DẠY TÔI YÊU EM

Cuối cùng tôi cũng đã có thể trở về nhà ăn Tết. Chỉ là không khí nhà ba người thì vẫn không thể giống với không khí của nhà bốn người. Dù chẳng ai nói ra, nhưng trong thâm tâm ai thì cũng hiểu được điều đó. Khoảng trống đã mất mãi mãi không cách nào lấp đầy trở lại được nữa, khoảng trống trong lòng càng khó hơn. Chính bởi cái sự hoan hỉ của đoàn viên ngày Tết mới càng khiến nỗi buồn của gia đình tôi thêm man mác. Nếu không có những cuộc gọi và tin nhắn của Tùng tôi thật không biết mình phải đối diện với tình cảnh ấy kiểu gì.

Điện thoại reo tôi bất giác nghe luôn mà không nhìn.

- Sao vậy, vừa gọi thôi mà đã nhớ em rồi?

Không thấy tiếng đáp lại tôi mới giật mình, nhìn thấy cái tên Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Ít ra cũng không phải là cái tên bản thân kiêng kỵ nhất.

- Sao còn không nói gì?

“Nổi da gà còn chưa lấy lại bình thường.”

- Méo vui.

“Ừ vậy có tin này vui hơn muốn khoe An đây.”

Rõ ràng nghe tiếng hít thở đầy căng thẳng của cậu ta. Có gì vui mà đến nỗi ngược tâm được luôn vậy?

“Tôi làm cha thật rồi, An à!”

- Này này, ông đang khóc đấy hả?

“Quên đi.”

Còn cả tiếng sụt sùi. Không hiểu sao sống mũi tôi cũng thấy cay cay. Hạnh phúc thật sự đã đến với người bạn quý giá này của tôi.

“Niềm vui này tôi muốn được nói với An trước tiên. Tôi cũng muốn nói cảm ơn An, cảm ơn vì đã không cho tôi cơ hội, tôi mới có thể có cơ hội khác đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con cô ấy. Cảm ơn An nhiều lắm!”

- Ông mẹ nó vui quá hồ đồ rồi, phải cảm ơn Ly, cả con ông nữa. Thôi đừng khóc nữa, bệnh viện nhà mình đúng không, tôi tới liền.

“À, tôi không có số của Huỳnh Anh, có thể phiền An báo với cậu ta một tiếng dùm tôi ko?”

Tôi dĩ nhiên không nỡ từ chối.

Tôi định chỉ nhắn tin, nhưng lại sợ anh không để ý. Tôi như vậy cũng là không có trách nhiệm với lời nhờ vả của người ta. Thế là cũng đành gọi điện. Có phải anh cố tình không, luôn luôn là hai tiếng “Anh đây” làm trái tim tôi vốn đã ngủ quên lại bừng tỉnh thổn thức. Chỉ vì hai tiếng ngắn gọn ấy, chỉ vì nó thôi, tôi mới thấy khó khăn để gọi điện cho người ấy đến vậy.

- Ly vừa sinh rồi, Nam đang bối rối quá nên nhờ em gọi báo anh biết.

“Bệnh viện X đúng không? Cũng không có việc gì, lát anh tới luôn.”

Tôi quá sửng sốt mà không thốt lên nổi câu hỏi sao anh lại biết. Tôi không ngạc nhiên vì anh cũng có phản ứng giống tôi, thông thường ai mà chả vậy. Tôi là ngạc nhiên bởi khu vực nhà tôi và biệt thự nhà anh xét về địa hình thì chính là đối xứng hoàn toàn nhau qua trung tâm thành phố, anh không lí nào lại rõ vị trí các nơi ở đây như vậy? Lúc yêu nhau vì vẫn còn bất đồng với gia đình, tôi cũng chưa từng nói với anh về nhà mình. Cũng có thể là Ly đã nói? Mà tôi đang nghi vấn điều gì ở đây vậy chứ?

- Đặt tên gì cho đứa bé rồi?

Nhìn sinh linh bé nhỏ trước mặt đang yên bình giấc ngủ, mặc cảm trong tôi từ từ trỗi dậy. Nhưng hồi lâu vẫn không thấy người đứng cạnh lên tiếng, tôi quay sang liền bắt gặp một bộ dáng ngập ngừng kỳ lạ.

- Gì vậy? Đừng bảo là ông lấy tên tôi đặt cho đứa bé nhé? Trần Bảo An?

- Trần Hải An.

- Má chứ!!!

Suy tư trầm mặc gì trong tôi cũng tiêu tán hết, cái con người này thật làm tôi muốn cạn mẹ lời mà.

- Con bé chấp nhận cho ông đặt tên con như vậy luôn á hả?

- Em ấy nói vậy cũng tốt, tên của mối tình đầu lại chính là tên con coi như khỏi u mê. Còn sau này ngộ lỡ có giận dỗi gì nhau cũng đem con ra mắng lại bớt.

Đùa mà được cả đôi luôn. Đúng người, khẳng định là cậu ta gặp được đúng người rồi.

Và cái sự khó xử bởi tên của đứa cháu còn nhỏ mà vô tình phải có võ này như càng được nâng lên khi cậu nó cũng hỏi tới. Nguyên một màn khi nãy tái hiện lại, quen tới nhức nhối.

- Trần Bảo An?

- Cả cậu cũng nghĩ thế à? Tên An, nhưng mà là Hải An.

- Vẫn là cùng một ý đồ.

- Mà cậu cũng không còn tư cách ý kiến chuyện này nhé!

Quá thô nhưng mà thật. Tôi thấy nhục dùm Huỳnh Anh nữa, bất giác đứng một bên khúc khích cười. Đột nhiên bên đó lại chuyển chủ đề.

- Anh có thấy hối hận vì đã yêu chị ta không?

- Cậu cũng vậy à?

- Chúng ta hiện tại cũng coi như là may mắn ha?

Rồi bỏ mặc tôi chơi vơi giữa hố nhục to đùng họ vừa đào tặng, tiêu sái cùng nhau bước đi. Đây đích thị là “tưởng mình nữ chính ngôn tình, hóa ra là nữ phụ đam mỹ”. Thật xin lỗi nhé, tên tác giả trong truyện này sẽ không viết đam.

Thực ra sau lần vợ chồng Nam cãi nhau, tôi với Ly vẫn chưa trở lại được như trước kia. Con bé ấm ức với tôi như nào tôi có thể hiểu được, không dễ gì chỉ vì tôi giúp chút sức hàn gắn cho hai đứa mà có thể xóa bỏ hiềm khích với tôi. Mà tôi, cũng vì tự trách, thực không dám lại gần. Thế nên, nói là tới thăm cháu gái thì đúng hơn, tôi đứng ngoài cửa nghe tiếng hạnh phúc từ trong vọng ra.

“Chị vẫn giận An à?”

Bỗng nhiên bị gọi hồn, tôi liền trở nên bối rối. Nửa muốn rời đi nửa lại muốn nghe suy nghĩ hiện tại của Ly. Rút cuộc vẫn là tò mò chiến thắng.

“Giận mà để con lấy tên người ta vậy à?”

“Nghe thấy gì chưa, còn không vô?”

Mẹ kiếp, vậy là cố tình dụ tôi à? Tên nhãi này kể cả có là người yêu cũ vẫn là thua tôi hẳn bảy tuổi chứ đâu ít ỏi gì, luôn vô lễ bố láo như cha như mẹ như bà cố ông tổ tôi vậy. Nhưng nhìn thấy Ly rồi, đầu óc tôi bất giác chỉ còn lại mơ hồ. Người trước mặt tôi lúc này đã trở thành mẹ, như thể không còn chấp nhặt bất kể điều gì trên đời nữa.

- Đau lắm à?

Chỉ là, điều duy nhất rõ nét nhất trong đầu tôi, chỉ có vậy.

- Tuyệt đối không có đứa thứ hai.

Cả bọn đều không nén được cười. Có Nam còn dở cười dở khóc.

- Biết có ngày này sao khi ấy còn cố đấm ăn xôi dụ dỗ anh? Xôi của em cả đấy!

- Vừa sinh con cho anh xong cái là trở mặt liền ha?

Hình ảnh gia đình hòa thuận ấm áp sao lại biến thành thế này. Dường như hai người chỉ là đang cố để tôi không thấy gượng gạo. Tôi cảm kích không thôi, hận mình không thể đem tất cả khó xử trước kia sạch sẽ xóa bỏ. Vốn đầu tôi vì biết Ly là chị họ Huỳnh Anh mới quý Ly, sau càng vì chính bản thân con bé mới muốn trân trọng mối quan hệ này biết bao. Định mệnh trớ trêu lại gặp được người muốn làm bạn tri kỷ, thật cay đắng.

- Chị có lỗi với em.

Tôi đây là đang ngang nhiên phá hoại hoạt cảnh của người ta. Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra thì lời cũng đã tới rồi.

Nam với Huỳnh Anh có ý rời đi thì liền bị Ly ngăn cản. Tôi quả là không hiểu mục đích của con bé, càng thấy bối rối hơn.

- Cứ nói rõ ràng đi, ngay trước mặt họ. Tất cả sau này sẽ đều thoải mái.

Chủ thể được nhắc tới là tôi chưa kịp nói gì thì thôi, kẻ ngoài cuộc nào đó lại không ngại không ngần xung phong bắt bẻ.

- Chị đây là ý gì? Nói gì nữa? Chẳng lẽ chị vẫn còn cho rằng chuyện ấy là lỗi của An sao? Cũng vừa mới nói không giận cô ấy…

- Ừ thì chị đâu có giận. Bởi người nói không phải chị An mà là chị. Cậu chưa chi đã sốt sắng cái gì? Thật hết thuốc chữa.

Bị phản kích, Huỳnh Anh tự biết nhục, lặng lẽ tránh ánh nhìn của tôi.

- Đấy, từ tấm gương to đùng này, càng đủ cho em hiểu nỗi lòng của anh Nam. Ngay chính em cũng vậy nữa. Cố chấp yêu một người chẳng ai phải là người có lỗi cả. Lúc ấy em không hiểu, vì bất lực với chính mình mới buộc lòng đổ hết trách nhiệm để chị gánh. Nhưng Huỳnh nói đúng lắm, em làm vậy cũng chẳng cảm giác thoải mái hơn được chút nào. Em xin lỗi. Và cũng cảm ơn. Em đã rất sợ sẽ mất đi tình bạn với chị, mà thật may vì điều đó đã không xảy ra.

Vừa hay, đó cũng là những gì tôi đã nghĩ. Thế nào là người mình thích hóa ra cũng thích mình, trong tôi lúc này toàn bộ là cảm giác thế ấy. Ấm áp, an nhiên…

Con bé vừa mới sinh lại khiến nó liền lúc phải nói nhiều như vậy, tôi cũng thật là vô duyên mà, không dám nán lại lâu để con bé còn nghỉ ngơi thêm. Có điều Tết nhất lại song hỉ lâm môn làm tôi thấy thỏa mãn hết sức, rời khỏi phòng bệnh rồi vẫn chưa dứt nổi miệng cười vui vẻ. Đang lúc này thì Tùng gọi tới, đột nhiên nảy ý xấu muốn trêu anh. Mở đầu anh ắt sẽ hỏi cái câu cửa miệng “Em đang làm gì đấy?”, cho nên tôi đã dùng giọng điệu ngập ngừng mà đáp.

- Em đang ở bệnh viện.

“Em làm sao? Sao lại ở bệnh viện? Ở đâu, bệnh viện nào?”

- Dĩ nhiên là bệnh viện nhà em rồi.

“Anh không để ý, là ở đâu nhỉ?”

Muốn kiếm chút lo lắng từ anh thế mà lại thành khiến chính mình nảy sinh nghi hoặc. Giải thích cho anh rồi nói năng thêm đôi ba câu nữa, tôi liền hướng phía Huỳnh Anh, một tẹo khéo léo cũng không có mà hỏi.

- Sao anh biết rõ nơi này vậy?

- Nhà chồng của chị họ ở đây, biết thì có gì là lạ?

Không, không đúng. Có gì đó rất sai là đằng khác.

- Em cũng chưa nói lạ hay không, vả lại anh vốn chẳng quan tâm chị họ mình đến mức ấy.

- Thế em mong một câu trả lời như nào, anh liền có thể đáp ứng?

Tôi bị chọc đến sinh khí mà nói không nổi. Càng tức chính bản thân hơn lại đi thắc mắc một điều ngớ ngẩn thế vậy. Chỉ là tôi không hiểu, cứ có cảm giác như tôi đã bỏ lỡ một cái gì đó. Mà cũng chỉ là dừng lại ở “cái gì đó”, thực không nghĩ ra hơn được.

Mải suy tư nên tôi không nghe rõ những lời Huỳnh Anh vừa nói. Với cả, âm lượng hình như cũng nhỏ hơn đáng kể. Tôi ngẩng lên nhìn anh, hỏi lại. Vẻ mặt anh sao đã lại đượm buồn thế kia rồi.

- Anh nói là muốn ăn Tết với nhà em một ngày được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi