DẠY LÃO ĐẠI YÊU ĐƯƠNG


Cao Vỹ biết trình độ và thực lực của Tuấn Khang, người như vậy mà làm cấp dưới cho Cung Lục Vương thì quá phí phạm.

Đáp lại với câu nói ấy thì Tuấn Khang chỉ cười: “Đó là lựa chọn của tôi!”
“Thay vì nhắm vào Huyết Long bang thì lo mà tìm kiếm cái bọn buôn bán và phát tán chất cấm đi, đừng có để đến lúc mất kiểm soát thì lại phải nhờ vả.” Cung Lục Vương đứng lên, ẩn ý nhìn Cao Vỹ rồi rời đi.
Đường Thất cũng rời đi ngay sau đó, người đón hắn là một người đàn ông già lộm cộm.

Xe lăn bánh được một đoạn thì hắn lên tiếng: “Tình hình không ổn lắm, chắc là tạm thời ngủ đông thôi.”
“Cảnh sát nhúng tay vào thì khó mà điều tra ra, cậu tạm thời đừng xen vào kẻo rắc rối.” Người đàn ông kia nhắc nhở, ông ấy chở Đường Thất đến ngã tư đường thì dừng xe để hắn xuống rồi đi bộ.
Sự việc lần này chắc chắn có liên quan đến bến cảng Tây An, nếu không thì sao số chất cấm kia có thể thuận lợi như thế.

Cung Lục Vương dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó.
“Khi nãy nghe Xích Diễm nói cậu với cô gái nào đó…” Tuấn Khang lấp lửng, chuyện tế nhị này không nên nói thẳng ra chút nào.
Cung Lục Vương cười nhạt: “Ở Đông Thành biết bao nhiêu cô gái muốn mà không được, có người được hưởng lợi lại không biết điều.”
Tuấn Khang bật cười, này là đang tự chế giễu bản thân hay sao? Không ngờ còn có cô gái nào đó khiến cho Cung Lục Vương phiền não như thế.


Nhưng mà EQ của Cung Lục Vương không cao, liệu rằng có hiểu những việc mình đang làm hay không nhỉ?
Nghĩ đến đây thôi Tuấn Khang lại mong Cung Lục Vương và Hàn Gia Mẫn tái hợp lại với nhau, nhìn hai người họ khẩu chiến với nhau khiến cậu khá vui vẻ.

Nếu Hàn Gia Mẫn mà vào Huyết Long bang chắc chó gà đều loạn xạ hết.
Vì bị cảnh sát để ý tới nên phía đám người kia đã rút về phía sau không dám manh động, chuyện giúp Huyết Long bang cũng bỏ qua một bên.
Vài ngày sau Hàn Gia Mẫn nhận được một tấm thiệp được gửi qua từ email mời cô đến bữa tiệc do lão Hải tổ chức.

Trên thiệp không ghi tên gì cả, kèm theo đó là một chiếc mặt nạ màu đen được thiết kế đặc quyền.
Hàn Gia Mẫn cầm chiếc mặt nạ lên nhìn rồi cười, nghĩ cô ngốc sao? Gửi thiệp còn gửi thêm mặt nạ, nếu đeo vào khác gì tự nhận bản thân chính là người đang nhận nhiệm vụ đâu.

Cô quăng mặt nạ qua một góc sau đó bước xuống giường lại thẳng bàn làm việc.
Trên bàn làm việc bài trí đơn giản, chỉ có mỗi chiếc laptop và vài con gấu bông.

Cạnh bàn làm việc chính là tủ đồ, ngoài ra còn có một tủ giày để gần đó.

Hàn Gia Mẫn ở cùng nhà với Trương Kiều Linh vào những ngày bình thường, chỉ khi làm nhiệm vụ mới ra riêng.
Vì làm nhiệm vụ phải đi lại rất nhiều nơi, nếu sơ suất có thể khiến Trương Kiều Linh gặp nguy hiểm.

Hơn nữa Hàn Gia Mẫn cảm giác như phía tổ chức Hắc Ám đã nhắm vào cô, nếu còn để họ biết cô nhận nhiệm vụ tiêu diệt người của họ thì e là truy cùng đuổi tận mất.
Hàn Gia Mẫn kéo tủ ra lấy một chiếc mặt nạ màu trắng, đây cũng là loại thiết kế đắt tiền nhưng không cùng kiểu với cái mà Lục Nghị đưa.

Hàn Gia Mẫn kéo ghế mở máy tính lên và tìm kiếm tên Lục Nghị, hợp tác mà bây giờ cô còn chưa biết mặt anh ta thế nào.
Sau khi nhìn thấy nhiều bài báo phỏng vấn thì Hàn Gia Mẫn bấm vào xem, kết quả thật khiến cô bĩu môi một cái.

Cái gì mà phong lưu hào hoa vạn cô gái si mê, có cho thì cô cũng không thèm.


Đúng là tự luyến y chang Cung Lục Vương, cả cái mặt cũng khó ưa như nhau.
Bài báo gần nhất có nói thời gian địa điểm đến buổi tiệc, đó là vào cuối tuần này.

Nói như vậy thì Hàn Gia Mẫn chỉ còn hai ngày để chuẩn bị, ngoài việc chọn lựa trang phục thì không còn gì nữa.
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.

Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.

Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
Nhạc chuông điện thoại này cô chỉ dùng cho những ai quen thân và những người tìm đến dịch vụ đa cấp mà thôi.

Nhìn số điện thoại thấy có chút quen mắt thì Hàn Gia Mẫn nghe máy/
“Xin chào! Dịch vụ đa cấp xin nghe.”
“Mới đó đã quên rồi sao?”
Giọng nói này… hình như là của Lục Nghị.

Anh ta đúng là sợ cô bỏ nhiệm vụ sao? Hay là gọi để xác nhận xem cô đã nhận được thiệp mời chưa?

“Lục Nghị, anh gọi có việc gì?” Hàn Gia Mẫn nhàn nhạt, người bận trăm công nghìn việc như anh ta chắc không phải chỉ gọi để hỏi thăm vài câu đâu.
Lục Nghị đang ở một khu chung cư khác, mà tình cờ thay khu chung cư này lại nằm đối diện với nhà của Hàn Gia Mẫn.

Cô kéo rèm cửa ra, lưng dựa vào cửa sổ nghe điện thoại.
Lục Nghị ở phía khác nhìn qua phía này, mái tóc xanh quen thuộc kia hẳn đã từng gặp rồi.

Anh ta đứng sau tấm rèm quan sát rồi nói: “Đã nhận được đồ tôi đưa chưa?”
“Nhận rồi!” Hàn Gia Mẫn đi qua giường ngồi xuống, dáng người của cô khiến Lục Nghị đứng từ xa không khỏi nở nụ cười.
“Nhớ đúng thời gian! Hơn nữa hôm đó nhớ đưa thiệp, nếu không sẽ không thể vào đâu.” Lục Nghị nhắc nhở, để tránh bị nghi ngờ thì anh ta xin thêm vài tấm thiệp nữa để cho thuộc hạ trà trộn vào.
Hàn Gia Mẫn hơi nhíu mày, lão Hải này cẩn thận đến vậy sao? Không biết lão ta có để mấy hồ sơ phi vụ làm ăn ở nhà hay không nữa…
“Còn gì nữa không?” Hàn Gia Mẫn không trả lời mà hỏi thêm một câu, tiền đặt cọc của anh ta cô cũng nhận được từ đầu rồi.
Hôm đó Lục Nghị gọi nhưng cô không nghe máy, sau đó lại đi đến đồn cảnh sát khiến anh ta có chút nghi ngờ.

Bởi vì cùng một thời điểm, cùng một thời gian nên đa nghi một chút cũng đúng thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi