DẠY TÔI YÊU EM

a.

- Nghĩ đến ngày mai đi gặp anh Hai, anh thực không kìm nén nổi.

Dứt lời lại ở nơi sâu nhất của tôi vùi lấp trọn vẹn. Suốt hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn duy trì một tư thế thực khiến tôi sắp muốn gãy làm đôi. So với mọi khi quả là sự cuồng nhiệt bị nhân lên đáng sợ. Khắp thân thể bị anh dày vò không thương tiếc. Chỉ trách rằng chính mình quá không có nghị lực phản kháng, cũng cùng anh lăn lội tới gần sáng mới ngừng được.

Sau một đêm vân vũ kịch liệt, ngày hôm sau sắc diện dĩ nhiên hồng hào khác lạ. Nhìn vào gương rồi nghĩ chuẩn bị tới gặp anh Hai, tôi phi thường cảm giác không đúng. Tức tối quay sang lườm kẻ đã gây nên tội ác.

- Đi thăm anh Hai mà anh nhìn anh làm gì em hả?

- Làm sao? Em gái anh Hai đặc biệt xinh đẹp còn gì nữa.

- Xinh đẹp cái đầu anh!

Biết rõ tôi ghét nhất là nghe người khác nói mình xinh đẹp còn cố tình mỉa mai tôi.

- Không đứng đắn. Anh Hai sẽ đánh giá em thế nào?

- Lời này là xúc phạm bạn trai em lắm có biết không? Làm gì mà bảo không đứng đắn? Anh còn muốn anh Hai gả em gái cho anh, rồi sinh cho anh Hai một đứa cháu, sao lại là không đứng đắn?

Một câu nói thiệt là nhiều ý động chạm. Tôi không tự chủ đỏ mặt, mắng bừa.

- Vô sỉ!

- Hình như cũng có kẻ vô sỉ không kém anh đâu, từng công kích anh tới đau cả họng cơ đấy!

- Ấu trĩ!!!

Đáp lại tôi, chỉ là một khúc cười dài vô tận. Bạn sẽ vốn tưởng mặt bạn đã rất dày cho tới khi gặp được kẻ khác còn mặt dày hơn. Không thể nói là vui nhưng cũng không tính được là buồn. Đúng rồi, nó chính là buồn cười đấy.

Sống nhưng lại luôn nghĩ trước cho cái chết của mình, chính là cuộc sống mà anh Hai đã phải chọn. Mỗi lần nghe anh vu vơ việc muốn được hỏa táng, về sự thanh thản khi trở lại thành cát bụi sẽ thoải mái thế nào, tôi rất muốn mắng anh, nhưng đều là nghẹn đắng không nói được gì. Sau cùng anh ra đi, chúng tôi thực sự phải hoàn thành tâm nguyện dai dẳng tưởng như chỉ bông đùa đó. Và bởi tín Phật, họ đã gửi cốt của anh tại một ngôi chùa gần nhà. Suốt năm năm, tôi chưa từng dám một lần tới thăm anh. Sự hèn nhát cố chấp của tôi, anh đã thất vọng nhiều như thế nào?

- Cuối cùng con cũng tới rồi.

Chắp hai tay, tôi kính cẩn cúi chào sư trụ trì. Sống mũi bắt đầu đượm cay. Từ ngày bé bởi tính cách nghịch ngợm hiếu động tôi đã không mấy khi tới những nơi linh thiêng như đền chùa. Để rồi cái lúc đặt chân tới, bốc đồng trong tôi gì cũng không còn, chỉ còn là bi thương chua xót.

Trụ trì nhìn tôi như thể thấu hết thảy những tâm tư khó giãy bày trong tôi vậy, rồi nhìn Tùng đang đứng bên cạnh, hiền hậu nở nụ cười.

- Nhân sinh tuần hoàn, buông được ắt sẽ có được.

Từng câu từng chữ giản đơn lại cực kỳ sâu sắc. Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, cũng mỉm cười cúi đầu tiễn bước người.

Không có nhiều người lựa chọn cách thức yên nghỉ như anh Hai, nên bài vị cùng hũ cốt của anh tương đối lớn. Bên cạnh là hai khung hình, một ảnh thật một tranh vẽ tay, đều là nụ cười an nhiên không chút vướng bận. Có một thoáng kỳ lạ lóe lên trong tôi, anh từ khi nào còn tự họa chính mình nhỉ? Nhưng tôi cũng không bận tâm được lâu, nước mắt đã tự khi nào nhòe mất tầm nhìn, sau cùng bật thành tiếng khóc.

- Bé An tới rồi, anh Hai!

Giây phút phải chính thức đối diện với hiện thực này rồi, mọi thứ mới thật sự vỡ òa đau nhói. Năm năm, năm năm rồi, tôi đã bằng tuổi anh của tôi.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi ước gì mình mất đi anh theo một cách nào đó khác. Giá như mà là cuộc đời gian ác, tàn nhẫn ngoài kia cướp anh khỏi chúng tôi. Chứ không phải là chính anh tự chấm dứt, tự buông bỏ tất cả. Sẽ không, sẽ không đau đớn ngàn vạn thống khổ dày vò tê tái nhường này. Cũng sẽ không cố chấp ôm mặc cảm ngang ngược khó mà dứt khỏi nhường này. Tôi cứ đứng đó, gào khóc, rất lâu, lại rất lâu.

Không rõ qua bao lâu, tôi cuối cùng không khóc được nữa. Lúc này mới nhận ra người bên cạnh vẫn luôn ôm lấy vai tôi, nhè nhẹ vỗ về. Cũng nhớ ra mục đích trên hết đến thăm anh ngày hôm nay. Tôi lau nước mắt tèm lem, nhoẻn miệng cười như vốn dĩ phải như thế.

- Em mang bạn trai tới ra mắt với anh Hai nè, em thế mà cũng có bạn trai đấy anh Hai thấy chưa? Nam cũng có vợ, có con rồi, anh Hai đừng trách em hại đời cậu ấy nữa nha.

- Em chào anh, em là Vương Thanh Tùng. Em gái anh rất tốt, em thích rất!

Tôi bật cười, hơi đẩy nhẹ vai anh. Đùa cũng khéo lắm thôi.

- Vậy nên, anh Hai gả em gái cho em nhé!

Tôi kinh ngạc nhìn Tùng. Dáng vẻ nghiêm túc đầy lòng tin, đứng trước anh Hai tôi lại càng toát lên sự trịnh trọng thành kính. Anh là đang cầu hôn tôi?

- Em sẽ thay anh Hai bảo vệ, chăm sóc cho cô ấy. Có thể đối với tâm hồn cao đẹp của cô ấy tình yêu của em chẳng là gì cả. Em cũng không dám hứa rằng có thể khiến cô ấy không phải rơi nước mắt vì bất kỳ điều gì. Nhưng em có đủ tự tin ở bản thân không bao giờ để cô ấy vì em mà đau khổ. Em sẽ yêu thương cô ấy, thay phần mà anh chưa kịp làm. Cho phép em điều đó, nhé!

Tôi vẫn chưa thể nói được gì. Đã từng nhìn qua rất nhiều cảnh tượng cầu hôn lãng mạn thế nào, nhưng có lẽ đối với tôi, trong lòng tôi, đây chính là màn cầu hôn ấm áp nhất, hạnh phúc nhất. Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh ánh kim, mắt tôi lại bắt đầu ngân ngấn nước.

- Lấy anh, em đồng ý không?

Thế nào là buông được sẽ có được, tôi hơn bao giờ hết càng thấu hiểu chân ý trong đó. Đau thương trong tôi tan biến, tình yêu của anh đến rồi lấp đầy trống rỗng. Vậy là trọn vẹn, toàn mỹ.

- Em đồng ý.

Anh Hai ơi, cảm ơn anh Hai nhiều lắm, đã đem tặng hạnh phúc lớn lao này cho em. Cho tới ngày anh em mình đoàn tụ, em cũng sẽ thay anh sống thật vui vẻ. Nước mắt bi ai, hãy mang đi giúp em, để em sẽ chỉ còn lại những nụ cười.

Tạm biệt anh Hai, em sẽ tới sau, đường hoàng, thanh thản. Cho nên, chờ em anh nhé!

Nhà tôi cách chùa không xa. Nhưng cái khoảng cách không xa đó lại quá khó để tôi có thể vượt qua được. Bất giác đã để bị Tùng nhìn thấu.

- Bao lâu rồi em chưa về qua nhà?

Tôi cố lảng tránh ánh nhìn của Tùng, càng không muốn phải nói ra câu trả lời. Tới gặp anh tôi còn không dám, tôi lấy đâu ra dũng khí đối mặt với những người đã dồn ép anh của tôi đây? Tôi không thể tha thứ cho họ, tôi không thể nào gặp lại họ. Kể cả giờ tôi đã chấp nhận sự thật về anh Hai, tổn thương có thể xóa bỏ, nhưng nỗi hận thì vĩnh viễn vẫn còn đó. Gọi điện cho họ, điều duy nhất tôi làm được chỉ có thế.

- Em muốn chúng mình lấy nhau mà nhà gái lại không tham dự sao? Hay em là không nghiêm túc đồng ý lấy anh?

- Đừng cố khích em.

- Em đã thử lần nào nghĩ cho vị trí của họ chưa? Có lẽ họ đã rất hối hận rồi, mất đi con trai họ cũng như em, cũng đau đớn nhiều như vậy.

Những lời đại loại thế này kỳ thực tôi đã nghe quá nhiều ở Thanh, nó không đủ sức ảnh hưởng với tôi. Nhưng tôi là bị chân thành của anh chạm tới.

- Ba mẹ vợ, cho anh ra mắt luôn thôi.

Tôi không nghĩ tới cho nên không biết cửa ải đối diện với hai người ấy mới là khó khăn với tôi nhất. Tôi phi thường căng thẳng khi bước vào lại ngôi nhà từng có tiếng nói cười đùa của hai anh em, cũng là nơi tôi ngây ngốc chứng kiến tuyệt vọng trong anh nảy nở. Năm năm rồi, cũng chẳng có gì đổi khác, chỉ có hai con người đã có nhiều hơn nếp nhăn cùng những sợi tóc bạc, thấy tôi thì bất động vô hồn. Tôi mỉm cười, như chưa hề có gì xảy ra.

- Con vừa đi thăm anh Hai, tiện ghé qua đây giới thiệu với ba mẹ một người.

- Con chào hai bác, con là bạn trai của An.

Bởi có người thứ tư, bầu không khí mới trở nên bớt chút gượng gạo.

Chỉ ở lại ăn một bữa cơm, không nói năng hay hỏi han gì nhiều, như thể vẫn hiện hữu giữa chúng tôi một khoảng cách vô hình nào đó. Tôi có cảm giác họ không phải những người đã sinh ra tôi, không hề thân thiết, cũng không quá xa lạ, lại giống như những người quen thôi. Đúng vậy, chỉ dừng lại ở mức độ người quen. Có lẽ bởi một điều quan trọng đã mất đi, những thứ còn lại vốn không thể được như ban đầu.

Về tới nhà rồi Tùng mới khẽ ôm tôi vào lòng, khích lệ.

- Em đã làm rất tốt rồi. Từ từ mọi thứ sẽ lại ổn thôi. Có anh đây.

Ngày hôm nay của tôi đã trút bỏ được thật nhiều những gánh nặng chất chồng. Chiếc nhẫn nơi ngón áp út là lần thứ hai nhận được nhưng cảm xúc sâu sắc hơn bao nhiêu. Tôi không yêu Tùng bằng yêu ai đó nhưng tôi biết mình may mắn, tôi trân trọng điều đó và thế là đủ. Có điều này tôi cũng muốn hỏi anh từ lâu.

- Năm năm qua anh đã nghĩ gì về em?

Tôi thật không tin nổi lại có một người ở một nơi nào đó thầm thương nhớ tôi như thế.

- Rồi lúc anh gặp được em thì sao? Trong lòng rút cuộc là phấn khích đến thế nào?

- Em xác định là muốn nghe?

- Làm sao?

- Em sẽ bị nó đánh gục hoàn toàn đấy.

Tôi biết, tôi biết mà. Tôi chính là đang muốn được chìm trong đó để bản thân không còn có cớ mà vượt thoát lần nữa.

- Ngày đó nhìn thấy em, có lẽ chỉ đơn giản là cảm giác đồng điệu. Anh sau đó cũng không có ý muốn biết em là ai, ở đâu rồi. Chỉ là, mỗi khi có ai đó lại gần mình, anh liền không có hứng thú để chào đón. Nếu có lỡ bắt gặp một người nào giống em, hình ảnh em ngày hôm ấy lại như càng khắc sâu hiện rõ. Anh vốn không hiểu cảm giác ấy là gì, vẫn chuyên tâm học hành rồi làm việc. Thi thoảng thôi có nhớ tới em, toàn là trống rỗng cùng thống khổ. Mãi cho đến một ngày, em tràn đầy sức sống đứng trước mặt, từng câu lại từng câu chất vấn em đều trả lời trọn vẹn đúng ý, anh đã hiểu. Mình yêu người này thật rồi, đã yêu và vẫn luôn yêu.

Tôi thấy tim mình nảy lên loạn nhịp. Trời đất thánh thần quỷ ma, sao có thể sâu đậm đến vậy? Từ chính miệng anh rõ ràng từng lời rồi tôi mới càng không tin nổi bản thân chính là đã có được một người yêu tôi tha thiết như thế.

- Mà anh ngốc quá, lỡ như em với Huỳnh Anh vui vẻ hòa thuận, anh không có cơ hội nào chen vào thì sao? Thực sự cứ như ban đầu giả không biết, đối xử với bản thân như vậy à?

- Vậy chắc cũng sẽ có ai đó dành cho anh thôi nhỉ?

- Em lúc ấy còn nói chắc chắn Huỳnh Anh là người em chọn, anh có đến trước cũng không tác dụng. Còn đùa cợt mai mối anh với bạn bè. Trời ơi, anh rút cuộc phải chịu đựng em tổn thương anh nhiều bao nhiêu, cảm giác lúc đó khổ sở nhường nào. Em không tốt, là em không tốt, anh trừng phạt em đi.

- Có phải em thấy anh rất đáng thương không?

Một câu này thôi mới là đem tôi biến thành đáng thương nè. Tôi bỗng dưng trở nên rối rít.

- Anh thực ra vẫn chưa tin tưởng tình cảm của em có đúng không? Em, em…

Anh đem loạn ngôn xáo ngữ của tôi tất thảy đều nuốt xuống, thay vào đó bằng một sự ngọt ngào chết tim.

- Anh đùa em thôi. Anh tin, em yêu anh.

Tôi siết lấy tay anh càng chặt hơn, nhắm mắt cảm nhận niềm hạnh phúc bao quanh mình.

- Anh yêu em. Anh rất yêu em.

Trái tim tôi như đang tan ra…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi