ĐẾ CUỒNG



- Giết!
Nghĩ là làm, Cang Tướng, Sát Tướng và ba người Diệp Huyền Thanh, Quan Thất, Tử Đường ngay lập tức tấn công về phía Tây Tử Phượng đang trọng thương.

Mà cô gái áo đỏ sau khi bị chúng thiên kiêu điên cuồng lao vào tự bạo thì trọng thương cực kỳ nặng nề, mặc dù khoác trên mình Bạch Hoàng Chiến Giáp nhưng tu vi vẫn giảm sút nghiêm trọng, thậm chí bây giờ có muốn chiến đấu cũng không cách nào vận dụng hết khả năng được.
Tây Tử Phượng gắng gượng chống cự lại những vụ nổ tự bạo tạo ra dư chấn khủng khiếp xung quanh cơ thể mình, giận dữ nói:
- Các ngươi dám phản bội chủ công, sẽ có kết cục thê thảm!
Cang Tướng hừ lạnh, chưởng thủ liên tục đánh ra về phía Tây Tử Phượng:
- Tự lo cho mình trước đi! Tên kia thực lực kém cỏi, ngoài quyền mưu và quỷ kế ra thì có gì hơn người? Trong khi thái tử điện hạ là nhân vật tu đạo xuất chúng nhất thế hệ này.

Kiếm đạo điên phong, dùng kiếm chứng đạo, nếu Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ có sống lại cũng chưa chắc ở tầm tuổi này hiểu rõ kiếm đến mức như vậy.

Không những vậy thái tử còn sở hữu trí tuệ vô song, chính là hào kiệt xuất hiện nhằm mục đích giúp nhân giới lấy lại hào quang khi xưa…
Tây Tử Phượng lau đi máu đỏ đang không ngừng ứa ra trên đôi môi anh đào:
- Vũ trụ bao la, sinh linh đến ức ức vạn.

Tu vi cao thì được gì? Ngay cả Bá Luân đại thần cũng không thể giúp nhân giới đứng trên đỉnh phong quá lâu.

Thời đại này, nếu không phải một người sở hữu quyền mưu và tính cách kiêu hùng bày binh bố trận, đứng sau bức màn thâu tóm thế cục thì chắc chắn không thể giúp nhân giới quật khởi!
Sát Tướng cười nhạt:

- Cho dù quyền mưu của thái tử thua xa tên kia thì sao? Tuổi thọ của người rất nhiều, có thể từ từ thực hiện hoài bão.

Còn tên kia chỉ có ba trăm năm.

Là ba trăm năm, chỉ ngang với một tu sĩ Hỗn Nguyên đó.

Ban đầu nghe những lời lẽ lý thuyết đó của y, ai cũng sẽ thấy nội tâm chấn động, nhiệt huyết nổi lên, muốn cùng y nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân.

May ma chúng ta đã sớm đề phòng mới không bị y mê hoặc…
Quan Thất và Tử Đường mặc dù tham gia vây công Tây Tử Phượng nhưng khi nghe cuộc nói chuyện giữa ba người thì cũng không hiểu nổi.

Rốt cuộc bọn họ muốn nhắc tới ai? Dùng kiếm chứng đạo? Trong năm châu lục hiện này chẳng có mấy ai nổi bật.

Chu Tử ở Đông Hải quá yếu.

Tiêu Ức Tình tu tình đạo, chỉ là mượn kiếm làm phượng tiện.

Thân phận nhân vật kinh thế hãi tục như trong lời nói của Cang Tướng và Sát Tướng bị đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.
Tây Tử Phượng nói:
- Dù các ngươi tìm cách nào để hạ thấp chủ công thì cũng không thể phủ nhận những thành tựu ngài đã từng làm được… Tru Hùng trận Vạn Ma lĩnh, giết chết bảy trăm chí tôn thiên kiêu mạnh nhất.

Đảo lộn hoàng tộc, khiến máu chảy thành sông, đế tinh hoán vị… Khiến chúng thần tử chia làm hai phe, đại chiến kịch liệt mở ra đường máu cho chủ công lánh nạn.

Trước khi đi còn bày mưu đoạt Bạch Hoàng Đế Vương ấn, hủy đi Cách Thế Phàm Kiều, chặn đứng truy binh trong hai mươi năm… Những việc như thế này, đổi lại là thái tử của các ngươi có làm được hay không?
Sát Tướng và Cang Tướng trầm mặc không đáp, dù vậy những đòn tấn công giáng xuống cô gái áo đỏ vẫn không hề ngừng lại.

Cô ta đã trọng thương nghiêm trọng, hoàn toàn không thể chống cự được lâu trước sự vây công của năm cao thủ trẻ tuổi cực mạnh, thêm vào đó là không ít nhân thủ Thiên Cang Địa Sát làm phản liều mạng.
- Chủ công! Tử Phượng dù chết vẫn phải khiến Thái Hoàng kiếm xuất thế, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay thái tử!
Tây Tử Phượng biết mình không tránh khỏi kiếp nạn này này, thét lớn một tiếng, mặc kệ vô số thần thông đang đánh thẳng lên thân thể vẫn dùng hết sức lực cuối cùng thúc động Bạch Hoàng Đế Vương ấn câu thông với Thái Hoàng kiếm, điều khiển thanh kiếm có dáng vẻ bình phàm này bay thẳng ra ngoài.

Tất cả mấy trăm thiên kiêu thấy thanh kiếm xuất hiện thì liền nhìn nó với ánh mắt cháy bỏng, mặc kệ tất cả lao thẳng về nó để chộp lấy.
- Chết tiệt, đã vậy thì Tây Tử Phượng ngươi lên đường trước đi, rồi tên kia cũng sẽ sớm đoàn tụ với ngươi…
Vô số thần thông đánh thẳng lên thân thể Tây Tử Phượng khiến Bạch Hoàng Chiến Giáp dù cường đại vẫn phải nổ tung thành muôn mảnh, Bạch Hoàng Đế Vương ấn rơi ra khỏi tay cô ta.
Sát Tướng ngay lập tức lao đến nắm lấy đế ấn vào tay, ánh mắt mừng rỡ như điên.

Cả Cang Tướng cũng cực kỳ hồi hộp.

Mục tiêu của thái tử giao cho họ rất đơn giản.


Chỉ cần đoạt lại một trong những món như đế ấn, Thái Hoàng kiếm, hắc thương là đủ… về tới cố thổ sẽ được ban phong vương tước, trở thành bá chủ một cõi.

Nay đế ấn đã vào tay, còn Thái Hoàng kiếm kia chỉ xem như lựa chọn thứ hai, không cần liều mạng tranh đoạt.
Nhưng đúng lúc cả hai đang vui mừng thì sắc mặt chợt đại biến, miệng thở dốc ra một hơi, tròng mắt lồi ra như một con ếch đang giãy chết.

Quan Thất và Diệp Huyền Thanh từ phía sau xuất kỳ bất ý đánh tới hai đòn chí mạng khiến cả hai không kịp đề phòng.

Sát Tướng ôm ngực lúc này đã xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, run rẩy nói:
- Các ngươi… vì sao hồn chủng không có tác dụng với các ngươi?
Diệp Huyền Thanh nói:
- Ngươi tưởng ta sẽ chấp nhận số phận bị Hắc Thủ khống chế ư? Suốt mười năm nay ta luôn tìm cách vùng vẫy, mặc dù bị các ngươi kiểm soát gần như toàn bộ thời gian nhưng rốt cuộc vẫn tìm được phương pháp dùng hạo nhiên chính khí tạm thời phong ấn nó trong mấy ngày.

Ta định sẽ tìm dịp thích hợp để dùng một kích đánh chết tên chủ công kia.

Nhưng hôm nay vì sự quan trọng của đế ấn và Thái Hoàng kiếm, nhất định phải sử dụng lá bài tẩy này…
Quan Thất thì mỉm cười.

Nụ cười y đã trở lại điềm tĩnh như gió xuân, vẻ mặt thù hận kia đã biến mất hoàn toàn, rõ ràng là y giả vờ tạo ra.
- Ta may mắn hơn Diệp huynh, nhờ trước đó có lĩnh hội được Tiểu Thôn Thần Thuật nên khi vừa cảm giác có thứ gì đó đang muốn chui vào linh hồn thì liền dùng thần thông này phong bế nó vào một góc, cắt đứt mọi ảnh hưởng của nó tới bản thân.

Các ngươi đã chết, Tử Đường cô nương cũng không còn bị khống chế… Bảo vật sẽ do ba người chúng ta phân chia…
Dứt lời, Quan Thất và Diệp Huyền Thanh liền nhanh chóng kết liễu Sát Tướng và Cang Tướng đang hấp hối.

Khoảnh khắc bọn họ vừa cầm đế ấn trong tay, cảm nhận đế ý và phàm ý bùng phát từ nó thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Đây có thể là chìa khóa để dẫn ra bí mật đã được chôn giấu từ thời thượng cổ đến nay của nhân giới.

- Ta… Quan, Diệp… hai ngươi cứu ta…
Đột nhiên lông tóc toàn thân Quan Thất dựng đứng, mà Diệp Huyền Thanh cũng cảm giác có một kiếp nạn khủng bố đang sắp ập lên đầu mình.

Chỉ thấy toàn thân Tử Đường đang đứng bên cạnh bỗng trương phình ra, chỉ trong một tích tắc đã tự bạo nổ tung, làn sóng hủy diệt tỏa ra bốn phía chôn vùi cả hai vào trong.

Đế ấn giống như một món đồ xui xẻo, chỉ cần bị ai cầm vào tay thì đều khiến kẻ đó không thể sống sót quá lâu.
Mà lúc này ở phía xa, Thái Hoàng kiếm đang lao vọt lên không trung, giống như muốn đâm thẳng vào một khe nứt đạo vận nào đó để tránh khỏi việc bị chúng thiên kiêu tranh giành.

Mấy trăm thiên kiêu nhìn về Thái Hoàng kiếm và lỗ hổng trên kết giới, cuối cùng phân ra làm hai ngả.

Trên đường đi không ngừng sử dụng thần thông công kích lẫn nhau.


Đến lúc này rồi bất kể bạn hay thù đều không có gì quan trọng nữa.

Đây là những truyền thừa và bảo vật có thể thay đổi số phận của một tu sĩ, cải biến quỹ tích nhân sinh của họ, biến họ từ chim sẻ thành phượng hoàng, dù là cá chép cũng nhất định vượt vũ môn hóa thành rồng.
- Giết! Hắc thương là của Côn Vũ ta! Ai dám cùng ta tranh đoạt!
Côn Vũ một tay nhưng vẫn uy vũ vô song, đánh đâu thắng đó, mở ra một đường máu chuẩn bị tiếp cận với kết giới.

Mà Bạch Hoàng Đế Vương ấn kia rất gần với kết giới, sau vụ nổ tự bạo của Tử Đường thì đang phiêu phù giữa không trung, chờ vị chủ nhân xấu số tiếp theo đón lấy mình.

- Tốc độ Côn Vũ ta là nhanh nhất chỗ này, không ai có thể đến đó trước ta!
- Vậy sao?
Tiếng hừ lạnh của Phong Diệt vang lên.

Gã dùng cương phong đánh tan xác một thiên kiêu, sau đó đến thẳng bên cạnh Côn Vũ, liên tục công kích khiến tốc độ của y chậm lại.

Thân hình hai người ban đầu tuy vượt lên trên tất cả, nhưng lúc này lại đột ngột lọt thỏm vào mấy trăm thiên kiêu đang chen chúc lẫn nhau.
Độc Cô Minh nhìn thấy toàn bộ những tràng cảnh này, hắn không hề vội vàng lao tới kết giới mà ngược lại lao thẳng lên không trung, tìm đến một phương vị cách xa khỏi cuộc chiến bên dưới.

Nhìn Trần Mạn Dao đang chìm trong mê man, hai mắt nhắm nghiền, hắn thở dài:
- Xin lỗi muội, chỉ có dùng hồn chủng khống chế muội thì ta mới có thể bày ra bố cục này, giúp chúng ta giết ra một đường sinh cơ…
Sát cục trong bố cục, mục đích vừa để giết người, vừa để tự cứu mình.

“Cục” là một loại cạm bẫy, một ván cờ.

Bàn cờ này rốt cuộc có bao nhiêu người chơi, ai sẽ là quân cờ trong đó?
Bố cục từ đâu?
Sát cục là gì?
Mà định cục là do ai?
Độc Cô Minh đứng trên cao nhìn bao quát xuống bên dưới, ánh mắt chợt lóe lên tia kiên quyết, sau đó liền dựa theo khẩu quyết điều khiển hồn chủng đoạt được trong đạo hoa của Thẩm Yến để bắt đầu kích hoạt một trường hạo kiếp khủng khiếp nhất mà lớp trẻ nhân giới trong hai mươi năm nay từng gặp phải.
- Bạo!
Hắn quát lớn, tiếng quát của hắn nhanh chóng truyền đến tai đám Côn Vũ, Tiêu Ức Tình, Mộng Tiểu Phàm, Lưu Bình… Ban đầu bọn họ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi cảm nhận được trong cơ thể những tu sĩ nhân giới bên cạnh mình truyền đến khí tức hủy diệt thì liền hoảng sợ đến cực điểm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi