ĐẾ CUỒNG



- Công tử có biết vì sao bọn họ dung túng cho Kiếp chủ suốt mấy năm ròng rã, rốt cuộc đến tận bây giờ mới quyết định hành động không?
Nghe Tô Viễn hỏi, Độc Cô Minh liền đáp:
- Bọn họ ảo tưởng quá nhiều, sau cùng thất vọng càng nhiều.

Lúc Kiếp chủ sống lại, ai cũng một lòng hy vọng y sẽ giống như kiếp trước đứng ra cứu vớt nhân giới khi thời gian cấm kỵ phát sinh.

Tuy nhiên suốt mấy năm qua, những gì Kiếp chủ làm càng ngày càng điên cuồng không theo lẽ thường.

Y thôn phệ sinh linh bất chấp bọn họ có đang nằm trong vòng bảo hộ của những thế lực cự đầu nhân giới.

Nếu cứ ngó lơ để y tiếp tục làm như vậy thì e rằng chưa cần chờ tới thời gian cấm kỵ phát sinh, nhân giới cũng đã bị hủy trong tay y rồi.

Tô Viễn tán thưởng:
- Không sai, nhưng chỉ mới đúng một nửa…
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Nguyên nhân còn lại cũng nguy hiểm không kém, tính cách Kiếp chủ đã như vậy thì một khi Đào Ngột vật cưỡi của y tiến giai thành nghịch linh, tức là tương đương với Chủ cảnh.

E rằng khi đó nhân giới sẽ chính thức nằm dưới sự thống trị của y, chìm trong gió tanh mưa máu không ngày nào được yên.

Chính vì nguyên nhân cấp bách này, Kiếp chủ phải bị diệt!
Tiếng bộp bộp vang lên, là Tô Viễn vỗ tay mấy cái.

Lão nhìn kỹ Độc Cô Minh lại một lần nữa, tự thấy mình vẫn còn đánh giá thấp tên trọc đầu trước mắt.

Dẫu sao tin tức tình báo là thông qua truyền miệng mà có được, rồi dựa vào phỏng đoán của bản thân lão mà phác họa nên tính cách của Độc Cô Minh trong tưởng tượng, ắt sẽ có ít nhiều sai lệch với thực tế.

- Xem ra công tử vốn rất thông tuệ, chỉ là giống như tấm gương sáng bị phủ bụi lâu ngày, ngọc thô ẩn trong đá, hoàn toàn có thể mài dũa thành tài được.


Trước đây lão phu cho rằng phải mất tới mấy trăm năm mới có thể truyền thuật quyền mưu cho công tử, ngay thời gian đó có lẽ sẽ rút ngắn lại sẽ chỉ còn một trăm năm.

Lời Tô Viễn nghe thì có chút kiêu ngạo nhưng khi kết hợp với vẻ mặt chân thành của lão ta lại không khiến Độc Cô Minh nảy sinh ác cảm.

Hắn không phải kẻ ngu ngốc, chỉ cần qua ngôn từ và thần thái là có thể cảm nhận được Tô Viễn là một nhân vật thâm sâu khó lường.

Tuy không rõ tu vi lão ta cao bao nhiêu, song người sở hữu trí tuệ như vậy chỉ cần có thể tu luyện làm sao là kẻ tầm thường được?
Cứ nhìn Sổ Tư là biết.

Gã không có huyết mạch, không có khởi đầu tốt, không có truyền thừa, không có kỳ ngộ, càng không có pháp bảo nghịch thiên thay đổi số mệnh.

Thứ Sổ Tư sở hữu duy nhất - nền móng cho thành tựu của gã hiện nay chính là trí tuệ.

- Tô lão đầu, ta thấy ông giống như muốn làm sư phụ của ta hơn là thuộc hạ…
Tưởng rằng Tô Viễn sẽ phản bác hoặc vội vàng xin lỗi hắn, nào ngờ ông ta lại mỉm cười gật đầu:
- Công tử nghĩ như vậy cũng không sai.

Thật ra mỗi người công tử gặp qua trong cuộc đời đều sẽ là những người thầy chỉ dạy cho ngài những bài học đáng nhớ.

Tính cách, tâm cơ, tình cảm mỗi người khác nhau, bài học họ dạy cũng sẽ khác nhau.

Muốn trở thành “nhân giả vô địch” đúng nghĩa, không những lưu danh thiên cổ mà còn bất hủ trường tồn cần phải “tri nhân, tri mệnh, tri đạo”.

- Tri nhân là gì? Là thấu hiểu nhân tâm, biết lòng người thiện ác đúng sai, đa đoan khúc khuỷu thế nào.

Có kẻ thiện nhưng sai, có người ác nhưng đúng, có người vừa sai vừa đúng, vừa thiện lại vừa ác.

Tri mệnh là gì? Chúng sinh hữu mệnh, mệnh từ nhân duyên, thông qua nhân duyên có thể thấu hiểu vận mệnh chúng sinh để cải biến vận mệnh chính ta.

Tri đạo là gì? Là hiểu đạo trời, thông tường biến hóa vạn vật, thuận thiên mà tiến.

Tri đạo thì có thể tri mệnh, tri nhân.

Vì vậy từ xưa đến nay bậc trí giả muốn nắm thiên hạ trong tay cần thông đạt đạo lý, hiểu đạo nhưng không lụy đạo.

Im lặng hồi lâu, Tô Viễn hỏi lại:
- Lời ta nói công tử có hiểu không?
- Hiểu…
Độc Cô Minh gật đầu:
- Có điều đó là lý giải của ông, còn cách lý giải của ta hơi khác đi một chút.

Ánh mắt Tô Viễn hiện lên vẻ hứng thú, đoạn chắp ôm quyền nói:
- Xin công tử chỉ giáo…
Độc Cô Minh không nhìn ông mà bước tới một bước ngay thềm đỉnh núi, trời đất trong mắt gã vẫn bao la, đại địa vẫn kéo dài tới đường chân trời, một cơn gió mạnh từ vạn trượng hun hút phía dưới thổi vạt áo hắn phất phơ trong gió.

- Với ta tri nhân là tự biết mình, thấu hiểu bản thân.

Người xưa có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tuy nhiên biết người thì dễ, biết mình mới khó.

Biết mình sai ở đâu, biết mình cố hữu chỗ nào, ngay cả thánh nhân từ xưa đến nay đều tự phụ thông đạt trời đất, họ thắng cả thiên hạ, nhưng liệu có thắng được chính bản thân của mình hay không?
Tô Viễn cười cười, một đang để ngang ngực, một tay chắp sau lưng, điềm đạm nói:
- Đúng vậy, người thông minh thường luôn tự cho mình là đúng.

Họ cho rằng bản thân hoàn mỹ vô khuyết nên đều bỏ ngoài tai những lời khuyên răn của kẻ khác.


Độc Cô Minh nói tiếp:
- Còn tri mệnh đối với ta rất đơn giản, cũng chẳng mang hàm ý sâu xa nào.

Biết mệnh mình ngắn ngủi, vì vậy phải cố sức vùng vẫy, đó chính là tri mệnh.

Còn tri đạo sao? Vì cái gì mà đạo cứ nhất thiết phải đến từ trời? Thiên vô đạo thì ta thế thiên lập đạo.

“Nhân giả vô địch”, theo cách nghĩ của ta chính là trời lớn, đất lớn, ta là lớn nhất.

Nhân định, chắc chắn có thể thắng thiên.

Vì vậy tri đạo đối với ta chính là tìm thấy chân lý sống của bản thân, chân lý sống này, ta gọi nó là đạo.

Lời của Độc Cô Minh nghe thì hùng tâm tráng chí, nhưng Tô Viễn không phải chưa từng nghe.

Lão từng hỏi những kẻ nói ra ý này một câu khiến tất cả phải chết lặng không thể trả lời được.

Nay đứng trước mặt Độc Cô Minh, Tô Viễn cũng có chung một câu hỏi như vậy:
- Thiên nuôi dưỡng công tử, có thể xem là phụ mẫu chi ân, vì sao cứ nhất định phải nghịch?
Với câu hỏi này, Độc Cô Minh thoáng im lặng.

Khi đứng ở đỉnh núi nhìn xuống hắn thấy bản thân thật nhỏ bé trước thiên địa bao la.

Không chỉ có hắn mà e là bất cứ sinh linh nào cũng sẽ có cùng cảm giác này.

Thiên địa thật bao la, thật vĩ đại, ôm trọn chúng sinh vào lòng.

Vậy vì sao tu sĩ cứ nhất định phải nghịch thiên, chiến đấu với số mệnh mà lão thiên gia đã an bài sẵn?
Thấy dáng vẻ của Độc Cô Minh, Tô Viễn khẽ lắc đầu thở dài.

- Xem ra công tử cũng giống những kẻ kia, chỉ là nhiệt huyết nhất thời, con đường của bản thân hoàn toàn mờ mịt không rõ ràng…
Độc Cô Minh mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi ngẩng.

Gặp khó sẽ mỉm cười, gặp đàm tiếu cũng mỉm cười, trong tuyệt lộ bí bách hắn vẫn giữ nguyên một nụ cười như vậy.

Đây có lẽ là thói quen khó bỏ, khiến mọi người lúc nào cũng nhìn thấy một tia hy vọng le lói từ hắn.

Đây chính là điểm khiến Đinh trưởng lão nhất quyết muốn thu hắn làm đệ tử, mặc dù ông ta và hắn tiếp xúc không nhiều.

Qua nụ cười của Độc Cô Minh, ông ta như nhìn thấy tương lai quật khởi của Chân Đại Đạo.

Giọng nói Độc Cô Minh chậm rãi cất lên, tuy không to lắm nhưng giống như ẩn chứa ma lực khiến người nghe chấn động cả tâm thần:
- Trời đất vốn bao la vĩ đại như thế, nếu ta không nghịch thì làm sao có thể lớn hơn trời đất? Thuận theo để nghịch, mượn thiên đạo để thành toàn nhân đạo, không ai đúng, không ai sai, chỉ là cách nhìn khác nhau.

Lão thiên thấy ta nghịch đạo là ngỗ ngược, không thể dung thứ.

Ta lại thấy chỉ có nghịch mới giúp bản thân vươn lên đứng trên thiên địa để nhìn xuống.

Tu sĩ ngay cả cái tâm nghịch hành, muốn biến mạnh cũng không có thì còn tu luyện để làm gì?
Lần này người chết lặng là Tô Viễn.

Ngoài đứng bất động và nhìn chằm chằm Độc Cô Minh ra thì lão thật sự không thể thốt lên lời nào khác.

Mà Độc Cô Minh lúc này đây chỉ khẽ thở dài, gió cuốn tiếng than thở của hắn bay xa về phía chân trời.

Một tu sĩ Khổ Hải nhỏ bé có tâm nghịch hành, muốn biến mạnh, nhưng con đường tu hành trắc trở gập gềnh, đi tới không thấy tận cùng, ngoảnh đầu lại chỉ toàn tang thương cùng ly biệt.

Có đáng hay không?

- Công tử, Tô Viễn lĩnh giáo! Hôm nay ta là thầy của công tử, đến cuối cùng công tử lại là thầy của ta.

Thật cảm khái vô cùng!
Tô Viễn cười ha hả.

Tiếng cười của ông ta quanh quẩn khắp ngọn núi khiến sự cô liêu nơi đây cũng giảm đi.

Chẳng mấy chốc những chuyện có liên quan tới sự kiện vây giết Kiếp chủ đã được Tô Viễn truyền đạt lại toàn bộ cho Độc Cô Minh.

Tuy nhiên ông ta muốn hắn tạm thời gác lại những chuyện này mà tập trung vào đề thăng tu vi.

Hai tháng đột phá Hỗn Nguyên cảnh, nhìn thì khó nhưng thực chất không khó lắm.

Nếu không phải Độc Cô Minh quá cố chấp với tiêu chí “mười loại đạo vận, mười loại khổ hải” thì đã sớm đột phá từ lâu rồi.

Hắn đã dự tính sẵn nếu hai tháng kết thúc mà không tìm ra giải pháp nào thì sẽ tự hủy đi một loại đạo vận, trở về trạng thái “cửu vi cực” để tiến giai.

Không bỏ cuộc, quyết phải tìm ra cái mới, đó chính là cố chấp lớn nhất trong đời hắn.

Thành hay bại hắn không quan tâm, chỉ cần biết làm như vậy thì bản thân về sau sẽ không phải tiếc nuối nói ra hai chữ “giá như”.

Tô Viễn rời đi trở về Minh Tước phủ ở Độc Cô thánh hoàng triều.

Lão hẹn hắn sau khi hai tháng nữa kết thúc hãy tìm tới để tìm hiểu cặn kỹ hơn về tình hình chính trị nơi đây, đồng thời biết được những bước kế tiếp hắn cần phải làm gì.

- Cẩn thận Tử Dực.

Đây chính là thiên địch trong cuộc đời tu đạo của công tử.

Tử Khí Đông Lai có thể khắc chế hoàn toàn Trường Sinh thể, mà Luyện Hồn châu cũng là khắc tinh với những người sở hữu linh hồn khiếm khuyết.

Còn nữa, Đan Ngư Yêu Đế không phải thân thiện như vẻ bề ngoài, ta đoán rằng lão cũng đoán được công tử là Độc Cô Minh chân chính, sẽ tìm cách thông báo cho những cừu nhân của công tử mai phục sẵn bên ngoài bộ lạc Tây Phong.

Chuyện này tuy lão phu đã có sắp đặt nhưng vẫn hy vọng công tử có thể tự mình giải quyết.

Hậu hội hữu kỳ!
Trở về bộ lạc Tây Phong, Độc Cô Minh đang định cất bước trở về căn lều của Mã Tư Thuần bế quan tu luyện thì chợt thấy Thạch Đầu đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ.

Gã ngẩng đầu nheo mắt, thần thái hết sức cao ngạo, nhìn như muốn khiêu chiến với Độc Cô Minh.

- Thạch huynh có gì chỉ giáo sao?
Độc Cô Minh lạnh lùng hỏi.

Nào ngờ câu trả lời của Thạch Đầu lại khiến hắn sửng sờ.

- Như Nguyện huynh có hứng thú với Cực Dương Chí Cương công hay không? Ta có thể dạy huynh….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi