Sở Liễn run rẩy cầm không vững chuôi dao, Thái tử lập tức bọc lấy tay y, bắt y nắm chặt hung khí này.
"Ca ca đã quyết định giết ta mà sao chưa ra tay?"
Bóng đêm mù mịt khiến y không thấy được vẻ mặt Sở Hộc.
Y có thể cảm nhận được khí lạnh trên lưỡi dao kia.
"Thái tử, ta......" Sở Liễn cũng cười khẽ, nước mắt y tuôn như mưa, nhiều đến nỗi y cảm thấy mấy ngày qua mình đã khóc cạn nước mắt kiếp này, "Ta thật lòng muốn tốt cho ngươi...... Mong ngươi không bị kẻ khác ức hiếp, được bình an vô sự...... Ta không làm gì có lỗi với ngươi, sao ngươi lại ép ta, tại sao...... tại sao phải hèn hạ như vậy?"
Sở Hộc chỉ cúi đầu nắm tay y chứ không trả lời.
"Ta đối tốt với ngươi," dao găm sắc bén đâm vào bụng Sở Hộc, máu từ từ chảy xuống chỗ giao hợp của hai người, y thẫn thờ nhìn khuôn mặt mơ hồ của Sở Hộc, "Là để giết ngươi như vậy sao......"
Dường như Sở Hộc không cảm nhận được đau đớn, hắn ôm Sở Liễn chặt hơn khiến lưỡi dao đâm sâu vào bụng mình. Máu tanh chảy xuống tay hắn, còn dính vào tay Sở Liễn.
Điều này khiến hắn vui vẻ, lại được thấy ca ca đau buồn vì mình, hắn buông tay ra, bôi máu mình lên mặt Sở Liễn rồi nói: "Ta nghĩ mãi vẫn không biết nên làm thế nào, như vậy cũng rất tốt, hồi bé ta luôn cảm thấy ca ca lương thiện thuần khiết, giờ thì tốt rồi, máu ta vấy bẩn ca ca nhưng vẫn rất đẹp...... Sở Liễn, dù ngươi có thế nào cũng đẹp cả."
Hắn đứng thẳng lên, dao nhọn bị rút ra, hắn chảy máu ồ ạt mà vẫn còn sức bế Sở Liễn, dương vật đâm sâu vào lỗ nhỏ, bắn trong người ca ca thêm lần nữa.
Hắn nghe lời mẫu thân làm nhiều chuyện trái ý mình, cuối cùng nhịn không được lén chạy tới miếu này gặp Liễn ca của mình. Hắn không tin thần Phật cho lắm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn bức tượng vàng kia vẫn vô thức cầu khẩn.
Người đời chen nhau đến Phật đường quỳ lạy, tất nhiên đều có lòng tham.
Hắn quỳ trên bồ đoàn, nghe Sở Liễn thành kính tụng kinh, nghĩ thầm: Nếu cứ mãi như vậy...... Chỉ có hắn và Liễn ca thì tốt quá, hắn không cần quyền thế, không muốn nghĩ trăm phương ngàn kế đấu đá với kẻ khác, hắn chỉ cần Liễn ca nhớ mình, nhớ mình thật lâu mà thôi.
Hắn ngước nhìn tượng Phật kia, bỗng nhiên thất thần, dường như hắn đang đứng trên lầu cao, gió lạnh thấu xương thổi qua nhưng trong lòng hắn lại rất hạnh phúc, bởi vì Sở Liễn đứng cạnh mỉm cười gọi hắn là A Hộc, trong mắt tràn ngập tình ý dành cho hắn.
Dưới lầu nhà nhà thắp đèn.