ĐẾ CUỒNG



Độc Cô Minh và Trần Mạn Dao không chết.
Khoảnh khắc cả hai gần như bị hắc ám cắn nuốt toàn bộ thì ánh sáng từ thân thể Độc Cô Minh lại bùng phát dữ dội đối chọi với nó.

Mà từ dưới nơi đáy vực sâu cách đó khá xa cũng xuất hiện một âm thanh gầm rống kinh thiên, giống như ma vật dưới Tuyệt Vọng Ma Uyên nhìn thấy thiên địch của mình, điên cuồng điều khiển ma khí công kích vòng sáng đang bao bọc hai người.
Ma khí quá mạnh mẽ khiến cho vòng sáng vỡ tan, trước khi hai người mất đi ý thức, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài đầy tang thương vang lên, kế đến mọi thứ hoàn toàn im bặt, khi Trần Mạn Dao tỉnh dậy đã thấy Độc Cô Minh nằm bên cạnh, thân thể tan nát, mà cô thì lại không hề có việc gì, đến chút thương tổn cũng không có.
- Cổ ngọc của huynh đã bảo vệ ta, nhưng vì sao nó lại không bảo vệ huynh?
Trần Mạn Dao cõng Độc Cô Minh trên vai, cổ ngọc hiện tại đang được nàng đeo trước cổ, tuy nhiên nó lại một lần nữa mất linh để mặc sinh cơ của nàng không ngừng bị hắn hút đi.
- Ta cũng không hiểu, có thể cổ ngọc này là do một tên sắc lang để lại, thấy mỹ nữ liền lao tới, quên đi người chủ như ta...
Độc Cô Minh vừa cười vừa ho sù sụ, hắc khí cắn nuốt dung hợp với Trường Sinh huyết liên tục khiến hắn vô cùng yếu ớt, hơi thở như ánh nến trước gió leo lét không biết khi nào sẽ tắt.
- Minh Vương thật là biết đùa, hệt như trong mộng cảnh...
Trần Mạn Dao cũng mỉm cười nhưng lại có hai hàng lệ nóng lăn dài trên gò má.

Nàng biết lần này sinh tử của hắn rất nguy cấp, có thể sẽ không chống chọi được thêm lâu nữa.

Mà hắn thì rất cương quyết cố tình giảm đi tốc độ thôn phệ sinh cơ của nàng, vì vậy mới ra nông nổi này.
- Mạn Dao, thật ra ta chỉ cùng muội đi một đoạn trong mộng cảnh, muội cần gì phải cố chấp như vậy? Đây là thế giới thực, muội có được truyền thừa của Quỷ Chủ, tương lai sẽ là nhân vật khiến chúng sinh phải quỳ bái, không nên táng mạng chung với ta.
Độc Cô Minh bắt đầu khuyên nhủ nàng.


Sinh mệnh hắn đã không còn dài lâu, không muốn hại thêm một cô gái đã rất vất vả mới sống lại được.

Hắn hiểu Trần Mạn Dao chính là cả hy vọng của Minh giới, toàn bộ sức mạnh của các tàn hồn chúng sinh ở đó đều nhập vào trong Chiêu Hồn cổ, thúc dục một hồi trống phục sinh nàng.
- Với người là mộng cảnh, còn với Mạn Dao đó chính là thật.

Mộng hay thật có gì quan trọng? Nếu mộng làm cho ta rung động thì mộng chính là thật, còn nếu thật làm cho ta đau lòng đến mức muốn quên đi thì đó chỉ là mộng...
Nàng vừa hết câu đã thấy cổ mình đau nhói, không ngờ Độc Cô Minh lại tàn nhẫn cắn mạnh một cái lên cổ nàng sau đó hút máu.
Hắn hút một hơi khiến nàng cạn đi một phần năm máu huyết, thân thể hư nhược đến cực điểm, sinh cơ lại bị hắn điên cuồng thôn phệ không chút thương tiếc.

Cảnh giới của nàng vì thế mà không ngừng rơi xuống, từ Đạo Đài trở thành Tiên Thai.
- Ta đã nói máu thịt của cô rất ngon!
Độc Cô Minh hai mắt nhắm nghiền, liếm môi cười tà ác.
Nhưng không ngờ Trần Mạn Dao vẫn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi, mặc kệ sinh cơ của mình bị Độc Cô Minh thôn phệ.
Không biết là bao lâu, có lẽ là một ngày, có lẽ là ba ngày, cũng có lẽ là một đời...
Trần Mạn Dao cõng Độc Cô Minh băng qua không biết bao nhiêu núi xương biển máu của các sinh linh lục đạo thượng cổ.

Trong đó ngẫu nhiên xuất hiện mấy bộ thi thể cực mạnh thần trí mơ màng đánh giết nhau, giống như cho đến chết cũng không quên thù hận.

Kết thúc một ngày những bộ thi thể này giống như mất linh liền ngã gục xuống, ngày mới bắt đầu, cuộc đại chiến lại tiếp tục diễn ra cho đến khi nào thân xác một bên nổ tung, xương cốt biến thành tro bụi, huyết nhục thấm đầy đất mới thôi.
- Lần đầu tiên ta thấy một sinh linh ngu ngốc như cô, không sợ ta sẽ hút máu của cô đến chết sao? Ta còn muốn thôn phệ sạch da thịt của cô.

Nó rất thơm, làm cho ta vô cùng thèm muốn...
Kẻ đang xuất hiện dĩ nhiên là tâm ma tóc dài da trắng, hai mắt vĩnh viễn nhắm nghiền kia.

- Ngươi hút máu thịt ta là để duy trì sinh cơ cho Minh Vương.

Chờ khi ngài tỉnh lại sẽ tiêu diệt ngươi!
Mặt mày Trần Mạn Dao tím tái, thoáng run lên khi hàm răng của Độc Cô Minh rời khỏi cổ mình.

Cảnh giới của nàng rớt xuống thê thảm, giờ chỉ tương đương với tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh.
- Tên kia chính là ta, mà ta lại là bản ngã của hắn, hắn vĩnh viễn không bao giờ thắng được bản ngã của chính mình.
Tâm ma cười lạnh.
- Ngài có thể! Ngươi không bằng ngài ở mọi phương diện, ngài có tình cảm còn ngươi vĩnh viễn chỉ là một ác ma thôn phệ máu huyết.

Ngươi so với mấy bộ thi thể vô tri vô giác đang đánh nhau trước mặt thì khác gì?

- Ngươi...
Tâm ma run lên vì tức giận, nhưng không ngờ mấy ngày sau trực tiếp bỏ qua việc hút máu Trần Mạn Dao, bất chấp sinh cơ bản thân không ngừng tiêu tán.
Trần Mạn Dao sợ hãi vô cùng, thấy tâm ma cố chấp như vậy chỉ e Độc Cô Minh sẽ nhanh chóng mất mạng.
- Vì sao không hút máu huyết ta nữa?
- Hừ, những gì tên kia làm được ta cũng làm được, không những thế còn làm tốt hơn gấp vạn phần.

Ta muốn cho cô thấy ta không phải sinh vật vô tri hèn kém như mấy bộ thi thể kia...
Tâm ma không ngờ lại khiến Trần Mạn Dao trầm mặc, nhưng y đã làm đúng như những gì mình nói, ngay cả việc thôn phệ sinh cơ của nàng cũng gần như đình chỉ hoàn toàn.
- Ha ha, tên kia không sợ chết chứ gì? Ta cũng vậy, lần luân hồi sau chúng ta lại đấu! Hắn đã tu luyện Đạo Ma kinh, đến vạn kiếp cũng không thoát khỏi số phận bị ta thôn phệ...
Giọng nói của tâm ma yếu ớt đến cực điểm, đã gần hấp hối.

Y cố chấp hệt như Độc Cô Minh, đến giờ phút cuối cùng khi ý thức đã sắp bị xoá đi vẫn cười lên ha hả:
- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt, chết chẳng qua chỉ là thế thôi...
Tiếng cười kéo dài không lâu liền im bặt, hơi thở cuối cùng của Độc Cô Minh cũng hoàn toàn biến mất trên thế gian.

Trần Mạn Dao toàn thân run rẩy, nàng gục đầu xuống trên ngực hắn khóc lớn, nước mắt ướt đẫm cả vạt áo đang dính đầy máu tươi, thậm chí thấm lên cổ ngọc màu đồng vỡ nát, nhưng lần này không có phép màu nào xảy ra cả.
Độc Cô Minh đã thật sự chết, nếu còn sống thì cũng chỉ là còn lại một điểm linh thức đang không ngừng hồi quang phản chiếu, nhớ lại mọi thứ đã từng xảy ra trong cuộc đời của hắn.
Đúng lúc này từ phía xa có một bóng đen nhỏ xíu dùng tốc độ nhanh nhất lao đến chỗ hai người, Trần Mạn Dao tưởng rằng đó là ma vật dưới vực sâu tới đây tấn công thi thể của Độc Cô Minh nên liền phất tay tạo ra một đoá bỉ ngạn hoa màu tím đánh bay bóng đen kia ra cả mấy chục trượng.
- A đau chết ta, Tiểu Minh Tử ngươi không thể chết, ngươi chết rồi ta lấy đâu ra hồ nước nóng để tắm, lấy đâu ra sinh cơ để khôi phục lại trạng thái đỉnh phong...
Bóng đen nhỏ xíu kia khóc rống lên khiến Trần Mạn Dao kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì đây nào phải ma vật mà rõ ràng là một con rùa đen.
- Ngươi chỉ là một con rùa bình thường không có lấy nửa điểm yêu lực, vì sao có thể xuống tới tận đây?
- Rùa bình thường gì chứ? Nói cho tiểu nha đầu nhà ngươi biết ta ở thời thái cổ chính là Vô Thượng Đế Quy, trên trời dưới đất mình ta độc tôn, vẻ tuấn mỹ kim cổ vô song, đệ nhất đào hoa trong lục giới, ngay cả Bá Luân gặp ta cũng phải chạy xa mười thước...
Con rùa gân cổ lên nói, nước bọt văng tung toé khiến Trần Mạn Dao phải đưa vạt áo lên che mặt lại.
- Con bà nó, dám khinh thường ta sao? Năm xưa chỉ cần ta phun ra nước bọt thì đám chân linh liền chạy tới van nài lạy lục để được húp, cô lại dám dùng vạt áo che lại?
- Ta cũng là người thái cổ nhưng chưa từng nghe thấy cường giả nào có xưng hiệu như vậy!
Trần Mạn Dao tức giận đứng dậy vận chuyển linh lực như muốn tung ra sát chiêu:
- Minh Vương đã chết, ngươi hãy bỏ ngay ý định dùng ngài làm nơi ký sinh đi!
- Ký sinh? Được ta bơi trong khổ hải là phúc phận ngay cả Bá Luân cũng không có! Nói cho cô biết trừ ta ra không ai cứu được hắn...!Linh hồn hắn sắp bị hút vào trong hoàng tuyền rồi!
Nói đoạn con rùa đen rụt rè nhìn lên bầu trời như vô cùng sợ hãi với thứ gì trên đó.
- Vậy làm cách nào mới cứu được Minh Vương, xin rùa đen tiền bối chỉ giáo!
Trần Mạn Dao liền cầm con rùa đen lên tay, cung kính nói.
- Hừ, tức chết ta mà, cái gì rùa đen tiền bối, gọi ta là Vô Thượng Đế Quy!
- Vô Thượng Đế Quy tiền bối...
Trần Mạn Dao lập tức nghe theo.
- Mau cõng thi thể hắn ném vào trong máu của chúng sinh lục đạo đi! Làm như vậy tuy sẽ khiến hắn từ nay không còn là nhân loại, trở thành tà vật bị thiên địa ruồng bỏ, cả đời sẽ gánh chịu vô số tử kiếp nhưng đó là cách duy nhất...

Con rùa đen ngưng trọng nói.
- Chỉ cần cứu được Minh Vương thì dù ngài biến thành gì cũng không sao! Từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngài!
Trần Mạn Dao vội vã cõng thi thể của Độc Cô Minh lên.

Lúc này đây toàn thân hắn đã lạnh toát, chỉ lại còn một điểm nóng duy nhất ở giữa mi tâm.

Trần Mạn Dao cõng thi thể Độc Cô Minh chạy thật nhanh, con rùa đen đứng trên vai nàng không ngừng cảm ứng cho nàng biết nơi có máu của chúng sinh lục đạo gần nhất là ở đâu.
- Nhanh lên, là ở đó! Sắp không kịp rồi!
Con rùa đen thét lớn, sợ hãi nhìn lên trời cao như ở đó đang sắp có thứ gì giáng xuống.
Ngao rống!
Đúng lúc Trần Mạn Dao vừa đặt Độc Cô Minh xuống dòng sông chứa đầy máu đen chảy dài cả trăm dặm trước mặt thì đột nhiên từ dưới lòng sông nhảy lên một quái vật khổng lồ mình hổ mặt người, mà mặt người này giống như bị lửa thiêu đốt qua, hủy hoại đến khó lòng nhận diện được, hai răng nanh từ trong miệng nó mọc dài ra, chảy xuống từng dòng nước bọt màu đen.
- Chân linh Đào Ngột! Con mẹ nó Đào Ngột này bị rơi xuống huyết hà chứa máu sinh linh lục đạo nên đã phản tổ sắp thành nghịch linh rồi! Chạy mau thôi, e rằng không thể cứu Tiểu Minh Tử nữa!
Con rùa đen run rẩy nói.
Trần Mạn Dao cắn chặt răng, bay người lên không trung:
- Tiền bối Đế Quy, xin ngài giúp ta đẩy thi thể của Minh Vương xuống, ta sẽ tạm thời đánh lạc hướng nó!
- Cái này?
Con rùa đen kinh ngạc nhưng rồi liền nghiêm túc gật đầu.

Chân linh Đào Ngột giương đôi mắt to trắng dã hết nhìn thi thể của Độc Cô Minh rồi lại nhìn sang Trần Mạn Dao đang bắt đầu thi triển thần thông công kích mình trên bầu trời.

Đột nhiên nó rống lớn một tiếng, không nói không rằng đưa cái miệng lổm chổm đầy răng nanh ra gặm lấy thân thể Độc Cô Minh rồi chìm xuống huyết hà, từ đó hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Con rùa đen sửng sờ, mà Trần Mạn Dao cũng không hiểu vì sao Đào Ngột lại làm vậy.
- Cú gặm vừa rồi của nó rất nhẹ nhàng giống như là sợ làm tổn thương Độc Cô Minh, thật khó hiểu, chìm trong huyết hà chứa máu sinh lục đạo suốt mấy chục vạn năm không lẽ vẫn còn giữ được thần trí sao?
Con rùa đen lẩm bẩm.

Trần Mạn Dao thở ra một hơi, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn xuống huyết hà đen ngòm đang không ngừng chảy nhanh.
- Minh Vương sẽ không chết, Mạn Dao ở đây chờ ngài!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi