- Muốn chạy cũng được, phun vài ngụm máu sẽ cho ngươi đi!
Cô gái áo xanh lên tiếng, tay cầm kiếm đuổi theo Độc Cô Minh.
Ba kẻ còn lại cũng nhất tề xông lên, dùng toàn bộ những thần thông mạnh nhất của mình đánh về phía bóng lưng của hắn.
Mã Tam Đao gần như hóa điên, cuồng đạo vận thăng hoa đến cực hạn.
Đao khí, đao ảnh, đao phong trùng trùng điệp điệp khiến cát bụi bay mù mịt.
Riêng Diệp Chính chợt nảy sinh dự cảm bất an nên dừng hẳn việc công kích.
Gã không phải lần đầu tiên giao chiến với Độc Cô Minh, cảnh tượng Tây Tử Phượng bị kéo xuống huyết hà đen ngòm vẫn còn khắc sâu trong ký ức gã suốt mười mấy năm nay.
Tây Tử Phượng là một thiên tài có đẳng cấp vượt trên cả gã và đám Quan Thất, Côn Vũ.
Cơ hồ đủ sức tranh phong với Kiếp chủ.
Đáng tiếc lại bị Độc Cô Minh kéo xuống huyết hà.
Mười mấy năm nay ai cũng xuất hiện lần lượt, duy chỉ có nàng là biệt tăm biệt tích, e rằng đã sớm trở thành hồng phấn khô lâu biến mất trong đại thế cuồn cuộn rồi.
Ở thế giới này chuyện sống chết, thắng bại, được mất đều khó lòng đoạn định trước được.
Cách đây mười bốn năm, đám Phong Diệt, Lôi Diệt, Tiêu Ức Tình hùng bá thế hệ trẻ Nam Hoang, chính là tượng đài không thể bị xô ngã.
Nhưng đại thế ập đến, cả ba người này giờ chỉ còn lại một mình Tiêu Ức Tình vẫn giữ nguyên ánh hào quang khi xưa, còn Phong Diệt và Lôi Diệt đã sớm trở thành hồi ức.
Tiêu Mịch Nhi quật khởi, Tiết Hồng Y chuyển mình, ngay cả Doãn Chí Bình từng chạy đông chạy tây né tránh truy sát giờ cũng đã có thể đường đường chính chính đi cắm sừng người khác.
Thiên tài dù kiệt xuất đến đâu nhưng nếu không thể vượt qua số mệnh thì cuối cùng vẫn sẽ trở thành một bông hoa úa tàn trên con đường thành đạo của hào kiệt chân chính.
Tây Tử Phượng chết, Kinh Âm vong, Liễu Thần bị Độc Cô Minh giết, mà Diệp Huyền Thanh được kỳ vọng sẽ là hào kiệt tương lai của Hạo Nhiên tông cũng phải gục ngã, nhường chỗ cho đệ đệ mình tỏa sáng.
Chỉ gần hai mươi năm mà nhân giới đã chứng kiến không biết bao nhiêu anh tài vẫn lạc, rất nhiều thế lực cự đầu giờ cũng phải dần thu mình lại, chuẩn bị thời gian cấm kỵ sắp sửa phát sinh.
Chỉ cần giữ được mạng, tương lai vẫn còn đường quật khởi!
Diệp Chính hiểu được đạo lý này nên mặc dù nói là quyết đấu sống còn nhưng vẫn rất cẩn thận, nếu phần thắng quá ít thì gã sẽ không ngần ngại rút lui.
Còn như phần thắng được ba phần trở lên thì đáng giá để liều mạng, từ trong hiểm nguy tìm kiếm đột phá.
- Giặc cùng chớ đuổi! Tên Độc Cô Minh này không đơn giản mà bỏ chạy như vậy!
Diệp Chính tỏ ra âm trầm, không những không ra tay mà còn bắt đầu lui lại về phía sau.— QUẢNG CÁO —
- Chỉ là giãy chết! Tên này ỷ vào lực đạo mạnh mẽ, là loại mãng phu giống tên gấu nhỏ ở Cự Hùng tộc thôi! Chúng ta liên thủ là có thể dễ dàng giết hắn…
Cô gái cầm kiếm hừ lạnh, không hề biết rằng Diệp Chính đang cười nhạt, biểu tình cực kỳ khinh bỉ.
Theo gã thấy đã là vây công thì nên im lặng mà đánh, ở đây trong ngữ khí của cô gái kia dường như còn rất tự hào về việc vây công Độc Cô Minh, thật không còn gì đê tiện hơn.
Cô gái kia đâm về phía lưng của Độc Cô Minh một kiếm, hàn khí lạnh buốt tỏa ra giống như xuyên thấu lồng ngực khiến khuôn mặt hắn bị một lớp sương trắng bao phủ, toàn thân run lên bần bật.
- Là một chí tôn thiên kiêu không tầm thường! Tu vi đã sắp nhảy vọt trở thành Tiên Thai!
Độc Cô Minh lạnh lùng quay đầu lại liếc cô ta, nhưng vẫn thúc ngựa chạy nhanh về phía truyền tống trận.
Những kẻ vây công hắn hôm nay gồm có sáu người, Diệp Chính mạnh nhất, còn Mã Tam Đao và bốn người đến sau gần như không phân cao thấp.
Nếu ngày bình thường thì Độc Cô Minh đủ tự tin giết chết năm kẻ này chóng vánh, nhưng hiện tại có sự xuất hiện của Diệp Chính, vết thương trên người bị tử khí ăn mòn, càng lúc càng nghiêm trọng, hắn biết mình không tài nào địch nổi nếu dây dưa quá lâu.
- Đó là còn chưa kể tới Quan Thất, Lưu Bình, Quỷ Diệp Quân bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
Ta mặc dù tự tin vào thực lực nhưng không nghĩ mình được các ngươi đề cao đến thế này! Mà các ngươi cũng không phải muốn giết ta ngay, nhìn thì giống muốn mượn ta làm đá mài đao thì đúng hơn! Rốt cuộc các ngươi đang âm mưu cái gì?
- Ha ha, nghe đồn người từng khiến Tuyệt Vọng Ma Uyên dậy sóng, quần hùng Nam Hoang ôm hận ở U Minh bí cảnh, vậy mà nay lại chạy như chó chết vậy!
Một gã thanh niên chân đạp hồ lô, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Bên cạnh y là một nam tử áo đen tay cầm Tam Xoa kích sát khí đằng đằng, không ngừng giáng những đạo kình lực cực mạnh về phía Độc Cô Minh.
Kẻ này ra chiêu không mạnh bằng Thạch Đầu nhưng bù lại rất âm hiểm, chỉ cần thoáng lơ là thì sẽ trọng thương ngay lập tức.
Kẻ thứ tư rất tầm thường, tuy nhiên mỗi lần phất tay lại tạo ra những cầu vồng rực rỡ sắc màu bao phủ lấy Độc Cô Minh.
Đứng dưới những cầu vồng này, Độc Cô Minh cảm giác sinh tử bản thân dường như bị người kia khống chế, chỉ cần cầu vồng tan vỡ là bản thân cũng sẽ thọ thương ngay lập tức.
- Thế nào? Đại thế trôi qua có phải cảm thấy rất bất ngờ không? Ta họ Mộc, tên Xương, là môn hạ của Bạch Ngọc Kinh Đông Hải.
Chu Tử từng táng mạng dưới tay ngươi chính là sư đệ của ta! Năm xưa ta bị giam hãm ở Thiên Khanh, bỏ qua cơ hội tranh phong ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, nghe lời chúng tu sĩ kể lại khoảng thời gian đó ta vẫn luôn rất khâm phục ngươi mặc dù lòng ôm hận thù.
Tuy nhiên hiện tại ta lại khá thất vọng, ngươi quá yếu! Cần gì tới bốn mươi đệ nhất cao thủ ở Nhân Giới Chí Tôn bảng ra tay kia chứ? Một mình ta và Mã Tam Đao là đủ rồi!— QUẢNG CÁO —
Độc Cô Minh mặt không đổi sắc, mặt dù sau lưng bị trúng liên tục mấy đao đến từ Mã Tam Đao, lại cộng thêm đòn tấn công đến từ bốn người còn lại nhưng vẫn dứt khoát nhảy thẳng vào bên trong truyền tống trận.
- Không nên đuổi theo!
Diệp Chính nhắc lại lần nữa.
Tuy nhiên Mộc Xương vẫn không quan tâm, còn khinh bỉ cho rằng Diệp Chính thân là nhân vật đứng trong tốp đầu Nhân Giới Chí Tôn bảng mà nhát chết như vậy, tiếp tục truy kích Độc Cô Minh.
Khoảnh khắc Độc Cô Minh thành công chạy vào truyền tống trận, gã nam tử cầm Tam Xoa kích thét dài một tiếng, sau đó dùng toàn lực ném cây kích dài mấy trượng của mình vào thẳng bên trong vòng sáng, kế đến tung người định nhảy theo.
- Chạy đi đâu!
Cô gái cầm kiếm cũng không chịu thua, tay phải vung tới trước, thanh kiếm trong tay lao vút vào trong vòng xoáy hòng cản trở hắn.
Mã Tam Đao càng điên cuồng hơn, trực tiếp nhảy vào bên trong truyền tống trận, muốn cùng Độc Cô Minh quyết sinh tử tại đây.
Nên biết rằng không gian bên trong truyền tống trận rất mong manh, chỉ cần bị tác động bởi pháp lực quá mạnh thì sẽ lập tức tan vỡ, khiến người đang đứng ở đó rơi vào trong hư vô.
- Họ Mã đã vào trong rồi, chúng ta còn sợ gì mà không vào?
Mộc Xương cười lạnh, chỉ trong giây lát đã tiếp cận được truyền tống trận.
Bên cạnh y, ba người còn lại cũng đã đến được nơi, bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt khiêu khích, muốn xem thử ai là người đầu tiên đi vào được.
Nhưng đúng khoảnh khắc này Mộc Xương chợt biến sắc, mà ba người kia cũng run lên bần bật, đang định xoay đầu chạy nhưng đã không còn kịp nữa.
Chỉ thấy từ bên trong vòng sáng truyền tống trận lóe lên hai đạo ánh sáng một xanh một đen, lần lượt phân chia tới cô gái cầm kiếm và gã nam tử cầm Tam Xoa kích lúc trước.— QUẢNG CÁO —
Hai đạo ánh sáng này lao đi với tốc độ kinh hồn, khoảnh cách lại cực gần với bọn họ, hoàn toàn không cách nào chống cự.
Chỉ thấy thân thể cả hai lần lượt bị hai đạo ánh sáng xuyên thủng, riêng nam tử cầm Tam Xoa kích thậm chí có bay ngược về phía sau mấy chục trượng, người dính vào một cây đại thụ ở phía xa.
Đến khi ai nấy nhìn kỹ thì mới thấy rõ y bị chính cây Tam Xoa kích của mình đâm thủng lồng ngực xuyên ra sau rồi ghim chặt trên thân cây.
Còn cô gái ở lồng ngực phải xuất hiện một cái lỗ lớn bằng miệng bát, lập tức tuyệt khí mà chết.
Mộc Xương biểu tình khiếp sợ vội vã lui lại, nhưng nào ngờ từ trong truyền tống trận vang lên tiếng hừ lạnh.
Trong ánh mắt không tin nổi của y, một thanh đoản đao hình bán nguyệt xoay tròn như bánh xe lao vút ra khỏi truyền tống trận, không ngừng xé gió lao tới chỗ mình đang đứng.
Trước khi truyền tống trận lóe lên biểu thị cho việc đã hoàn tất truyền tống thì thanh đoản đao này đã kịp thời chém rơi đầu Mộc Xương, để lại hiện trường một cái xác không đầu, Diệp Chính và thanh niên đang đạp trên hồ lô với vẻ mặt âm trầm bất định.
- Hắn cố tình dụ chúng ta vào trong truyền tống trận để chia tách từng người một.
Trong tình huống một địch một, không ai là đối thủ của hắn!
Còn Mã Tam Đao thì sao? Bên trong đã xảy ra chuyện gì chẳng ai biết, chỉ biết khoảnh khắc truyền tống trận đã được bố trí sẵn ở điểm đến thứ hai Dịch Mã phong thì thân ảnh cưỡi trên hắc mã của Độc Cô Minh dần dần hiện ra.
Trên tay hắn có xách theo một cái đầu.
Cặp mắt của cái đầu này vẫn mở trừng trừng, biểu tình điên cuồng hệt như lúc còn sống, chứng tỏ cho đến trước lúc chết đi thì gã vẫn không biết rằng mình đã mất mạng.
Độc Cô Minh vừa đến Dịch Mã phong, thứ chờ đợi hắn không phải là phong cảnh đẹp đẽ của đồi núi gì mà là một trời thần thông rực rỡ màu sắc giáng thẳng về phía hắn.
Mà lẫn trong đám người đó, hắn thấy được một gương mặt rất quen thuộc, là người duy nhất kể từ khi đến thế giới này khiến hắn cảm thấy muốn giết nhất.
Lưu Bình!.