DÂY DƯA - W TÒNG TINH

Nói hết lời, cuối cùng yêu vật này mới đổi long bào thành tăng phục mộc mạc.

Bánh bao trong miếu khô khốc, đồ ăn chẳng có chút dầu mỡ nào. Sở Liễn cụp mắt nhai kỹ nuốt chậm, nghĩ thầm ít nhất cũng có cái để ăn, giờ còn sống là tốt lắm rồi, sao có thể mơ tưởng cuộc sống tốt đẹp như xưa được chứ?

Y ăn nửa cái bánh bao, kéo kín tăng bào rồi nói với yêu vật bên cạnh đang ngắm mình ăn cơm: "Ta muốn ra ngoài."

"Nương tử mới ăn chút xíu thôi mà."

Chân ghế tỏa ra hai đám khói đen quấn lấy cổ chân Sở Liễn.

Thiên Diện chống cằm nhìn y rồi lẩm bẩm: "Nương tử ở đây với ta không được sao? Cứ phải đi gặp mấy hòa thượng kia làm gì?"

Sở Liễn ngước nhìn khuôn mặt Phật Di Lặc kia: "Không phải ta gặp hòa thượng mà là gặp Phật."

"Gặp Phật làm gì?" Thiên Diện lại biến thành một đám khói đen, nó chui lên từ gầm bàn, xúc tu lạnh buốt kề sát mặt Sở Liễn, vuốt ve vành tai thanh tú và đôi môi như hoa đào trên núi của hoàng tử trẻ tuổi, "Trong miếu này không có Phật đâu."

Sở Liễn cầm xúc tu kia hỏi: "Ngươi nói mình từng bái Phật mà, sao lại nói không có Phật chứ?"

"Ngươi nói tượng Phật vàng ở sảnh chính ấy à? Quanh năm suốt tháng chẳng tới mấy lần, khác nào không có đâu?" Nó hờ hững nói, chỉ chú ý đến nương tử nắm tay mình.

Tay nương tử cũng thật đẹp, trắng trẻo mịn màng, nó dùng xúc tu hôn lên cổ tay tinh xảo kia mấy cái, hết sức mãn nguyện.

Sở Liễn hoàn toàn không biết ý nghĩ của Thiên Diện, trong lòng thấp thỏm lo âu, khắp thiên hạ đều khen thần Phật trong miếu này linh nghiệm, chẳng lẽ đó cũng là giả sao?


Thiên Diện đẩy đồ ăn sang một bên rồi lại biến thành người, ngồi trên bàn gỗ nói: "Linh thì có linh, nếu không các hòa thượng trong miếu này sẽ chết đói mất."

Sở Liễn ngẩn ngơ hỏi: "Vì phong thủy của miếu này tốt à?"

Thiên Diện khoanh chân lại, cúi đầu nhìn Sở Liễn rồi ngại ngùng cười nói: "Không phải phong thủy đâu, là ta đấy."

-

Thì ra hòa thượng trong miếu này đều biết yêu vật ở đây!

Trong lòng Sở Liễn chấn động nhưng không thể để lộ ra mặt, đành phải cố giữ vẻ bình tĩnh. Y biết rất nhiều người xuôi Nam ngược Bắc đều tới miếu này cúng bái, trong triều có không ít đại thần nói nhờ phúc thần Phật mới được thăng quan phát tài.


Y đến đây cũng là vì mẫu thân nghe nói Phật ở đây linh nhất, có thể diệt trừ tà khí ảnh hưởng đến vận nước trên người y......

Tay y run lên, quay mặt đi chỗ khác hỏi yêu vật: "Thì ra...... Thì ra bọn họ đều cầu ngươi sao?"

"Những gì bọn họ muốn đều xin được ở đây," hai mắt Phật Di Lặc cong cong, hình như đang cười to, "Ai thèm quan tâm mình cầu Phật hay cầu yêu chứ?"

Nó cúi xuống nắm cằm Sở Liễn nói: "Ngươi tới gặp Phật, ta chính là Phật đây."

-

Hèn gì...... Hèn gì không có tăng nhân nào đến tìm y.

Nghe nói ở đây quanh năm nhang khói lượn lờ, thần Phật nơi này thương xót chúng sinh...... Thì ra chỉ là lấy lòng tham của thiên hạ để nuôi yêu gọi quỷ trong miếu này! Danh lợi quyền thế, dục cầu vô tận, khách hành hương kiểu gì cũng sẽ đua nhau tới đây qùy lạy tượng Phật vàng uy nghiêm kia.

Sắc mặt Sở Liễn tái nhợt, yêu vật kéo tay y lên sờ khuôn mặt Phật Di Lặc kia.

"Nương tử muốn gặp Phật," yêu vật kề sát mặt Sở Liễn, khí lạnh phả vào tóc mai y, "Chẳng phải trong lòng cũng có khát vọng sao?"

Nó dừng một lát, nhìn vào đôi mắt đen ngấn nước của Sở Liễn rồi dụ dỗ: "Muốn giang sơn Đại Sở này, muốn làm quân vương trên vạn người đúng không?"

Lưng Sở Liễn toát đầy mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt run rẩy: "Ta không......"

"Nếu không muốn," hai tay Thiên Diện nâng mặt y lên, "Khi ta nhìn vào tâm trí nương tử, sao lại thấy nương tử mặc áo bào vàng, ngồi trên đại điện để văn võ bá quan cúi lạy mình? Không muốn giang sơn Đại Sở sao? Không muốn làm quân vương sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi