ĐẾ CUỒNG



Nghe tiếng hô hoán, ngay lập tức có không ít tỳ nữ ở dưới lâu chạy lên phía trên dìu Cố Lý đi đại phu chữa trị.
Sau khi mọi người đều rời đi, Nhân Phi Nhân mới phun ra một ngụm máu đen, cơ mặt co rút lại, thậm chí còn ngã gục xuống vì đứng không vững.

Vận dụng một chưởng vừa rồi để cứu mạng Cố Lý khiến nội thương của gã bạo phát, không còn gắng gượng thêm được nữa.
Độc Cô Minh vội vàng đỡ gã dậy, chỉ thấy gã khoát tay nói:
- Thời khắc của ta tới rồi, Liễu gia bí điển kia huynh cứ cầm lấy, dìu ta đến cầu Bất Quy Lai đi, ta muốn trước khi chết ngắm phong cảnh hồ Vô Ưu một lần nữa.
Trời đã về đêm, cơn mưa phùn đã vơi đi rất nhiều, Tế Vũ lâu vẫn như cũ chìm trong làn sương khói mờ ảo.
Độc Cô Minh một tay cầm ô, một tay dìu Nhân Phi Nhân đứng ở cuối cầu, Ly Biệt kiếm được hắn đeo ở bên hông.

Giống như cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân, nó liên tục rung lên nhè nhẹ.
Cơ thể Nhân Phi Nhân đã bắt đầu lạnh dần, hơi thở cũng yếu ớt đến cực điểm.

Dưới đôi mắt mờ đục của gã, mặt hồ vốn trong xanh giờ đây cũng đã bị màn đêm phủ kín, không còn vẻ đẹp đầy phong tình như ban ngày nữa.
- Nhân sinh đời người giống như leo núi, tuổi trẻ gắng sức vấn đỉnh, khi đứng trên đỉnh rồi thì tà áo tung bay, ánh mắt bao quát thiên hạ, bễ nghễ thế nhân.

Nhưng khi bắt đầu sang sườn dốc bên kia thì đến kiếm cũng không cầm nổi nữa rồi… Ta vẫn còn trẻ, nhưng ta đi quá nhanh, đến đích cũng sớm hơn mọi người…
Độc Cô Minh trầm mặc hồi lâu, vài giọt mưa theo gió bay sượt qua rơi vào mắt hắn, trong lòng cũng dâng lên một sự bi thương khó tả.
- Thật sự phải ly biệt sao?
Nhân Phi Nhân thở dài:

- Thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào không tàn, gặp gỡ là duyên, chắc chắn sẽ phải ly biệt…
Độc Cô Minh trầm mặc không nói gì.
Gặp gỡ đúng là duyên, nhưng ly biệt thật khó… Nếu là ly biệt bình thường có lẽ sẽ không khiến hắn cảm thấy mất mát đến vậy.

Ở đây chính là sinh ly tử biệt, qua đêm nay rồi trên thế gian vĩnh viễn không còn người nào là Nhân Phi Nhân hay Liễu Tùy Phong nữa.
Khóe miệng Nhân Phi Nhân lại ứa ra một vệt máu đen, gắng sức hỏi:
- Huynh tin có kiếp sau không?
Độc Cô Minh đáp:
- Trước đây ta từng đọc một cuốn sách nói rằng: “Kiếp sau, tin thì sẽ có, không tin sẽ không có.

Năm tháng dài dặc, rồi sẽ xuất hiện hai đóa hoa giống nhau, một đóa hoa điêu linh, một đóa hoa nở rộ”.

Ta không biết lời ấy có đúng hay không, nhưng ta tin kiếp sau có thật.
Nhân Phi Nhân mỉm cười:
- Vậy nghĩa là giữa lãng quên và níu giữ, huynh lựa chọn níu giữ?
Độc Cô Minh trầm mặc.
Hắn thật sự không biết câu trả lời của mình là gì.
Lãng quên quá khứ hướng đến tương lai chính là quên đi ký ức ở địa cầu, chấp nhận bản thân là một đứa trẻ thân mang Trường Sinh thể bị nguyền rủa ở Độc Cô gia.

Mà níu giữ quá khứ lại là cố chấp cho rằng mình xuyên không đến thế giới này, địa cầu thực sự có tồn tại.
Câu trả lời hắn đã đi tìm kiếm suốt gần ba mươi năm nay mà vẫn chưa có lời giải đáp.
Nhân Phi Nhân không hỏi nữa, chỉ thở dài não nề, đoạn đưa tay cầm lấy chiếc ô màu trắng rồi đi về phía đầu cầu, nơi đối diện với Tế Vũ lâu đang nghi ngút khói hương.

Mưa bay lất phất làm tà áo Độc Cô Minh ướt đẫm, mái tóc đen nhánh của hắn dính chặt vào mặt, y phục cũng trở nên nặng nề hơn.
Khi đã đến được đầu cầu, Nhân Phi Nhân mới quay người lại nhìn hắn:
- Sống vất vưởng không bằng chết thống khoái… Thời khắc của ta đến rồi, đời này được chết dưới bảo kiếm và tri kỷ của mình chính là điều ta cảm thấy vui sướng nhất…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Xin lỗi, ta không thể xuống tay được…
Hắn biết thân là kiếm khách, Nhân Phi Nhân không muốn mình chết vì bệnh tật, cũng không muốn bại dưới tay kẻ khác mà chết.

Gã muốn ra đi dưới ánh sáng màu bạc của Ly Biệt kiếm, muốn Bích Hải Triều Sinh là khúc ngâm đưa tiễn mình lần cuối.

Mặc dù Cố Lý đã trọng thương không thể nào vì gã mà đàn, nhưng bộ kiếm pháp do gã sáng tạo ra trong cuộc đời này cũng có khả năng tạo ra tiếng nhạc trong hư ảo.

Đó là tiếng sóng vỗ dập dền vào bờ, từng cơn, từng cơn trắng xóa như muốn dấy lên bi ai đời người.
Sắc mặt Nhân Phi Nhân đã vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt trở nên mông lung mờ đục:
- Ta chỉ có hai nguyện vọng sau cùng, giúp ta thực hiện nó thì huynh không cần phải day dứt nữa, xem như ta dùng tính mạng mình để đổi lấy hai nguyện vọng này vậy.

Cầu xin huynh!
Độc Cô Minh thở dài gật đầu:

- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ hoàn thành chúng!
Nhân Phi Nhân nghe vậy liền mỉm cười thỏa mãn:
- Điều thứ nhất, ta muốn mượn huynh ba mươi năm.

Nhân sinh của ta quá ngắn ngủi, không thể nhìn thấy phồn hoa vạn dặm, giang sơn tươi đẹp ở nơi cố hương.

Hy vọng huynh có thể hoàn thành ước nguyện này, dùng đôi mắt của huynh thay ta ngắm nhìn Đại La thiên…
Độc Cô Minh nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, nếu có thể đến Đại La thiên, ta nhất định sẽ dùng ba mươi năm thay huynh nhìn ngắm thế giới nơi ấy…
Hắn không phải kẻ ngốc, biết được Nhân Phi Nhân đã đoán ra thân phận người tu đạo của mình.

Song gã không muốn vạch trần hắn.

Sống ở đời ai mà chẳng có bí mật, đã là tri kỷ thì điều đầu tiên cần tuân thủ chính là tôn trọng bí mật của đối phương.
- Điều thứ hai…
Nhân Phi Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, những giọt mưa li ti rơi vào mắt hắn sau đó lăn dài trên gò má.

Không phải nước mắt nhưng lại khiến người ta cảm giác gã đang rơi lệ.
- Đại La thiên là cố hương trong mộng của ta, mấy trăm đời Liễu gia đều hướng về nó.

Mà Việt quốc lại là cố hương thực tại của ta, mảnh đất này đã nuôi dưỡng ta suốt hai mươi mấy năm.

Ta thành danh tại đây, trưởng thành tại đây.

Có điều mệnh ta ngắn ngủi, không thể giúp ích cho Việt quốc.

Mắt thấy cảnh loạn thần tặc tử thao túng triều cương mà bản thân vô lực không thể làm gì khác, ta cảm thấy rất nhục nhã.

Độc Cô huynh, thay ta vực dậy quốc gia này có được không?
Độc Cô Minh thở dài một hơi.
Mục tiêu của hắn hiện tại là dung nhập phàm trần, cảm ngộ đại đạo, không có tâm tư chìm vào chém giết phân tranh ở thế gian.

Nhưng với một tri kỷ đã sắp chết như Nhân Phi Nhân, hắn làm gì có lựa chọn nào khác.

Đến tận giờ phút này hắn mới chân chính hiểu rõ bốn chữ “thân bất do kỷ” có ý nghĩa là gì.

Mệnh ta do trời không ta, nhưng cũng có khi do người không do ta.

Tình cảm luôn luôn tồn tại những trói buộc nhất định.


Chém đi tình cảm có thể phong thần thành tiên, nhưng khi ấy ngươi có còn là người không?
- Ta đồng ý…
Nhân Phi Nhân nở nụ cười rạng rỡ, nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Minh:
- Bắt đầu đi, để ta xem là kiếm của huynh nhanh, hay là kiếm của ta nhanh…
Trong tay Nhân Phi Nhân chỉ có một chiếc ô màu trắng, không hề có kiếm.
Nhưng khoảnh khắc gã nhấc chân bước đi trên cầu Bất Quy Lai, xung quanh thân thể lại ngập tràn kiếm ý.

Mười một loại hình thái của kiếm giống như ngưng kết lại thành thực chất xoay vần quanh người gã.

Trong đôi mắt của Nhân Phi Nhân cũng ẩn chứa hai thanh kiếm sắc bén không gì so bì được, phá vạn võ, phá vạn pháp, phá vạn đạo, phá vạn địch, cả cuộc đời phàm nhân này gã gần như đã đi đến tận cùng của võ đạo, chiến thắng tất cả, song rốt cuộc lại bại trước số mệnh của chính bản thân mình.
Độc Cô Minh trầm mặc, chân phải cũng bắt đầu bước lên.

Hắn ở cuối cầu, chỉ cách vị trí của Nhân Phi Nhân ba mươi bước chân nhưng lại giống như xa tận chân trời.

Bàn tay của hắn xoay tròn sau đó nắm chặt chuôi kiếm.

Gần như ngay lập tức tiếng kiếm ngân vang vọng khắp hồ Vô Ưu, mặt hồ vốn chỉ gợn sóng lăn tăn nay chợt sôi trào mãnh liệt, giống như cảm nhận được kiếm ý sắc bén đang muốn rạch đôi trời đất đến từ Ly Biệt kiếm.
Hai người chậm chầm bước đi trong mưa phùn gió lạnh, vạt áo cả hai ướt đẫm, trong đầu dần hiện lên những hồi ức lúc mới tương ngộ tại quán rượu ở Minh Không thành.
“Chúng ta đều là phàm nhân, có thể cho ta ngồi chung được không?”
“Tùy ý!”
“Tại hạ nhầm lẫn, mong Độc Cô huynh tha thứ.

Nhưng mà huynh nên ăn uống điều độ vào, cũng là võ giả mà lại gầy nhom yếu ớt như thế, thật không hay cho lắm…”
“Vừa hay cuối năm ta cũng sẽ đến Thiên Huyễn thành, vậy thì ta ở lại đây bầu bạn với huynh, ban đêm hai ta đấu kiếm, ngâm thơ, bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế gian thế nào?”
“Đấu kiếm? Bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt? Ngươi muốn chết sao?”
Trong lúc vô thức, cả hai đều đã đi đến giữa cầu.
Độc Cô Minh không còn trầm mặc nữa mà đã biến thành nghẹn ngào, tuy vậy chuôi kiếm vẫn được hắn nắm chặt trong tay.
Ánh mắt mờ đục của Nhân Phi Nhân hiện lên tia sáng giải thoát.
Một kiếm lướt qua, chỉ còn lại là ly biệt…
Chiếc ô màu trắng bay lên trời che đi thân ảnh hai người, sau khi xoay mấy vòng bắt đầu chầm chậm rơi xuống đất, vài giọt máu tươi bắn lên chiếc ô nhiễm đỏ cả một vùng, giống như hóa thành những đóa huyết hoa đẹp đẽ mà thê lương…
Mưa phùn đã ngừng rơi, nhưng cơn mưa trong lòng người chỉ mới khởi phát.
Đêm nay, là một đêm thật dài…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi