Vẻ mặt Quan Thất âm trầm bất định, mà những thiên kiêu còn lại cũng không còn lòng dạ nào để “diễn tập” nữa.
Bốn mươi mấy chí tôn thiên kiêu tham gia vào sự kiện này đã chết gần một nửa.
Cứ mỗi lần bọn họ thấy tên kia giống như sắp không chịu nổi nữa thì hắn lại vùng lên tát cho bọn họ mấy cái trời giáng.
Quỷ Diện Quân trọng thương, Vũ Văn Dục bị phế, Tư Mã Ngang trúng một kiếm đâm xuyên tim, sáu Thập Nhân Địch nổ tang xác… mà bọn họ tuy còn sống nhưng cũng bị vụ nổ tự bạo vừa rồi khiến nguyên khí trong cơ thể đình trệ lại, chiến lực suy giảm.
- Hắn hẳn là đã lật hết bài tẩy ra rồi!
Quỷ Diện Quân âm trầm nói.
Quan Thất lắc đầu:
- Vẫn chưa! Hắn sở hữu một môn cấm kỵ thần thông truyền thừa từ Bất Động Minh Vương có tên Bá Thiên Sát! Đủ sức giết chết một trong chúng ta.
Để thi triển cấm kỵ thần thông này cần hiến tế thọ nguyên, mà hắn vừa đột phá Hỗn Nguyên cảnh, khẳng định có tới hơn ba trăm năm thọ nguyên để liều mạng.
Độc Cô Yên Nhiên hừ lạnh:
- Cấm kỵ thần thông ta cũng có! Còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào!
Quan Thất nói:
- Ta đã phát hiện ra yếu điểm của Chân Giả Song Nhãn, mục đích của việc bố trí giết hắn xem như đã hoàn tất.
Chúng ta cùng lên, đừng để hắn lật thuyền trong mương nữa…
Đúng lúc này từ phía xa xa chợt hiện ra ba bóng người đang chia làm hai hướng tiến đến.
Người đầu tiên là Lưu Bình một thân quỷ khí cuồn cuộn.
Hai kẻ còn là Diệp Chính và thanh niên cưỡi hồ lô từng đuổi giết hắn lúc ở Phiêu Vân phái.
Bọn họ vừa hay lấp đầy khoảng trống do những kẻ đã chết để lại ở Thiên La Địa Võng đại trận.
Diệp Chính cất tiếng:
- Độc Cô Minh, ta rất khâm phục ngươi! Nhưng sau cùng ta vẫn sẽ giết ngươi.
Con đường chúng ta đi đã định sẵn phải bước trên xác chết của đối phương để thành tựu nhất thế hào kiệt.
Nếu chúng ta không phải người tu đạo, có lẽ ta sẽ kết thành bằng hữu với ngươi…
— QUẢNG CÁO —
Với lời của Diệp Chính, Lưu Bình chỉ cười nhạt cho rằng đối phương quá mức giả nhân giả nghĩa, thầm nghĩ:
- Người không vì mình trời tru đất diệt.
Chỉ cần bản thân đạt được lợi ích là đủ, nói cái gì mà bằng hữu với không?
Đối diện với vòng vây của chúng thiên kiêu xung quanh, Độc Cô Minh không hề có chút sợ hãi nào mà chỉ ngẩng đầu lên trời cười điên cuồng.
Tiếng cười của hắn dường như thấu đến trời xanh, không mang theo chút hận ý nào mà tràn ngập thống khoái.
- Được các ngươi coi trọng như vậy! Bộ đạo thể này của ta chết cũng chẳng có gì hối tiếc! Tới đây đi, xem ai sẽ phải chôn cùng ta!
Độc Cô Minh gằn giọng, Thiên Nhai kiếm chĩa thẳng về phía trước.
Trên lưỡi kiếm có dính đầy máu tươi của hắn trộn lẫn với địch nhân.
Giờ phút này nó khẽ run lên liên tục, tiếng kiếm minh ngân vang khắp trời đất như muốn phát tiết một lần sau cùng.
Chúng thiên kiêu nhìn Quan Thất, y chính là người dẫn trận của lần vây công này.
Chỉ thấy y gật đầu một cái, toàn bộ liền vận toàn lực lao lên, dốc hết sát chiêu vào lần tấn công cuối cùng.
- Giết!
Hai mắt Độc Cô Minh đỏ ngầu, Thiên Nhai kiếm không ngừng chém loạn xạ.
Máu tươi bắn khắp nơi, trên người hắn hiện ra vô số vết thương, mà những thiên kiêu kia cũng vậy.
Ai nấy đều điên cuồng đến cực điểm, không hề có chút chùn tay nào.
Nhưng Độc Cô Minh không phải Thiên Nhân Địch, hắn càng lúc càng thất thế, tính mạng đã leo lắt như ngọn đèn dầu treo trước gió.
- Ta chết không đáng tiếc! Chỉ hận không thể tới trợ giúp Tích Quân!
Cánh tay của hắn mỏi nhừ, chuẩn bị buông xuôi tự bạo khối đạo thể này.
Vào lúc Độc Cô Minh thất thần nhất thì một bóng dáng đỏ rực đột nhiên từ đâu lướt tới chắn ngang trước mặt hắn, dùng thân mình đỡ lấy gần như toàn bộ công kích của chúng thiên kiêu.
Khóe miệng nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đầu vẫn ngẩng cao, cố sức không để dư lực làm tổn thương hắn.
Đó là một cô gái trẻ tuổi bận đồ đỏ, tay cầm thương dài màu bạc.
Khuôn mặt nàng ta kiều diễm vô song, thân hình cũng cực kỳ nóng bỏng, điển hình là bộ ngực căng phồng đầy sức sống ẩn hiện dưới lớp áo ngẳn củn chỉ vừa đủ che phần ngực khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải sục sôi.
Vòng eo của nàng ta để lộ gần như toàn bộ da thịt ráng đỏ khoẻ mạnh vì tiếp xúc ánh nắng quá nhiều, ở ngay rún còn sỏ một chiếc khuyên kim loại tròn nhỏ nhắn xinh xinh, trông cực kỳ bắt mắt.
- Mã Tư Thuần! Ngươi dám lo chuyện bao đồng sao?
— QUẢNG CÁO —
Độc Cô Yên Nhiên quát lớn.
Người đến đúng là Mã Tư Thuần, thánh nữ của bộ lạc Tây Phong.
Sau khi rời khỏi bộ lạc, nàng không hề đi xa mà chỉ quanh quẩn ở vùng lân cận để theo dõi Độc Cô Minh, muốn chờ hắn ra ngoài để quyết một trận sống mái, hòng trả thù chuyện hắn cướp đi tấm thân trinh trắng của mình.
Quá trình hắn liên tục bị vây công nàng cũng chứng kiến nhưng trong lòng nảy sinh rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn.
Tên đầu trọc kia đích thực là Độc Cô Minh từng gây ra sóng gió ở Tuyệt Vọng Ma Uyên mà nàng luôn ngưỡng mộ hay sao?
Nếu hắn đúng là kẻ đó thì nàng nên vui lên mới phải? Vì sao bây giờ trong lòng chỉ tràn ngập hận ý, để mặt hắn chém giết điên cuồng với đám chí tôn thiên kiêu kia?
Nàng cứ tưởng rằng mình nhẫn tâm được, khi tên đầu trọc kia ngã xuống thì tâm ma trong lòng mình cũng sẽ biến mất.
Nhưng không hiểu vì sao đến phút chót bản thân vẫn nhảy ra trong vô thức, muốn bảo vệ hắn.
- Bao đồng? Đây là nam nhân của ta, các ngươi muốn giết hắn phải bước qua xác ta!
Mã Tư Thuần lặng lẽ nói một câu khiến Độc Cô Minh đang đứng sau lưng trở nên trầm mặc.
Độc Cô Yên Nhiên cười lạnh:
- Vậy các ngươi cùng chết đi! Thánh nữ đời này chết đi, ta xem bộ lạc Tây Phong làm sao quật khởi được nữa.
Chỉ là hai phế vật mà cũng muốn dấy lên can qua.
Nếu không phải phụ thân có lệnh phải phối hợp với đám chết tiệt này, một mình ta cũng đủ sức tru diệt các ngươi!
Tất cả đều im lặng.
Những gì Độc Cô Yên Nhiên thể hiện trong trận chiến vừa rồi là minh chứng hùng hồn nhất.
Thực lực của nàng ta đã đi rất xa trên con đường Bách Nhân Địch, thậm chí lúc thi triển thần thông Hồng Nhan Bạch Phát đáng sợ kia gần như đã chạm tới cảnh giới Thiên Nhân Địch ai cũng ao ước.
- Vậy sao?
Đúng lúc nàng ta ngạo mạn nhất đột nhiên có một giọng vang lên từ phương xa.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một nam tử áo trắng đang đạp mây lướt tới.
Nhìn y rất khôi ngô tuấn tú, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng điềm đạm, chỉ đáng tiếc một bên ống tay áo trống không, rõ ràng đã bị ai đó tàn nhẫn chặt xuống.
Khoảnh khắc vừa thấy người này xuất hiện, Độc Cô Minh liền nở nụ cười tươi, trong đầu hồi tưởng lại một vị cố nhân đã từng là địch thủ sinh tử với mình.
Tính cách của y khi ấy rất cương liệt, dù bại trận nhưng vẫn lạnh lùng nói:
“Thành vương bại khấu, muốn giết cứ giết! Côn Vũ ta sinh làm Côn Bằng vẫy cánh trời cao, chết cũng phải làm Côn Bằng máu tươi nhiễm đất.
Tuyệt đối không hạ mình!”
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả câu nói hiện giờ rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ nhân giới, được mọi người xem là tôn chỉ sống cũng thuộc về y:
“Đời này nếu không thể vô địch thì tu luyện để làm gì? Nếu không thể vô địch ta thà đoạn hết huyết mạch, trở về làm thường nhân còn hơn!”
Một Côn Vũ kiêu ngạo đến cực điểm, vì vô địch mà sinh, vì vô địch mà cuồng.
Y nhận thấy huyết mạch là thứ cản trở con đường tương lai của mình nên dứt khoát phế bỏ nó.
Y lại nhận thấy bản thân dính líu quá nhiều người sẽ không thể toàn tâm toàn ý khiêu chiến thiên hạ, vì vậy liền xin xóa tên khỏi tộc phả yêu tộc.
Mấy năm nay một mình y độc hành đi khắp năm lục địa, tìm đến những kẻ mạnh nhất để khiêu chiến, có thắng có bại.
Nhưng dù bại thì lòng kiêu ngạo chỉ càng nhiều hơn, chiến tâm không hề suy chuyển, con đường vô địch vốn mênh mang không thấy bền bờ cũng đã nắm được chút ít đầu mối.
Côn Vũ xuất hiện đã khiến tất cả bao gồm Độc Cô Yên Nhiên biểu tình ngưng trọng.
- Thực lực rất mạnh, không kém Độc Cô Yên Nhiên là bao!
Quan Thất trầm mặc nói, từ tận đáy lòng cảm thấy kiêng kỵ với kẻ này.
Côn Vũ nhìn Độc Cô Minh một chút, sau đó liền quay sang Độc Cô Yên Nhiên một thân bạch y phía xa, cất giọng:
- Ngươi nói hắn là phế vật sao?
Độc Cô Yên Nhiên hừ lạnh:
- Đúng là ta nói, lại thêm một kẻ bao đồng không biết sống chết!
Côn Vũ lắc đầu:
- Nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong, ngươi và hắn đơn đả độc đấu ta khẳng định ngươi dù có mười cái mạng cũng không đủ chết dưới tay hắn.
Ta tự nhận mình không bằng hắn, nếu ngươi không phục có thể cùng ta so chiêu xem?
Độc Cô Yên Nhiên không nói câu nào, từ bạch y chuyển về trạng thái hồng y, vô số kim châm phóng ra tạo thành tấm lưới đỏ rực bao phủ lấy Côn Vũ.
Đây chính là thức Loạn Thế Giai Nhân mà Độc Cô Minh phải mất rất nhiều công sức mới hóa giải được..