ĐẾ CUỒNG



Độc Cô Minh không phải không am hiểu về thuật công kích linh hồn.

Chân Giả Song Nhãn của hắn từng giết chết ba cao thủ trẻ tuổi là Xích Khao, Pháp Hải và Chu Tử.

Nhưng đó là khi linh hồn trong cơ thể hắn còn nguyên vẹn, chưa bị phân chia ra làm ba.

Ở đây sau khi thoát khốn khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, sau một quãng thời gian dài nghiên cứu thì Độc Cô Minh phát hiện ra hắn không còn có thể thi triển hoàn mỹ những thần thông liên quan tới linh hồn nữa.

Chân Giả Song Nhãn, Nghịch Hành Đao Thanh đều không thể đánh ra trọn vẹn, hạ thấp xuống chỉ ở mức còn là ý cảnh.
Nhưng Độc Cô Minh cũng tìm ra phương pháp để tạm thời khắc phục yếu điểm này bằng cách lợi dụng mối liên hệ thần giao cách cảm với phàm thể ở Việt quốc.

Một khi cả hai cùng chú tâm vào trận chiến thì sẽ có thể miễn cưỡng thi triển ra sáu thành lực lượng của Chân Giả Song Nhãn và Nghịch Hành Đao Thanh.

Bổn tôn của hắn vẫn đang luôn trong tình trạng ngủ say dưới đáy huyết hà Tuyệt Vọng Ma Uyên, trừ phi có thể đánh thức nó, bằng không thần thông của hắn sẽ luôn có chút khuyết thiếu không được ổn định.
Ở phía xa, vẻ mặt Đan Ngư Yêu Đế hết sức tự tin, trong lòng nhủ thầm:
- Thạch Đầu và Tử Dực đúng là khắc tinh của tiểu tử Độc Cô gia.

Nếu đổi lại kẻ khác chỉ e đã sớm bị kiếm đạo kinh khủng kia chém chết rồi.

Tiểu tử Độc Cô gia này trên người tỏa ra hơi thở của mười loại đạo vận, linh lực hùng hậu tới mức không tưởng.

Chỉ có điều linh hồn bị khuyết thiếu, thân thể lại chưa đủ mạnh mẽ, độ cứng cáp và lực đạo đều thiếu sót.


Vừa hay đây đều là ưu thế của Tử Dực và Thạch Đầu.
Đám Đại Ngưu, Mã Tư Thuần, Đả Cẩu đang quan chiến cũng có nhận xét giống Đan Ngư.
Mã Tư Thuần nói:
- Không rõ y sở hữu bao nhiêu loại đạo vận.

Hiện tại biểu hiện sơ qua là năm loại kiếm, phong, khinh hành, chiến, cuồng.

Trong đó chiến và cuồng thuộc về “xuất thế gian đạo”, cực kỳ lợi hại.

Chỉ có những tu sĩ đã từng trải qua tranh đấu giết chóc vô số mới cảm ngộ nổi hai loại đạo vận này.

Nhưng dù sao hắn quá xui xẻo gặp ngay hai khắc tinh của mình.

Tử Dực là luyện hồn sư, có lẽ đã đạt được truyền thừa nào đó từ thời thái cổ.

Theo miêu tả lại thì thế lực hùng mạnh nhất nhân giới thời điểm đó có tên Hồn Điện.

Chúng chi phối cả thế giới phàm nhân và tu đạo, tu sĩ đạt đẳng cấp Thiên Tôn nhiều đến mức ghê người.

Nếu không phải có Bá Luân đại thần ra tay bứng đi gốc rễ thì e rằng giờ này cả nhân giới vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của chúng.
Đại Ngưu gật gù:
- Thạch Đầu là kẻ có lực đạo mạnh nhất trong đám cao thủ trẻ tuổi chúng ta.

Ngay cả ta và Mã thánh nữ cũng nhờ có độ rắn chắc cơ thể vượt qua y nhiều lần mới đủ sức giao tranh sòng phẳng.

Ở đây tên bằng hữu của Đả Cẩu huynh tuy mạnh nhưng gặp phải Thạch Đầu thì thần thông, đạo vận cũng bằng thừa.

Lực phá vạn pháp, dưới sức mạnh tuyệt đối thì mọi sự hoa mỹ đều trở nên tầm thường.

Phen này, kẻ kia lành ít dữ nhiều…
Bọn họ vừa nói xong đã nghe Đả Cẩu lắc đầu thở dài sườn sượt:
- Các ngươi chưa từng tiếp xúc với hắn, không thể hiểu sự đáng sợ của hắn.

Kẻ này trong nghịch cảnh luôn đánh ra một con đường mới, tự mình lập đạo, tự mình sáng tạo thần thông, hết sức kinh diễm.

Năm đó ta từng tận mắt thấy hắn lâm vào tình trạng cửu tử nhất sinh, xung quanh kẻ địch đông và cường đại tới mức khó tin vây khốn.

Thế mà hắn một đao một kiếm đẩy lui tất cả…
Nếu nằm trong số những người tham gia vào cuộc tranh giành ở Tuyệt Vọng Ma Uyên thì chắc chắn sẽ không bao giờ quên được hình ảnh thanh niên trẻ tuổi tóc bạc sử dụng hồn chủng khiến mấy trăm thiên kiêu tự bạo nổ tung thân thể.

Kế đến hắn còn một mình đại chiến chín cao thủ trẻ tuổi khủng bố nhất thời điểm đó là Quan Thất, Diệp Chính, Diệp Huyền Thanh, Tây Tử Phượng, Lôi Diệt, Phong Diệt, Tiêu Ức Tình, Lưu Bình và Quỷ Diện Quân.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, thử hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong?
Đó chính là những gì Độc Cô Minh từng làm.

Người ta tưởng rằng hắn sắp không xong, nhưng rốt cuộc hắn càng đánh càng mạnh, càng hiểm nguy thì càng lĩnh ngộ, địch nhân càng đông ánh mắt lại càng kiên định.


Tuyệt đối không bỏ cuộc, tuyệt đối không đi trên con đường của kẻ khác, tuyệt đối phải sống một cuộc đời thống khoái.

Đó chính là “tam tuyệt” tôn chỉ làm người của hắn.
Quay lại hiện tại, sau khi bị ba hồn phách phát ra sóng âm làm chấn động tới linh hồn thì Độc Cô Minh liền ôm đầu đau đớn, quên đi mình đang phải tránh né thương pháp khủng bố từ Thạch Đầu.

- Đạp Phá Sơn Khuyết!
Thạch Đầu thét lớn, toàn thân lao về phía trước, tay trái buông sống thương ra, còn tay phải lại nắm lấy đuôi thương để gia tăng lực đâm tới mức tận cùng.

Một kích này chính là một kích tuyệt sát, không thể cản phá, không thể chống đỡ.

Ngay cả trong đám cao thủ trẻ tuổi cũng không bất kỳ ai có thể ngạnh kháng chiêu này của y.
Chứng kiến tình cảnh bất diệu như vậy, cả ngũ hoàng tử, Độc Cô Mạn, Đả Cẩu đều đứng phắt dậy.

Nếu không phải vì khoảng cách quá xa thì bọn họ đã ngay lập tức tham chiến giải nguy cho Độc Cô Minh rồi.
Giống như cảm nhận được biểu tình này của họ, vẻ mặt Thạch Đầu trở nên dữ tợn, miệng thét lớn:
- Toàn bộ đến đây! Thạch Đầu ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Xem thử ai đỡ nổi Xích Thanh thương của ta!
Tử Dực đứng gần đó nghe vậy thì miệng liền nở nụ cười nhạt, tuy nhiên vẫn điều khiển ba hồn phách tấn công Độc Cô Minh.

Để cho chắc hơn gã thậm chí còn phát động Luyện Hồn châu phát ra những tia tử quang nhàn nhạt bao phủ lấy xung quanh cơ thể Độc Cô Minh.

Chúng đan xen vào nhau tạo thành những văn tự cổ đại xa lạ.

Dưới sự xuất hiện của những văn tự này, sức mạnh của ba hồn phách như được nhân lên gấp mấy lần.

Mà linh hồn của Độc Cô Minh cũng bị công kích dữ dội, hắn cảm giác như bản thân đang bị giam trong mười tám tầng địa ngục, không ngừng phải chịu vô số những hình phạt khủng khiếp nhất để bắt hắn phục tùng, bó tay chịu trói.
- Hết rồi sao?
Hai mắt nhắm nghiền, miệng hắn lẩm bẩm câu nói này.
Mà phàm thể ở Việt quốc cũng đang nói ra một câu tương tự.

Đầu hắn đau như búa bổ, Ly Biệt kiếm rơi dưới đất.

Mà ở trước mặt Nhân Phi Nhân sau khi trải qua mấy trăm chiêu với Lâm Kiệt và Phi Hoa thì bệnh tình trở nặng, miệng liên tục thổ huyết, thậm chí còn trúng một chưởng vào ngực phải, cơ thể bay về phía sau như diều đứt dây.
- Độc Cô huynh, mau chạy đi! Nhớ lời ta, học kiếm pháp cho tốt.

Nếu mai sau huynh cảm thấy nhớ tới duyên tri ngộ giữa hai chúng ta thì giúp Nhân Phi Nhân này diệt sạch Hắc Thủ, trả lại một Việt quốc thái bình, muôn dân an cư lạc nghiệp…
Lâm Kiệt cười ha hả:
- Chết đến nơi rồi mà còn mở miệng giả nhân giả nghĩa?
Phi Hoa cũng nhàn nhạt nói:
- Hai ngươi đi chết đi, từ từ rồi ta sẽ tiễn bọn Đao Thần xuống gặp các ngươi sau!
Thân hình Lâm Kiệt và Phi Hoa lao vọt lên không trung, một người vận chưởng kình, một người sờ vào cơ quan ám khí, chuẩn bị tung ra đòn kết liễu.
Nhưng đúng lúc này bọn họ chợt thấy Độc Cô Minh chậm rãi cúi xuống nhặt Ly Biệt kiếm lên, hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, gân máu nơi cổ vẫn đang chạy lên mặt trông cực kỳ dữ tợn.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ, thần thái điềm tĩnh trở lại.
Mà đạo thể ở bộ lạc Tây Phong Trung Thổ cũng làm ra động tác tương tự.


Nhưng Thiên Nhai kiếm không có vỏ, làm sao tra vào?
Không có vỏ thì dùng tay làm vỏ, Độc Cô Minh để tay trái ở bên hông, Thiên Nhai kiếm từ từ xuyên qua khoảng trống giữa lòng bàn tay hắn, cứa vào da thịt khiến máu đỏ ứa ra không ngừng.

Kiếm đã nhiễm huyết chủ nhân, một khi rút ra thì trời đất cũng phải biến sắc.
Đối diện với một thương tuyệt sát của Thạch Đầu và lực luyện hồn của Tử Dực, Độc Cô Minh trở nên bình thản, thậm chí hắn đã quên hết sự đau đớn đang phải gánh chịu.

Ba trạng thái “hồn, niệm, tâm” đã sắp tan rã.

Nếu không thể tận dùng thời khắc cuối cùng này thì hắn nhất định chết, cả phàm thể cũng vậy.
- Ta vẫn thiếu một chút sự kiên định.

Hồn tổn thương nhiễu loạn tâm ta, sát ý địch nhân nhiễu loạn niệm ta.

Nhưng chỉ cần ta đủ kiên định, mọi tổn thương, sát ý, cường địch đều sẽ như mây khói vẩn vương rồi phiêu tán, không cách nào ảnh hưởng tới kiếm trong tay.

Đây chính là yếu lĩnh của chân giả đạo vận, cứ tưởng rằng đã cảm ngộ hoàn toàn được nó, hóa ra trước giờ ngay cả da lông ta cũng chưa từng chạm tới.
- Chết đi!
Mũi thương của Thạch Đầu đã tới gần, lực luyện hồn của Tử Dực cũng gia tăng đến mức đỉnh phong.
Chưởng tâm của Lâm Kiệt như núi nặng ngàn cân, lực bạt sơn hà.

Mà phi châm của Phi Hoa lại vô hình vô ảnh, giết người trong sự trầm lặng.
Đan Ngư Yêu Đế nóng lòng, Đại Tế Tửu nhíu mày, mà nam tử áo xám vẫn điềm tĩnh như nước.

Không ai hiểu y đã suy nghĩ điều gì, nhìn thấy một chất tử thiên phú tuyệt đỉnh sắp chết đi, chẳng lẽ y không lấy chút động lòng?
Đả Cẩu nói không lo, nhưng nắm đấm đã siết chặt, xương cốt kêu răng rắc, không hề hay biết xương ngón trỏ và ngón áp út đã bị bản thân mình bóp nát vụn trong vô thức.
Ngũ hoàng tử, Độc Cô Mạn, Đại Ngưu, Mã Tư Thuần đều nín thở vào giây phút này.

Mà Đế Long ở xa cũng trầm mặc quan chiến.

Sự bá đạo và cường đại của những cao thủ trong cùng thế hệ khiến gã cảm thấy mình trước đây chẳng khác nào ếch ngồi đáy giết, chỉ tự phụ vào huyết mạch mà tự cho mình là thiên hạ vô địch.
Đúng vào lúc mọi người chết lặng, Độc Cô Minh chợt mở mắt.

Ánh mắt của hắn mặc dù tơ máu ngập tràn vì đau đớn nhưng vẫn sở hữu sự kiên định không cách nào phai nhòa.
Trong sát na này mọi người đều xuất hiện ảo giác.

Có người thấy trăng tàn rụng xuống, có người lại thấy hoa tuyết bay đầy trời, mà cũng có người mơ hồ thấy được bóng lưng và tiếng thở dài não nề của ai đó nơi chân trời.
Mà dù có là ảo giác nào thì cũng xuất hiện một đường kiếm như lưu tinh quét ngang qua màn đêm, chém đứt ánh trăng, đoạn đi bi thương, mang theo ly biệt ý phủ kín thế gian.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi