ĐẾ CUỒNG



Đúng lúc này, tiếng thì thầm kia cũng bắt đầu truyền vào tai Độc Cô Minh khiến hắn thoáng ngẩn ngơ, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, hoàn toàn không giống đại đa số tu sĩ khác đều bị tiếng thì thầm mê hoặc:
- Là tên điên nào cứ thì thầm vào tai ta vậy? Cái gì mà giữ lại trăng sáng, giữ lại hồng trần, vớ va vớ vẩn.

Tên này chắc thất tình đến độ bị điên luôn rồi, đã chết nhưng vẫn không ngừng tự luyến.
Độc Cô Minh xoa xoa cằm, hắn thấy tiếng thì thầm này quá đỗi bình thường, chẳng có chút sức sát thương nào.

Nếu nói sự biến mất của Trần Mạn Dao có liên quan tới nó thì không hợp tình hợp lý cho lắm.
- Hay là nàng tìm thấy thứ gì có giá trị, mà ta thì đang bế quan tới lúc quan trọng, vì không muốn đánh thức ta cho nên nàng mới để miếng cổ ngọc lại rồi tự mình đi tìm?
Nói đoạn hắn lại lắc đầu nguây nguẩy, Trần Mạn Dao rất yêu thích miếng cổ ngọc này, không có khả năng lại ném nó dưới đất một cách hờ hững như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui như tìm không ra manh mối, hắn đành đi thẳng đến nơi trung tâm đạo giới, hy vọng có thể tìm thấy nàng ở đây.
Càng đi vào bên trong thì cảnh tượng giao chiến của những loại đạo vận càng diễn ra quyết liệt hơn.

Độc Cô Minh nhìn thấy không ít mảnh nhỏ thi thể của tu sĩ khác bị dư chấn đạo vận va vào nhau khiến cho thân thể nổ tung.

Có một số biến mất hoàn toàn, chỉ kịp để lại một lệnh bài có khắc tên mình.

Có lẽ những kẻ này biết mình không tránh khỏi số chết, dựa vào chút hơi tàn cuối cùng muốn lấy ra di vật để mong người đến sau có thể cầm nó giao trả về tông môn của mình, báo cho họ biết thiên tài đi vào Tuyệt Vọng Ma Uyên của họ đã tử vong.
Với những tín vật này Độc Cô Minh dù có lòng song vẫn nhất quyết không cầm vào tay.

Chuyện làm ơn mắc oán trên thế gian này diễn ra rất nhiều.


Ngươi cầm di vật đi giao trả, có một số kẻ sẽ biết ơn ngươi, nhưng cũng không thiếu kẻ sinh tâm ngờ vực rằng liệu có phải ngươi chính là hung thủ đã giết hại người tông môn mình hay không? Đã ngờ vực sẽ sinh dị tâm, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ bị những kẻ này gây khó dễ, thậm chí truy sát.
Càng đi vào trong, chúng sinh huyết của Độc Cô Minh càng sôi trào dữ dội.

Hắn có cảm giác Minh Thần Biến và Minh Quỷ Biến đã có thể thi triển một cách hoàn mỹ.

Mà Minh Tiên Biến và Minh Ma Biến cũng gần sắp lột xác đến nơi, từ chữ Minh biến thành chữ Nguyên, sự lợi hại gia tăng thêm một bậc.

Theo sự thăng hoa của bốn loại huyết mạch này, tu vi của Độc Cô Minh cũng được cộng hưởng dần kéo lên thành Khổ Hải chín vạn hai ngàn trượng, tiến cảnh nhanh vượt ngoài dự đoán của hắn.

- Giả dụ có thể khiến năm loại biến thân đại thành, tiến lên Nguyên cảnh, chắc hẳn tu vi của ta cũng sẽ được cộng hưởng chạm đến Khổ Hải đại viên mãn.

Sau đó kết hợp với hai loại đạo vận mộng huyễn và đạo vận chân thực, ta liền lập tức bước vào hoàn mỹ, không hề thua kém Thẩm Yến.

Thậm chí, nếu may mắn, ta còn có thể biến ý cảnh về đao trở thành loại đạo vận thứ ba, đến lúc đó sẽ hoàn toàn vượt trội so với chúng tu sĩ trong cùng thế hệ.

Đây là một con đường cực kỳ rõ ràng, dễ thành công nhất mà hắn có thể tính toán ra được.

Nhưng đã chìm sâu vào trong con đường này thì sẽ mất đi cơ hội cảm nhận ý cảnh chữ “phàm”, không thể hiểu rõ “nhân đạo” rốt cuộc là gì.

- Có lẽ làm người không nên quá tham lam, phải biết đủ và biết dừng đúng lúc…
Thở dài một hơi, hắn tiếp tục rảo bước tiến sâu vào đạo giới.

Để vào được trung tâm đạo giới càng ngày sẽ càng khó khăn.

Phải thông qua những kẽ hở giữa đạo vận để tìm thấy thông đạo đi vào trong.

Đột nhiên đúng lúc này, Độc Cô Minh nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ quen thuộc đang đờ đẫn đi vào trong một khe hở nọ, giữa khe hở này truyền ra khí tức hủy diệt cực kỳ mạnh mẽ, một khi đi vào sẽ chết không phải nghi ngờ nữa.
- Lưu Tích Quân! Nàng ta bị điên sao?
Độc Cô Minh nghiến răng nhìn Lưu Tích Quân mặc Đại Đế Chiến Giáp trên người.

Cửu Thiên Huyền Nữ năm xưa chính là tồn tại gần như sánh ngang với Nhân Chủ, dù vậy tu vi của nàng chỉ nằm ở Thiên Tôn, mà cũng không phải Thiên Tôn chân chính, chưa từng được nhân tộc công nhận, vậy nên tư cách ngưng tụ chiến giáp ở đạo giới hiển nhiên chỉ là Đại Đế.
Lúc này đây Lưu Tích Quân vẻ mặt đờ đẫn như người mất hồn, trong miệng liên tục lẩm bẩm câu thì thầm đang vang vọng khắp nơi kia.
- Kiếp của ta, là hồng trần kiếp… Đi tìm trăng sáng, đi tìm hồng trần, đi tìm nàng…
Chưa dừng ở lại đây, từ phía xa lại xuất hiện thêm một kẻ mà Độc Cô Minh đã từng va chạm nữa, đó chính là Côn Vũ cụt một tay.

Thần thái y vốn kiêu ngạo đến cực điểm nhưng giờ lại trở thành u mê, trầm luân, cũng đang dần đi vào một khe nứt đạo vận cách xa vị trí của Độc Cô Minh và Lưu Tích Quân.
Độc Cô Minh càng lúc càng tỏ ra ngưng trọng.

Đúng lúc hắn đang định tiến đến chỗ Lưu Tích Quân thì sống lưng chợt lạnh toát, da gà toàn thân nổi lên, nhờ linh thức cực kỳ mẫn cảm mà hắn ngay lập tức cảm nhận được từ một khe hở đạo vận phía sau lưng mình đột nhiên xuất hiện bảy mươi hai luồng khí tức cực mạnh.

Trong đó có ba mươi khí tức thuộc về Đại Đế, bốn mươi hai khí tức còn lại đều nằm ở Đạo Đài đại viên mãn.

Nhân Chủ từng xuất hiện trong lịch sử nhân giới chỉ có bốn người là Đông Hoa, Độc Cô, Thần Tiêu và Thiên Địch.


Còn Đại Đế gần như cứ cách mấy vạn năm sẽ xuất hiện năm sáu người, đó là chưa tính tới những thời điểm cận kề khoảng thời gian cấm kỵ, Đại Đế sinh ra nhiều vô số kể.

Từ thái cổ đến nay đã trăm vạn năm, số lượng Đại Đế nhiều đến mức không thể nhớ tên hết.

Dù sao Đế giả cũng phân chia cao thấp, trong đó gồm ba cảnh giới nhỏ Chân, Huyền, Thiên.

Chân Võ Thiên Tôn chính là nằm ở Huyền cảnh đỉnh phong, tu vi ngang với Diêm La vương năm xưa.

Mà Ngạo Thiên Tôn, Bất Động Minh Vương thì đều nằm ở Thiên cảnh đỉnh phong, chính là tồn tại đỉnh cấp chỉ dưới Giới Chủ.
Dù số lượng Đại Đế từng xuất hiện ở thế gian rất nhiều, nhưng việc có một thế lực sở hữu tới ba mươi tín vật của cường giả cấp độ này thật sự quá kinh dị.

Thậm chí ngay các thánh hoàng triều Trung Thổ có nội tình thâm sâu, được truyền thừa từ thái cổ đến nay cũng chưa chắc làm được.

Chẳng những thế bốn mươi hai bộ Thống Lĩnh Chiến Giáp kia cũng không hề tầm thường, đều là từng thuộc về những Thống Lĩnh cảnh giới Ứng Kiếp đại viên mãn.

- Độc Cô Minh, Lưu Tích Quân, Côn Vũ…
Một giọng nói cất lên khiến Độc Cô Minh giật thót tim, nhưng hắn vẫn không quay người lại mà giả vờ như đang trầm luân vào giọng nói thì thầm, chân lửng thửng bước đi về một khe hở đạo vận ở phía xa.

Sở dĩ hắn không bỏ chạy hay phản kháng là vì không thấy đám người này lộ ra sát khí, chứng tỏ họ chưa có ý định ngay lập tức làm hại ba người bọn hắn.

Thêm vào đó đội ngũ của họ quá đông, dù hắn có Thiên Tôn Chiến Giáp nhưng một khi giao chiến cũng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Con mẹ nó, từ đâu lại xuất hiện một đám biến thái như vậy?
Hắn mắng thầm trong đầu, miệng thì vẫn rên rỉ mấy câu nói đang vang vọng trong không trung nhằm che mắt bảy mươi hai người sau lưng.
Một kẻ lên tiếng:
- Bọn chúng đang bị hồng trần đạo của người kia dẫn dắt để đi vào bên trong trung tâm đạo giới.

Chúng ta chỉ cần chia ra đi theo sau bọn họ là sẽ đến được nơi chứa đạo hoa và đạo quả.

- Đạo hoa và đạo quả là do chân đạo của những cường giả năm xưa vẫn lạc biến thành, mục đích chờ đợi hậu nhân tộc mình tìm đến để truyền thừa, giúp đạo thống của mình không bị vĩnh viễn mất đi trong thiên địa.

- Lời ngươi nói có đúng, cũng có sai.

Vừa là truyền thừa, cũng vừa là một loại đoạt xá.

Nếu linh hồn không đủ mạnh thì sẽ bị tàn niệm còn sót lại trong đạo quả đoạt xá, giúp cường giả đã chết trận phục sinh trở lại.

Chủ công đã dặn dò chúng ta phải đi theo những thiên kiêu có mặt ở đây vào trong đạo quả.

Nhân lúc linh hồn bọn họ đang giao chiến với cường giả thượng cổ, chúng ta gieo vào trong đó một hồn chủng.

Bất kể là họ thắng, hay cường giả thời cổ phục sinh, về sau cũng sẽ nằm trong sự khống chế của Hắc Thủ ta.
- Thế hệ trẻ tuổi này chính là trụ cột của nhân giới trong ba trăm năm tới.


Một khi nắm được bọn họ, Hắc Thủ sẽ thao túng được cả nhân giới, dù nơi kia có cử người tới đây chúng ta cũng không sợ…
Một giọng nói trầm mặc khác vang lên:
- Hào kiệt nhân giới tuy đông, nhưng liệu có thể chống nổi kẻ đó không? Ta chỉ sợ người được cử tới đây chính là hắn.
- Sao lại không?
Một tên cười nhạt:
- Có bảy mươi hai Địa Sát, ba mươi sáu Thiên Cang, thêm Ngũ Chỉ Chưởng Tử.

Thậm chí hào kiệt nhân giới đều sắp rơi vào sự khống chế của Hắc Thủ ta.

Mà cách hành sự của người kia lại kiêu ngạo tới cực điểm.

Hắn khinh thường có hộ đạo giả đi theo, cũng khinh thường sử dụng pháp bảo hay binh khí, chỉ luôn cưỡi một con ngựa tầm thường để thi hành hoàng lệnh.

Đây là ưu điểm khiến hắn trở thành cường giả vô song trong thế hệ trẻ, nhưng cũng là yếu điểm lớn nhất của hắn.

Chủ công đã an bài xong bố cục để giết người này.

Các ngươi không cần lo lắng.

Mau tách ra sáu người, cứ hai người làm một tổ đội, đi theo một chí tôn thiên kiêu vào trong đạo quả.

Nhất định không được nảy sinh lòng tham với truyền thừa nơi đây, bằng không một khi bị phát hiện thì sẽ hứng chịu sự tru diệt đến từ tổ chức.
- Tuân lệnh!
Bảy mươi mốt tên còn lại nhất tề hô vang, lần lượt tản ra khắp nơi đi tìm kiếm những thiên kiêu đang lâm vào trạng thái mê mang, trầm luân.
Lưu Tích Quân và Côn Vũ trong nháy mắt đã bị bốn tên áo đen, mặt che phủ bởi một tấm mặt nạ quỷ dữ kiềm kẹp.
Mà Độc Cô Minh cũng không thoát khỏi số phận, bị hai tên khác đứng ngay sau lưng khống chế.

Đám người này có thần thông rất quỷ dị, ai cũng có thể đánh ra đạo vận hùng mạnh chống đỡ sự ma diệt đến từ khe hở đạo vận.

Điểm này khiến Độc Cô Minh hết sức hoang mang, chẳng phải nói Thẩm Yến là người sáng tạo ra con đường dùng đạo vận để đi đến cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ hay sao? Giờ đây bảy mươi hai người kia không ngờ ai cũng làm được điều tương tự, thậm chí đạo vận còn mạnh mẽ hơn một chút.
“Không đúng, đây không phải đạo vận do chúng ngộ ra, mà là đạo quả của tu sĩ Đạo Đài cảnh trồng vào khổ hải, mượn đạo quả này để thi triển đạo vận.

Thủ đoạn thật nghịch thiên, rốt cuộc Hắc Thủ là tổ chức nào? Vì sao nắm được loại thủ đoạn chưa từng thấy trong lịch sử nhân giới?
Càng ngày càng nhiều bí ẩn phát sinh, nhưng Độc Cô Minh tin chắc chỉ cần mình theo dấu đám người Hắc Thủ này là có thể vén màn được toàn bộ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi