. Anh muốn gì?". Hàn Tâm Kỳ không nhìn An Tuấn Dực, chỉ nhìn phía trước, lạnh lùng hỏi.

"Em biết tôi muốn gì mà!". An Tuấn Dực giọng nói có phần dịu đi, ánh mắt cũng ôn nhu hơn nhiều.

"Đừng vòng vo nữa. Trực tiếp nói đi". Hàn Tâm Kỳ không đủ kiên nhẫn, quay sang nhìn An Tuấn Dực, giọng có chút không bình tĩnh.

"Em cũng biết tình hình nhà họ Hạ không khả quan lắm. Việc đấu thầu thất bại em cũng biết nguyên nhân rồi chứ. Thông tin từ chỗ em bị lộ ra, em không tránh khỏi có liên quan."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp.

"Bọn ruồi bọ của Thiên Kỳ vì chút lợi ích trước mắt mà bán đứng Hạ Minh Thiên, cộng thêm việc lão già đó đột quỵ được công bố ra bên ngoài, cổ phần trong tay tôi sẽ là một con số không nhỏ. Nếu tôi muốn, Thiên Kỳ có thể nằm trong tay tôi."

Hàn Tâm Kỳ cau mày, An Hòa là bạn thuở nhỏ của nàng, đương nhiên An Tuấn Dực cũng vậy. Lúc Hàn gia còn quyền còn thế, Hàn gia và An gia có quan hệ rất tốt, thậm chí hai gia đình còn xem Hàn Tâm Kỳ và An Tuấn Dực là thanh mai trúc mã với nhau. An Tuấn Dực từ nhỏ cũng đối với Hàn Tâm Kỳ sinh hảo cảm, đối với Hàn Tâm Kỳ một mực ôn nhu yêu thương. Chỉ là vào một ngày đẹp trời, nàng từ chối lời tỏ tình của hắn, nàng nói nàng yêu một cô gái. Làm hắn vô cùng căm phẫn, bản tính ngạo kiều và lòng kiêu hãnh làm hắn không chấp nhận được việc này. Nhất định hắn phải làm Hàn Tâm Kỳ ngoan ngoãn trở về bên hắn.

"Mãi mãi tôi cũng sẽ không yêu anh. Tôi không có hứng thú với đàn ông!". Hàn Tâm Kỳ kiên định, nàng muốn hắn từ bỏ.

"Em không cần yêu tôi. Ở bên tôi là được. Không yêu tôi, cũng không cho phép em yêu người khác!", An Tuấn Dực cười khẩy, gương mặt lúc này đã lạnh đi vài phần.

"An gia mục đích và thị trường kinh doanh đều khác biệt so với Thiên Kỳ, Hạ gia cũng không đắc tội với An gia. Lí do gì anh nghĩ động vào Hạ gia thì tôi sẽ theo anh?"

"Tôi nói rồi. Không cho phép em yêu người khác. Dù là Thẩm Giai Giai hay Hạ Minh Lam thì cũng không thể!" An Tuấn Dực lúc này ngừng xe, hắn nhìn thẳng vào mắt Hàn Tâm Kỳ, ánh mắt bức người.

"Thẩm Giai Giai? Tất cả chuyện lúc trước là do anh an bày?" Hàn Tâm Kỳ có lẽ đã hiểu, những đau khổ mà nàng đã từng trải qua. Tất cả do An Tuấn Dực mà ra.

An Tuấn Dực nhếch môi, hắn nhìn Hàn Tâm Kỳ có chút đau lòng lắc đầu. Ánh mắt người con gái trước mắt bây giờ đang căm hận hắn, trước nay chưa từng có hắn.

"Tôi cho em một tuần suy nghĩ. Ở bên tôi, số cổ phần đó tôi sẽ nghĩ tới trả lại Hạ gia, cả lô đất kia tôi cũng vui vẻ mà tặng kèm. Hoặc em có thể lựa chọn nhìn người yêu nhỏ của em mất hết tất cả. Hmm... Hạ Minh Thiên hiện tại nếu chịu thêm một cú sốc nữa.... tôi cũng không chắc có còn sống để nhìn em cùng con gái ông ta ở cạnh nhau không."

Hàn Tâm Kỳ dựa vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ. Nàng rất mệt mỏi. Nàng biết Thiên Kỳ quan trọng với Hạ gia như thế nào. Nàng cũng không biết Hạ Minh Thiên có chấp nhận chuyện của nàng cùng Hạ Minh Lam hay không. Nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng ơn nghĩa của nhà họ Hạ. Những gì nàng đang có cũng là Hạ gia cho nàng. Lần nữa mở mắt ra, ánh mắt nàng hoàn toàn kiên định. Hàn Tâm Kỳ đã có quyết định của mình.

"Tôi sẽ không ở cùng anh. Cũng sẽ không để anh có được Thiên Kỳ!". Nói xong Hàn Tâm Kỳ mở cửa xe, dứt khoát ly khai khỏi phạm vi của con người nguy hiểm này. Nàng không quên nhắc nhở An Tuấn Dực.

"Anh không phải yêu tôi, anh chỉ yêu bản thân mình thôi. Không biết vì lí do gì anh muốn có được tôi. Nhưng tôi sẽ không! Tôi cũng sẽ không ở cạnh Hạ Minh Lam. Hy vọng anh đừng động vào nhà họ Hạ nữa. Đừng lấy Hạ gia uy hiếp tôi. Sau khi tôi rời đi, hết thảy nhà họ Hạ với tôi đều không liên quan".

Hàn Tâm Kỳ rời khỏi xe, bắt một chiếc taxi rồi lên xe. Nói xong cũng không quay đầu lại.

An Tuấn Dực nhìn theo bóng lưng nàng, sắc mặt ngày càng tối. Dù là tám năm trước hay là bây giờ, dù nàng bị tổn thương như thế nào đi nữa cũng nhất định không chịu ở cạnh hắn. Hàn Tâm Kỳ ngày trước không có yêu thích hắn nhưng ít nhất cũng xem hắn như anh trai mà đối đãi, lúc nhỏ ở cùng nhau hắn luôn bị nàng thu hút. Hâm mộ cùng mong muốn mãnh liệt có được nàng làm hắn không từ thủ đoạn làm nàng đau khổ. Giờ đây trong mắt nàng hắn hoàn toàn là người xa lạ, căm hận cùng chán ghét. Hắn biết hắn sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi