DÂY DƯA - W TÒNG TINH

Yêu vật tự tay thay đồ cho y, còn chải lại mái tóc đen xõa tung của y, động tác nhẹ nhàng khác hẳn lúc trên giường. Sở Liễn ngước nhìn khuôn mặt nam tử phản chiếu trong gương đồng, yêu vật giỏi giả bộ hơn y tưởng, nghiêm túc đến nỗi ngay cả y cũng không khỏi hoài nghi: Người đang cột tóc cho mình bây giờ là yêu vật hay là Sở Hộc?

Không có câu trả lời.

Nó nói Sở Hộc chưa chết mà còn ở lại trong ngọc bội, hồn phách vỡ vụn không thể giành lại thân xác nên chỉ có thể sống tạm trong đó.

Sở Liễn hỏi nó: "Vậy hắn có nghe thấy hay nhìn thấy được không?"

"Ai biết?" Thiên Diện hời hợt nói, "Quá nửa là chỉ nghe được thôi." Nó lấy ngọc bội lấp lánh hào quang ra khỏi vạt áo rồi cười nói, "Được thiên đạo ưu ái thì sao, chẳng phải vẫn bị giam hãm trong đây à?"

Sở Liễn mím môi không nói gì nữa.

Y giơ bàn tay trắng nõn cầm miếng ngọc bội trên cổ nam tử nhìn một hồi, trong đôi mắt đen chẳng lộ ra cảm xúc gì.

Vậy Sở Hộc có nhìn thấy không?

Thấy y mất hết liêm sỉ hầu hạ dưới thân kẻ khác, còn làm phu thê với yêu vật, vì dã tâm leo lên ngôi vị đế vương mà làm việc dâm loạn này.

"Khi mạng đã tận thì hắn sẽ hồn bay phách tán." Nam tử cười nói, đôi mắt vàng sẫm nhìn chằm chằm hàng mi rũ xuống của Sở Liễn, "Nương tử mềm lòng, muốn hắn sống lại à?"

"Tình hình mẹ hắn dạo này thế nào?" Sở Liễn không trả lời Thiên Diện mà trầm giọng hỏi, "Phụ hoàng đến thăm bà ta mấy lần rồi?"

Thiên Diện bẻ khớp tay nghĩ ngợi: "Mới đến một lần thôi, gọi rất nhiều ngự y đến xem, nhưng...... bọn họ chỉ chữa được bệnh thể xác chứ đâu chữa được tâm bệnh, vì vậy nàng vẫn chưa tỉnh lại."

Sở Liễn theo nó ra cửa, nhíu mày hỏi: "Chẳng phải bà ta trúng độc sao?"

"Hương trường sinh không lấy mạng người," Thiên Diện nắm chặt tay áo y, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hờ hững, "Nó chỉ làm người ta mơ thấy giấc mộng đẹp nhất, khiến người ta không bao giờ muốn tỉnh lại nữa mà vĩnh viễn sống trong mơ."

Sở Liễn băn khoăn lẩm bẩm: "Bà ta lao tâm khổ tứ nhiều năm để Sở Hộc được làm Thái tử. Giờ tâm nguyện đã thành sự thật, cần gì lưu luyến cảnh trong mơ nữa chứ."

Xem ra thị nữ trong cung điện Sở Hộc đều biết y tự ý về cung nên không ai dám nhìn ngó, trên đường đi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hoa lá bị gió thổi xào xạc.


"Chắc nàng còn có chấp niệm khác...... Đó là giấc mơ của nàng, người khác không hiểu được đâu." Nam tử bước qua thềm đá, vạt áo bị gió thổi ngược ra sau. Sở Liễn quay đầu nhìn, đột nhiên phát hiện khi đối phương không cười, ánh mắt còn lạnh hơn cả Sở Hộc.

Y đứng sững tại chỗ, nắm chặt cổ tay đối phương hỏi: "Ngươi...... Sao ngươi lại chọn ta?"

Trong miếu có biết bao người lui tới, nếu nó thay tượng Phật kia ngắm nhìn thế gian muôn màu thì sao lại chú ý đến người phàm tầm thường như y.

Lòng bàn tay Sở Liễn lạnh ngắt, chăm chú nhìn gương mặt nam tử, giọng nói khẽ run: "Vậy còn ta? Ta cũng trúng hương trường sinh sao?"

"Tất nhiên không phải rồi." Thiên Diện tặc lưỡi rồi đưa tay lau nước mắt cho y, "Nương tử đừng khóc, vi phu sẽ cho ngươi ngồi trên ngai vàng, để đám người kia quỳ lạy ngươi, đừng khóc nữa......"

Người rơi lệ là Sở Liễn nhưng nhìn nó càng có vẻ tủi thân hơn.

Sở Liễn quay mặt đi: "Yêu vật mà cũng có chân tình sao? Chẳng qua ngươi chỉ giả vờ dỗ dành ta thôi."

Thiên Diện chớp mắt, đột nhiên lôi ra một con thỏ đen từ tay áo rộng rồi nói: "Nương tử thích không? Thích thì ôm nó đi!"

Sở Liễn cụp mắt nhìn con thỏ một hồi mới đưa tay ôm nó vào lòng, nó lập tức biến thành một bó hoa xuân thơm ngát.

Hoàng cung sắp vào đông mà bó hoa trong ngực lại nở rộ, khi y ngẩng đầu lên, Thiên Diện ôm mặt y hôn chụt một cái rồi nói: "Hết khóc rồi, vui lại chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi