ĐẾ CUỒNG



Tất cả đồng thời hốt hoảng la lên:
- Vô Danh đại nhân?
Nhưng bọn họ ngay lập tức nhận ra được ai là thật ai là giả, đơn giản vì Cao Tiệm Sơn chưa từng cười, thậm chí không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài khuôn mặt.

Gã luôn luôn giữ một bộ dáng lạnh tanh suốt mười năm nay, hệt như một khôi lỗi đã bị người ta xóa sạch tình cảm, biến thành một công cụ giết chóc thuần túy.
Gã “Cao Tiệm Sơn” vừa xuất hiện sau làn khói trắng kia tuy rất giống chính chủ nhưng khóe môi lại hơi cong lên trông cực kỳ cuồng ngạo.

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì đã thấy mũi chân hắn dậm nhẹ xuống đất, thân hình giống như một con bạch hạc bay lên giữa không trung, tay phải giơ lên đón lấy thanh kiếm bạc vừa xuyên thủng đầu Uông Thư Chính đang lao vun vút trong gió.
Vẻ mặt hắn thoáng trở nên lạnh lùng, một loại ý cảnh vô tình bùng phát, giống như “thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sổ cẩu”, hướng về mấy trăm cao thủ phía dưới chém ngang một nhát.
- Thiên Ngoại Phi Tiên? Đây là Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của Kiếm thánh Nhân Phi Nhân!
Đám cao thủ phía dưới không còn xa lạ với vị Kiếm thánh trẻ tuổi từng khuấy đảo cả võ lâm Việt quốc suốt mấy năm trời.

Từng đường kiếm của y luôn luôn khắc sâu trong tâm khảm họ, thậm chí kiếm khách khắp nơi còn họa lại gần như đầy đủ chiêu số của y để tìm cách hóa giải.


Chỉ đáng tiếc, kiếm pháp của Nhân Phi Nhân khác người ở chỗ dung hợp ý cảnh vào bên trong, rất giống kiếm pháp của người tu đạo vậy nên dù có tường tận chiêu số cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Gã “Cao Tiệm Sơn” đầy khí chất cuồng ngạo kia hiển nhiên là Độc Cô Minh biến hóa thành sau khi đã tự sát.
Tự giết bản thân tuy có thể cải biên dung mạo và khí chất nhưng không phải là không có hậu hoạn.

Đến tận bây giờ hắn mới phát hiện sau mỗi lần bản thân chết đi thì trên đầu sẽ xuất hiện một sợi tóc bạc, hiện nay hắn có tổng cộng mươi lăm sợi tương ứng với mười lăm lần tử vong.

Mặc dù tóc của hắn vẫn còn rất nhiều nhưng một khi bạc trắng toàn bộ thì không biết có phát sinh chuyện gì nguy hiểm không nữa.
Tuy vậy cái chết của hắn mỗi lần đều rất đáng, không phải chết vô ích.

Điển hình vào đêm nay để cứu Địch Vân mà hắn đã hy sinh hai mạng.

Vậy mới thấy được độ khó của việc cứu y từ tay tổ chức Hắc Thủ.

Tám trăm cao thủ ở đây tuy không phải đạt đến cảnh giới võ đạo cao minh như đám Đao Thần hay Nhân Phi Nhân, nhưng tuyệt đối là tông sư trong môn phái của mình.

Nếu bọn họ có giết hắn vài trăm mạng thì cũng không phải điều gì quá bất ngờ.
Dù sao phàm nhân không giống như tu sĩ có thể đột phá giết ngược trở lại từ trong nghịch cảnh, muốn tăng tiến võ công cần phải tuần tự nhi tiến, dù nhanh cũng phải mất mấy tháng một năm, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tuyệt đối không thể tạo ra điều gì bất ngờ được.
- Giết!
Đám cao thủ phía dưới gầm lên, đồng thời vận kình lực định tấn công Độc Cô Minh, nhưng nào khoảnh khắc lưỡi kiếm màu bạc của hắn vụt qua thì toàn bộ mấy chục ngọn đuốc ở đây đều tắt ngấm.
Độc Cô Minh biết kiếm pháp của mình dưới tình huống một đối một thì còn lợi hại, chứ trong hoàn cảnh quần chiến như thế này thì rất dễ bị phá giải, vậy nên mục tiêu hắn nhắm tới đầu tiên chính là dập đi ánh sáng ở nơi ngục giam tối tăm này.
Hắn chỉ có một mình, có thể thoải mái chém giết không vướng bận, nhưng đám cao thủ kia thì cực kỳ đông, tính cả những tên đang từ bên ngoài sân chạy vào nữa là xấp xỉ tám trăm.

Dưới điều kiện ánh sáng như vậy, càng đông sẽ càng bất lợi, chưa nói tới việc cực kỳ khó khăn để di chuyển, chỉ riêng việc dậm chân lên nhau, vô tình đả thương đồng đội của mình đã đủ nhức đầu rồi.
Cao Tiệm Sơn không hề di chuyển, chỉ lặng lẽ nhìn Độc Cô Minh bằng ánh mắt vô cảm.
Nếu là kiếm khách cao thủ thì mỗi khi ngưng thần, thanh kiếm trong tay đều sẽ xuất hiện âm thanh kiếm minh nhè nhẹ.


Còn ở đây thanh kiếm màu xanh trong Cao Tiệm Sơn chẳng khác gì đống sắt gỉ, không hề phát ra dị động chút nào, cực kỳ bình lặng giống như chủ nhân của nó.
Mấy chục ngọn đuốc vừa tắt, bóng tối liền bao trùm khắp nơi, phủ kín cả gương mặt cuồng ngạo của Độc Cô Minh.
Ngoài sáng hắn có mấy trăm cái mạng cũng không đủ chết, e rằng sẽ bị bọn chúng giết liên tục, nhưng bây giờ trong tối hắn chính là bá chủ nơi đây.
Tiếng kiếm minh như sóng biển dạt dào vang vọng trong không gian u tối này, xen lẫn vào đó là những tiếng hét thảm không ngừng cất lên.
Độc Cô Minh hết một kiếm lại một kiếm chém liên tục vào bốn phía xung quanh.

Máu nóng của đối phương bắn thẳng lên người hắn, nhuộm đỏ toàn bộ y phục.

Mùi máu xộc lên mũi vừa tanh tưởi vừa nồng đậm khiến thần trí hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ban đầu hắn vẫn còn bình tĩnh để đoán định tình huống xung quanh, sau đó bắt đầu dần trở nên điên cuồng, chém giết thẳng tay bỏ qua việc bản thân đang phải gánh chịu rất nhiều vết thương.

Truyện Đoản Văn
Đối phương sau khi trúng phải một kiếm của hắn cũng không lập tức chết đi mà tỏ ra liều mạng, toàn lực công kích thẳng vào khoảng không tối đen trước mặt, ý đồ đồng quy vu tận với hắn.
Bọn họ đều là cao thủ tông sư trong môn phái của mình, hiển nhiên không ít người trước khi chết đi đã thành công giết hắn.

Nhưng bọn họ không hề biết mình đã đắc thủ vì Độc Cô Minh sau khi chết đi liền hóa thành làn khói trắng di chuyển đến chỗ khác sau đó tái sinh lại.
Liên tục tử vong, liên tục tái sinh, sau chừng ba canh giờ điên cuồng chém giết thì hắn đã chết hơn hai trăm lần, đây là một con số khủng khiếp từ lúc hắn bắt đầu đến thế giới này tới giờ.

Cũng may phân thân phàm nhân này nhận được sự chúc phúc từ nhân tộc nên mới sở hữu khả năng tái sinh, chứ giả dụ là đạo thể hóa phàm thì chắc chắn hắn đã xong đời từ lâu rồi.
Hóa phàm là một từ ngữ không phải mới mẻ ở tu đạo giới nhưng lại có độ khó rất lớn.
Hóa phàm không phải đơn giản chỉ là tự phong bế tu vi nhập thế tu hành.
Hóa phàm ở đây có nghĩa hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống phàm nhân, sinh lão bệnh tử thuận theo tự nhiên không được trái ngược.

Mà tu sĩ chỉ có duy nhất một cái mạng, ai mà dám để bản thân mình chết đi kia chứ?
Có thể nói từ vạn cổ đến nay Độc Cô Minh chính là người duy nhất làm được điều đó.


Hắn vừa có thể tu đạo, lại vừa có thể sống cuộc đời giống như phàm nhân, trải quan sinh lão bệnh tử một cách chân thật nhất.
Sau mỗi lần chết đi, trên đầu hắn cũng xuất hiện một sợi tóc bạc nhưng phàm ý lại nồng đậm hơn rất nhiều, cảm ngộ về nhân sinh ngày càng rõ rệt hơn chứ không còn mơ hồ như trước.
Cách nơi Độc Cô Minh đang điên cuồng chém giết không xa chính là Địch Vân đang giả dạng trở thành xác chết nằm lẫn với bảy tên lính canh lúc đầu.
Mắt gã tuy mù nhưng thông qua tiếng động phía trước thì cũng mường tượng ra đường tràng cảnh khốc liệt hiện tại.
- Ngươi không phải phàm nhân, ngươi là người tu đạo.

Địch Vân ta cả đời căm thù con đường này, quyết chí không trở thành kẻ bội bạc quay lưng chém tình như người đàn ông kia, khiến mẹ ta tóc bạc ngóng trông về nơi Đông Hải xa xăm đến mức buồn bã chết đi.

Cứ tưởng sống cuộc đời phàm nhân thì mọi thứ sẽ trôi qua êm đềm, nhưng ta nhầm rồi… Chính vì sự cố chấp của ta mới dẫn đến cái chết của hai mẹ con nàng…
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má Địch Vân.
Y khóc rất âm thầm, không có một chút tiếng động nào phát ra, vì vậy cũng không khiến Cao Tiệm Sơn đang đứng gần đó cảm nhận được sự khác thường.
Mà Cao Tiệm Sơn có thật sự không biết chuyện Địch Vân còn sống hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Từ trước đến nay gã luôn tuân thủ mệnh lệnh của chủ công một cách tuyệt đối.
Mệnh lệnh của chủ công đưa ra vào đêm nay rất đơn giản, không hề khó hiểu lắm.
“Cửu vi cực, giết!”
Không ai hiểu câu nói này có ý nghĩa gì ngoại trừ Cao Tiệm Sơn, khoảnh khắc gã cao thủ cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của Độc Cô Minh thì gã mới cử động, vai trái thoáng run lên một cái.

Gần như ngay lập tức cổ họng Độc Cô Minh cũng xuất hiện một vết thương nhỏ bằng nửa đầu ngón tay.
Đây là vết thương do mũi kiếm tạo thành, nếu nhìn kỹ lại thì thanh kiếm bạc trong tay Cao Tiệm Sơn đã đâm thẳng về phía Độc Cô Minh từ bao giờ.
Tốc độ nhanh đến mức khiến thanh kiếm hoàn toàn mất dạng, ngay cả âm thanh gió rít cũng không phát ra, đến lúc Độc Cô Minh nhìn thấy được màu xanh biếc của thanh kiếm kia thì thân thể đã hóa thành làn khói trắng rồi tan rã vào không trung, sau đó cuộn thẳng lên bầu trời.
Cao Tiệm Sơn vẫn hờ hững như thường, mũi chân điểm nhẹ một cái, thân hình như quỷ mị lập tức đuổi theo làn khói, chớp mắt đã hoàn toàn mất dạng giữa màn đêm tối tăm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi